" Hừ! Tên Thẩm Từ Vũ chết dẫm, tên đáng chết, tên đầu trâu mặt ngựa, tên không có tính người." Cư nhiên dám để một cô gái mỏng manh dễ vỡ ở lại cái nơi rừng sâu heo hút này, thật là ức chết cô mà!
Lâm Nhược Băng tức giận đi đến cái cây gần đó, đá một cái cho hả giận, ai dè đứa đau là cô " Ôi định mệnh! Cả cái cây cũng trêu ngươi mình à? Huhu tức quá đi mất! "
Bỗng một đám du côn mình mẩy xăm hình rất đáng sợ tiến đến gần cô, tên đầu đàn - theo cô nghĩ là đại ca của cả đám nói " Cô em xinh đẹp đi đâu mà vào khu rừng này vậy? Rảnh không đi chơi với tụi anh nhá? " _ Xong, hắn cười một nụ cười kinh tởm, tay vuốt vuốt lên mặt cô, ra vẻ rất lãng tử.
Nhưng có lẽ chúng đã chọc nhầm người rồi, cô là ai chứ? Là một đứa con gái bình thường để tụi nó chà đạp sao? Cô vừa suy nghĩ, cái miệng xinh xắn lại nhếch lên một nụ cười man rợ. Vừa hay bà đây đang bực, có tụi bay làm bao cát xả stress một chút cũng tốt nga!
" Mấy anh là ai...làm ơn tha cho tôi đi mà, tôi không có tiền để nộp cho các anh đâu mà, làm ơn tha cho tôi. " Lâm Nhược Băng vờ sợ hãi, miệng lắp ba lắp bắp nói không ra hơi, câu được câu mất. Theo như chuẩn đoán của giới showbiz hiện nay thì diễn xuất của cô có thể đứng top trong các diễn viên nha!
" Không có tiền cũng không sao đâu em à, chỉ cần đi theo bọn anh, làm bọn anh vui thì bọn anh sẽ không làm gì em cả. " Tên đại ca lại tiến gần đến cô hơn nữa, bàn tay của hắn cũng lộng hành hơn, bắt đầu sờ mó những chỗ không nên sờ mó.
Rồi bất chợt cô bắt lấy tay hắn, siết chặt, thân ảnh cô lướt nhanh như cắt đến gần hắn, liếc một cái nhìn sắc lẹm làm hắn thoáng sợ hãi, thốt ra một câu " Nhưng đáng tiếc thật đó...hôm nay, các ngươi chọc nhầm người rồi "
Nói xong cô nhanh nhẹn vật tên đại ca nằm lăn ra đất, trong khi hắn chưa kịp phản ứng gì cả đã ăn một cú đau như vậy, có là sức trâu bò cũng không chịu nổi. Đám đàn em sau khi thấy đại ca của mình bị vật ngã dễ dàng như vậy thì cũng phần nào hoang mang, nhưng tụi nó nghĩ chỉ đơn thuần là một đứa con gái thôi mà, làm sao đánh lại cả đám đàn ông được. Sau đó cả đám đàn em xông lên như hổ báo, bao vây cô gái bé nhỏ...nhìn ngoài thì có lẽ vậy, nhưng thực tế thì ngay sau khi cả đám lao vào chưa đầy 1 giây thì đã bị Lâm Nhược Băng đánh toàn bộ bay ra ngoài.
" Chậc chậc...lũ yếu như sên, chơi với tụi bay hơi bị chán a! Lần sau, thấy mặt bà đây thì tránh-ra-mười-mét, nếu không...sẽ không được lành lặn như ngày hôm nay đâu, bọn khốn! Ngưng thói quen ăn hiếp con gái đi!!! " Lâm Nhược Băng cảnh cáo xong liền quay đi, đi khoảng 10 giây thì cô cảm thấy có gì đó không đúng, nãy giờ cô luôn có cảm giác ai đó đang theo dõi ở sau lưng, chẳng lẽ do cô tưởng tượng ư? Không thể nào là bọn du côn ban nãy được, những người có khả năng lẩn trốn tới mức qua được mắt cô không nhiều, thậm chí là rất hiếm, vì từ sau khi được huấn luyện thì các giác quan của cô nhạy hơn người bình thường gấp trăm lần. Từ hồi nãy khi đánh tụi kia cô đã cảm nhận được rồi, cô chỉ nghĩ đơn giản là do mình suy nghĩ nhiều, nhưng hình như không phải vậy.....
" Ai đó? Nếu muốn sống thì bước ra đây ngay! Hay là ngươi muốn có số phận giống như tụi du côn ban nãy? " Cô quát thật to, mong rằng có thể làm cho người đó sợ mà ra mặt. Cô nói cho oai vậy thôi chứ nếu người đó có bước ra chưa chắc cô đánh lại, lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi như vậy..căn bản từ 2 năm trước thì sự sợ hãi của cô đã bị che bởi sự căm phẫn rồi.
" Không dám khi dễ bản cô nương nha, cô thật đáng khâm phục, có thể một mình đánh tay đôi lại cả đám chục đứa như vậy, quả nhiên người mà Thẩm Từ Vũ để ý không đơn giản. " Một bóng người từ trên cây phi xuống, ngay cả khi nhảy cũng toát lên một sức hút vô cùng mãnh liệt, cô đoán tên đứng trước mặt cô phải thuộc hàng cực phẩm của cực phẩm nha, chỉ có điều...thua Thẩm Từ Vũ một chút. Chờ đã! Hắn vừa nói gì mà " người Thẩm Từ Vũ để ý "? Tên này là người quen của thằng đầu trâu mặt ngựa kia à? ( tác giả: từ giờ Băng tỷ sẽ gọi Vũ ca bằng biệt danh vô cùng thân mật là " tên đầu trâu mặt ngựa " nha, há há. Thẩm Từ Vũ: cười gì mà cười? Khoái lắm à? Muốn ăn đấm không? Tác giả: dạ thưa không ạ * cầm dép vọt mất *)
" Ngươi có quen biết với Thẩm Từ Vũ à? "
" Rất thân là đằng khác, thưa tiếu thư. " Anh ta làm bộ dạng cung kính của những người quản gia làm cô nổi da gà. Tiếu thư cái gì mà tiểu thư? Cô sớm đã không phải là tiểu thư rồi a...
" Anh là ai? "
" Tôi là Khải Vương, bạn thân nhất và cũng là cánh tay phải của Thẩm Từ Vũ, phụng mệnh cậu ấy đến đây đưa tiểu thư về tới dinh thự. " Quái lạ, cái tên này bị nhiễm phim kiếm hiệp à? Nói năng cứ như đang ở thế kỷ trước trước trước đó vậy, cách nói của Khải Vương vừa gây hài hước mà còn có sự trịnh trọng trong đó, quả là tên mồm mép lanh lẹ mà.
" Được rồi khỏi giới thiệu nữa, Từ Vũ sai ngươi đưa ta về thì đưa đi, ta cũng đói bụng lắm rồi a, còn bao nhiêu việc phải làm ở trong sở nữa, tự dưng đang yên đang lành bị Thẩm Từ Vũ giữ lại trong rừng, chán chết đi được! "
" Xe tôi đậu ở ngoài, tiểu thư có phiền khi phải đi ra không? Có cần tôi vác cái xe vô đây không vậy ạ? " Khải Vương nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc, nếu không cô cũng nghĩ cậu ta đùa giỡn khi cứ gọi cô là tiểu thư.
" Thứ nhất, ta không phải tiểu thư! Thứ hai, ta không thuộc dạng con gái chân yếu tay mềm, lúc nãy ngươi đã thấy, hơn nữa ta không bị cụt chân, đương nhiên có thể tự đi được và ta cũng không cần nguơi phục vụ, hầu hạ, vân vân...Hiểu chứ? " Lâm Nhược Băng không muốn bị gọi là tiểu thư, vì cứ nhắc đến từ đó cô sẽ cảm thấy không vui, thậm chí có chút buồn phiền, dù sao quá khứ đã qua, cô cũng không cần bận tâm đến nó cho lắm.
" Lâm Nhược Băng là một cô gái mạnh mẽ, có thể sẽ rất có ích cho ông trùm và Thẩm Từ Vũ, mình cũng không nên làm khó cô ta, trước nhất cứ giả vờ làm bạn cho ổn thỏa cái đã, lợi dụng xong rồi vứt bỏ cũng không muộn. Tuy cô ta nhìn có vẻ chân thật nhưng những người làm việc cho sở thường không đơn giản, ông trùm điều cô ta đi ắt hẳn phải có lí do, Lâm Nhược Băng à..rồi tôi cũng sẽ được chiêm ngưỡng bộ mặt thật đằng sau lớp mặt nạ giả tạo đó. " Đó chính là đánh giá của Khải Vương sau khi quan sát Lâm Nhược Băng, nhìn bề ngoài Khải Vương có vẻ là một chàng trai ôn nhu, có chút hài hước nhưng rất chất phát. Đâu ai ngờ được, cuộc sống mà, ai cũng phải tự tạo cho mình một lớp mặt nạ để bảo vệ bản thân thôi.
Sau đó Lâm Nhược Băng được Khải Vương đưa về, cả đoạn đường Khải Vương nói chuyện với cô bằng thái độ rất ân cần, thân thiện nên cô cũng không mấy quan tâm anh ta. Chỉ đơn giản nghĩ rằng Khải Vương đơn thuần là một thuộc hạ được trọng dụng của Thẩm Từ Vũ mà thôi, hơn nữa có lẽ Khải Vương cũng không làm ảnh hưởng đến mục tiêu và cuộc sống của cô.
" Lâm Nhược Băng à, sau bao nhiêu thử thách trong suốt hai năm qua mà cô vẫn ngây thơ như vậy, vẫn tin người như vậy ư? Những gì cô đã vượt qua không đem lại bài học hay kinh nghiệm nào cả à? Cô thật khiến tôi thất vọng, khi nào thì cô mới trưởng thành được đây,..đại tiểu thư? " Ánh nhìn chản nản vẫn không thôi nhìn Nhược Băng trong khi cô không hề hay biết, ngây thơ cũng không sao, tôi không tin sau quá nhiều biến cố mà cô vẫn không nhận ra được rằng, cái thế giới này, không đơn giản như cô tưởng, cô vẫn chỉ nhìn thấy một khía cạnh của nó mà thôi.
Nhân vật bí ẩn này là ai đây?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vỹ viết tạm một chap để mọi ng biết là mình sẽ kh drop truyện, bộ đầu tay nên mình kh nỡ, mặc dù rất thiếu cảm hứng nhưng mình sẽ cố gắng. Từ h mình sẽ ra đều đều nên mọi người không phải lo.Cảm ơn vì đã ủng hộ truyện của mình <3