Sự Trở Về Của Tiểu Thư

Chương 2: Đã biết âm mưu, nhưng vẫn không ngăn cản được




Mặt trời đã lên, từng tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên khuôn mặt trắng hồng như ngọc, không tì vết của Lâm Nhược Băng.

- Tiểu Băng à, em dậy chưa? Anh đã nấu đồ ăn sáng cho em rồi đấy _ Giọng nói dịu dàng xen chút hiền từ của Mạc Thần vang lên.

Cô khẽ " Ưm " một tiếng rồi mở mắt ra, xuất hiện trước mắt cô là hình ảnh Mạc Thần hiền dịu.

Nếu như là lúc trước thì gương mặt cô đã có hai áng mây hồng hồng khi thấy được sự dịu dàng của anh ta.

Nhưng cuộc đời đâu có nếu như, hiện tại khuôn mặt này cô đã chán ghét cực độ.

Cô đã ghê tởm khuôn mặt này ngay khi cô biết được sự thật.

Cô chẳng hiểu sao mình có thể bình tĩnh như vậy, khi bị anh ta lừa dối mà vẫn có thể bình chân như vại như vậy thì cũng hay rồi!

Có lẽ trong trái tim cô, Mạc Thần không phải người cô yêu thật sự!

Đều là cô tự cho rằng mình yêu anh ta, đến cuối cùng vẫn nghĩ rằng mình yêu anh ta.

Nếu như cô hiểu đây chỉ là rung động thì sao?

Nếu như cô hiểu đây chỉ là thích nhất thời thì sao?

Vì cảm giác này quá mới mẻ, quá thú vị nên cô mới bị lầm tưởng như vậy.

Giá như cô nhận ra sớm hơn.

Giá như cô tỉnh ngộ sớm hơn.

Thì có lẽ quan hệ hiện tại của giữa gia đình và bạn bè không đến mức đoạn tuyệt đúng không?

Cố đè nén sự kinh tởm xuống đáy lòng, cô cười tươi nhìn anh ta.

Anh ta muốn đùa bỡn cô, cô sẽ đùa bỡn cùng anh ta.

Anh ta muốn chơi đùa cô, cô sẽ chơi đùa cùng anh ta.

Anh ta muốn lừa dối cô, cô sẽ coi như mình chưa biết gì, mắt không thấy tâm không phiền, vẫn duy trì dáng vẻ trẻ con cùng ngây thơ trước mặt anh ta.

Nhưng trong thâm tâm cô, sự ngây thơ và trong sáng, không vương vấn chút bụi trần đã biến mất.

Giờ đây, cô sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không để mình bị bắt nạt nữa.

Nhưng làm sao để mạnh mẽ hơn, cô thật sự không biết a!

- Hì hì em biết rồi, được anh cưng chiều quá nên quen rồi, riết rồi ngủ thành con heo mập luôn! Anh cứ đi xuống trước đi, em vệ sinh cá nhân rồi sẽ đi xuống sau. _ Lâm Nhược Băng cười tươi, cố làm ra vẻ tự nhiên.

- Được được, anh sẽ chờ em. _ Ánh mắt anh ta loé lên chút khinh thường rồi biến mất.

Bình thường tất nhiên cô không nhận ra, nhưng bây giờ tất cả mọi hành động của anh ta đều đã được cô thu vào tầm mắt.

Cô cười cười rồi đi vào nhà vệ sinh.

Hình như trong trí nhớ của cô quên mất cái gì đó rất quan trọng a!

Nhưng cô quên mất cái gì thì chính bản thân cô cũng không biết.

Gạt phăng thắc mắc ra một bên, cô vừa đánh răng vừa tập trung suy nghĩ xem lấy lí do gì để có thể rời khỏi anh ta đây?

Nói rằng mình nhớ ba mẹ?

Đâu có được, lúc trước cô hùng hổ nói rằng cả đời này không thèm quay về Lâm gia nữa rồi.

Thật muốn vả vô cái miệng ghê! Đúng là cái miệng hại cái thân mà.

Hay nói rằng muốn sang nhà bạn chơi vài ngày rồi trốn biệt tăm luôn?

Đâu có được, lúc trước rõ ràng mình đã tuyệt giao quan hệ với bạn bè rồi mà.

Thật muốn đấm vào mặt ghê. Lúc trước nói không suy nghĩ gì cả.

Mà nếu mình ra ngoài được thì sao?

Mình còn chỗ nào để đi ư? Hơn nữa trong túi mình một xu cũng không còn.

Aisssshhhhhh! Tức chết mình mà, trời ơi Lâm Nhược Băng ơi Lâm Nhược Băng, mày tự mày hại mày rồi.

Vốn dĩ khi cô nói những câu tuyệt giao đó, cô có suy nghĩ gì đâu.

Không nghĩ rằng bây giờ cô thảm hại như thế này, ở cùng với cái con người giả dối đó cô thực sự ăn không ngon ngủ không yên mà.

Cô bước xuống dưới lầu với tâm trạng cực kỳ tệ hại.

- Ai bắt nạt tiểu Băng của anh thế này? Mới sáng sớm mà nhìn em bực bội thế? _ Anh ta mặc dù bên ngoài là quan tâm cô nhưng bên trong chắc đang rủa tám đời dòng họ nhà cô rồi.

" Anh chứ ai? Đồ lòng lang dạ sói, đồ sói già đội lốt cừu non, anh tưởng anh nói thế thì tôi tin anh à? " _ Cô thật muốn hét lên như vậy nhưng nếu làm thế sẽ kinh động kẻ địch. Cô đành phản bội lương tâm, mỉm cười nói:

- Không có a! Tại hôm qua em ngủ hơi trễ nên mệt thôi, anh không cần quan tâm đâu!

- Ừ! Em ăn sáng đi! _ Mạc Thần nói rồi kéo ghế xuống ngồi. Từ đầu tới cuối anh ta vẫn giữ dáng vẻ nuông chiều cùng hiền từ nhìn cô.

" Cười cười cái đầu anh á! Tin tôi vả một phát vào mặt anh ngày mai khỏi ăn cơm chuyển sang ăn cháo không? Mỉm cười hoài không sợ rách miệng à, hiền từ cái đầu heo! Anh tưởng làm vậy sẽ lừa được tôi à! Nếu không phải tính tôi hiền lành thì đã tát vỡ mồm anh rồi, suốt ngày cười như thằng tự kỷ ý! Chẳng khác nào thằng điên! Tôi rủa cả dòng họ nhà anh tứ mã phanh thây chết không toàn vẹn a! Đúng là nói dối không biết ngượng mồm mà! " Lâm Nhược Băng ngồi ăn ngon lành nhưng trong lòng đang chửi Mạc Thần điên cuồng.

- Mạc Thần à! Hôm nay em muốn ra ngoài đi dạo một chút được không? Ở trong nhà thật chán nha! _ Cô nũng nịu năn nỉ anh ta trong khi da gà da vịt nổi lên khắp cơ thể.

- Được chứ! Lát nữa anh sẽ kêu xe cho em đi! _ Tất nhiên anh ta phải đồng ý rồi, không có cô ở nhà làm Mạc Thần như trút đi được một thứ ô uế làm nhơ bẩn căn nhà của anh ta.

- Nghèo còn bày đặt. Không cần đâu mà, em chỉ đi một chút rồi về, làm gì phải phiền phức như vậy! _ Đương nhiên là cô chỉ nói vế sau, còn vế trước cô thét lên trong thâm tâm của mình.

- Ừ! Theo ý em vậy. _ Đi luôn cũng được. Vả lại cô từ chối cũng tốt, coi như biết điều đi, đỡ phải bỏ tiền thuê xe.

- Vâng. Vậy bây giờ em đi nha! _ Xưng anh em với hắn ta làm cô muốn ói chết đi được. Cô cũng chẳng muốn vâng vâng dạ dạ với anh ta chút nào, cần gì phải lễ phép với cái thứ giả tạo như vậy.

Cô đi ra ngoài luôn không đợi anh ta đồng ý. Gì chứ? Cô cần phải xin phép anh ta à? Cái căn nhà rách nát và nghèo nàn đó cô không thèm ở, chả hiểu tại sao lúc trước cô đồng ý ở cùng anh ta trong căn nhà đó nữa. Chỉ cần hô một tiếng thì cả chục căn biệt thự liền xuất hiện trước mặt cô, cần gì phải hạ nhục bản thân như vậy?

Đi dạo loanh quanh một hồi, cô chợt nhớ lại cuộc đối thoại tối hôm qua.

Flash Back

-Kế hoạch mà tôi bàn giao cho cậu cậu đã làm xong chưa?

-Ngay ngày hôm nay sẽ được thực hiện.

-Hahahahaha Lâm Thiên Hàn à, để xem ngươi sẽ chết thảm tới cỡ nào, cả con vợ láo toét Đường Nhan Tuyết của ngươi nữa, rồi tất cả tiền tài của Lâm gia sẽ về tay ta thôi, hahahaha. -

Nhưng còn gia gia nữa, ta phải làm sao bây giờ?

-Hừ, bà lão đó nghe tin con trai và con dâu của mình chết thì cũng sẽ đi theo tui nó mà thôi, còn ông già ta sẽ cho người hạ độc! Cản trở ta là không có kết quả tốt đâu chú em à.

End Flash Back

Chết rồi! Ông ta cùng hắn ta đã nói rằng ngày hôm qua đã thực hiện xong kế hoạch, chẳng lẽ là........

Không thể nào! Nếu vậy thì phải có người thông báo cho mình chứ?

Chắc chắn là chưa có gì xảy ra, mình phải vè nhà thật nhanh mới được( nhà ở đây ý chỉ biệt thự của Lâm Nhược Băng nhé).

Cô không có tiền để bắt xe về nhà, cô đành dùng hết sức bình sinh mà mình có chạy thật nhanh về đó.

Một tiếng sau.

Một cô tiểu thư chân yếu tay mềm như cô mà chạy một đoạn đường xa như vậy chưa ngất đi thì đã khoẻ lắm rồi.

Cô cũng không ngờ rằng mình có thể nhớ đường về nhà một cách thuần thục như vậy.

Cô bấm chuông căn biệt thự to đoàng có dàn hoa hồng tua tủa ở bên ngoài như một mái hiên làm căn nhà càng trở nên đẹp đẽ.

Đây cũng chính là ý tưởng của cô.

Nuốt nước mắt vào trong tim, cô đợi người ra mở cửa.

Nhưng đợi mãi chả thấy ai ra, bỗng trong cô xuất hiện cảm giác bất an.

Không phải chứ?

Đến......đến muộn rồi sao?

Tự nhiên có một bà lão đi ngang qua thấy cô đứng yên nhìn ngôi biệt thự trước mắt thì có ý tốt lại nhắc nhở:

- Cô gái à! Cô đứng ở đây làm gì vậy?

- Dạ bà ơi cho con hỏi người trong căn nhà này đâu hết rồi ạ?

- Cô không biết gì hả?

- Biết gì cơ bà?

- Ngày hôm qua trong căn nhà này đã xảy một vụ thảm sát khiến một đôi vợ chồng trong căn nhà đã thiệt mạng. Nghe nói mẹ của người đàn ông trong căn nhà vì nghe tin bất ngờ quá nên đột quỵ mà chết, còn chồng của bà lão hình như cũng bị hạ độc mà mất. Haizzz xã hội bây giờ loạn quá, chém giết lung tung, chỉ khổ cho các bậc cha mẹ của bọn chúng thôi!

* Đùng *

Đầu cô nổ tung.

Nỗi đau này còn đau gấp vạn lần nỗi đau của ngày hôm qua.

Có ai nói cho cô biết rằng bà lão này đang nói xàm không?

Có ai nói cho cô biết rằng cô nghe nhầm không?

Tại sao? Tại sao cô biết rồi mà vẫn không ngăn được bi kịch xảy ra?

Tại sao cô có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ?

Mạng sống của cả gia đình cô mà? Sao cô lại quên được chứ?

Mà nếu cô nhớ được thì sao?

Cô ngăn cản được đám sát thủ đó à?

Cô đủ khả năng không?

Nếu cô nói ra ba mẹ sẽ tin cô à?

Thậm chí ba mẹ còn không thèm nhìn mặt cô nữa mà, làm sao có thể tin lời cô nói được chứ?

Cô......đúng là bất hiếu.

Mẹ ơi con xin lỗi, ba ơi con xin lỗi, bà và ông nội ơi con xin lỗi.

Dẫu biết xin lỗi chẳng được gì nhưng con vẫn xin lỗi.

Con hứa......con hứa nhất định.... Nhất Định Trả Thù.

Một giọt nước mắt của Lâm Nhược Băng cũng không rơi.

Cô biết khóc thì được gì?

Cha mẹ và gia gia có sống lại không?

Bọn sát thủ có chết không?

Không.....không hề.

Nếu ai đã động vào gia đình của Lâm Nhược Băng này, có chết......cũng không được chết yên ổn.

Mặc Thần à! Anh không biết tên Băng của tôi có ý nghĩa sâu xa không?

Nếu anh đối tốt với tôi, Băng sẽ tan.

Nếu anh hại tôi, Băng sẽ đông lại.

Lạnh chết anh đấy!

Ánh mắt cô kiên định lại, chạy như bay về nhà.

Quả không nằm ngoài dự đoán của cô, vừa về tới, vali và đồ đạc của cô đều bị anh ta đá văng ra ngoài.

- Hahahaha cô đi ra ngoài chắc cũng biết được ít nhiều thông tin nhỉ? Bây giờ cô chỉ là một con cô nhi không cha không mẹ không tiền bạc không nhà ở. Để xem cô sẽ làm gì? Tôi nói cho cô biết, trước tới giờ tôi không hề yêu cô! Một chút cũng không! Chỉ vì cô có tiền, cô có gia sản, cô giàu có hơn tôi nên tôi mới đồng ý miễn cưỡng bản thân yêu thương cô. Cô có biết lúc đó tôi buồn nôn tới cỡ nào không? Bây giờ cô không còn gì, thì tôi cũng chả còn chút lưu luyến nào cả, cô hết giá trị lợi dụng rồi hahahahaha!

Cô liếc nhìn Mạc Thần đang cười ha hả, ánh mắt chuyển thành rét lạnh, trừng trừng nhìn anh ta.

Mạc Thần đang cười bỗng cảm thấy cái gì đó lành lạnh, nhìn xuống thì bắt gặp ánh mắt rét căm căm của cô.

Anh ta hết hồn, từ khi nào con nhỏ tiểu thư mềm yếu đã có cái nhìn kinh khủng như vậy, cái nhìn như đang uy hiếp người khác khuất phục.

- Anh - nên - nhớ - tôi - sẽ - trả - thù! _ Lâm Nhược Băng gằn từng tiếng, giọng nói trong trẻo trong veo như xưa không còn, thay vào đó là giọng nói lạnh như băng, đúng với cái tên của cô.

Lâm Nhược Băng nhặt túi xách cùng vali lên, quay gót cất bước khỏi căn nhà ghê tởm và nhơ bẩn này.

Để lại Mạc Thần còn chưa hết run sợ trước ánh nhìn lạnh lẽo của cô.

Người không động ta, ta không động người.

Người động ta, ta sẽ......không tha cho người.