Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 35: Tôi đến tặng quà Lúc này, nhìn Lâm Bình rất bình thường, không có gì lạ




So với những con cháu thế gia mặc những trang phục đắt đỏ, áo mũ chỉnh tề, anh hoàn toàn giống như một chàng trai nhà nghèo mà thôi.

Nhưng Đường Thanh Tâm vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, trên người Lâm Bình mang theo một luồng khí thế.

Nhìn qua thì bình thường, nhưng trên người lại để lộ ra một khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt.

Khiến cho cô ta sinh ra cảm giác, cả một đại sảnh tôn quý này, tất cả đều không vào được trong mắt anh.

Đường Thanh Tâm đã từng nghĩ đến việc sẽ lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Bình, đồng thời khoảng cách đến ngày nhìn thấy Lâm Bình sẽ không quá xa.

Nhưng ở trong kế hoạch của cô ta, đó là khi cô ta đã rảnh rỗi, tùy tiện nghĩ một kế, lại lần nữa đánh Lâm Bình xuống vực sâu, sau đó dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống và thái độ thương hại để nhìn Lâm Bình.

Mà không phải như lúc này, vượt quá dự liệu của cô ta, cô ta và Lâm Bình gặp nhau.

Loại tình huống ngoài ý muốn này, khiến Đường Thanh Tâm chưa kịp chuẩn bị, trong lòng cô ta cảm thấy hơi bối rối.

Chẳng qua vị nữ vương trong giới con cháu quyền quý Hải Châu kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô ta giống như một vị nữ vương cao ngạo nhìn Lâm Bình, khóe miệng mang theo ý cười lạnh lùng: “Thật đúng là đã lâu không gặp, xem ra, năm năm qua, anh sống khá tốt.”

Đường Thanh Tâm vừa nói ra những lời này, mọi người xung quanh đều sợ ngây người.

Thế mà nữ thần lại thật sự biết người đàn ông nàyvvv “Vẫn ổn, chịu không ít đau khổ, nhưng đổi lại được một cuộc sống mới!”

Lâm Bình lắc lư ly rượu champagne trong †ay, không chút dừng bước, từ tốn nói.

Năm năm này, anh vô số lần ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, quả thật chịu không ít đau khổ.

Đồng thời, nếu như không phải bởi vì Đường Thanh Tâm tính kế anh, hiện tại, có lẽ anh ta chính là một trong số những con cháu nhà quyền quý này.

Sao có thể giống như bây giờ, trở thành Lâm Thanh Sơn danh trấn khắp biên giới phía Bắc.

Lúc này, Lâm Nhã đi theo anh vào, nghe được câu nói này của Lâm Bình, trong nháy mắt, tim cô ta nhói đau.

Năm năm đi tù, có lẽ anh đã phải chịu rất nhiều đau khổi Nhất là, Lâm Nhã nhớ đến những tin đồn trong tù mà cô ta đọc được trên mạng.

Chẳng lẽ hiện tại Lâm Bình giỏi đánh nhau như thế, là bởi vì ở trong tù, anh luyện ra được ưvvv Nhưng, tất cả mọi chuyện này, còn không phải là do anh tự tìm àvvv Rõ ràng là có một tương lai thật tốt, tại sao phải đi làm loại chuyện đóvvv Cho dù Lâm Bình có thật sự cần phụ nữ, lấy quan hệ thân thiết của hai người khi đó, cộng thêm việc Lâm An Quốc vẫn luôn nhắc đến việc, muốn để cô ta gả cho Lâm Bình, chỉ cần Lâm Bình lên tiếng, cô ta chưa chắc đã từ chối anh, nhưng tại sao anh lại làm như thếvvv Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhã càng thêm uất ức và tức giận.

Cô ta hận Lâm Bình.

Ngoại trừ hận Lâm Bình đã từng làm ra loại chuyện cầm thú kia ở bên ngoài, phần lớn là tức giận vì bị phản bội.

“Anh đến đây làm gì?”

Đường Thanh Tâm nhìn thấy Lâm Bình đi đến gần mình, cô ta lạnh nhạt lên tiếng.

Bây giờ, Lâm Bình đã sớm không phải là người thuộc cùng đẳng cấp với cô ta, sau khi trải qua một thoáng bối rối, cô ta vẫn là vị nữ vương nắm giữ tất cả.

Lâm Bình đã sớm không lọt vào mắt xanh của cô ta.

“Xem ra, cô còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì à?”

Trên mặt Lâm Bình lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

Nghe thấy thế, trong lòng Đường Thanh Tâm giật thót.

Chẳng lẽ chuyện đấu thầu đã xảy ra việc gì ngoài ý muốnvvvNhưng cô ta đâu nhận được tin tức gìvvv “Tôi đến đây là để tặng cho cô một món quà lớn.”

Lâm Bình lại tiếp tục nói.

Đồng thời, anh nâng ly rượu trong tay về phía Đường Thanh Tâm, sau đó khế uống một ngụm champagne.

Đường Thanh Tâm lạnh lùng nói: “Tôi và anh không quen, cũng không cần quà gì của anh, mời anh rời đi cho, nơi này, không chào đón anh.”

Hôm nay, cô ta chính là ngôi sao sáng nhất.

Đường Thanh Tâm ra lệnh đuổi khách.

Đồng thời, cô ta chuẩn bị gọi điện thoại hỏi qua Tôn Huy Tuấn, để xem việc đấu thầu diễn ra như thế nào.

Bởi vì cô ta mặc lễ phục, cho nên cô ta không mang theo điện thoại di động bên người, đồng thời việc lấy được hạng mục ở chân núi Hoàng Long đã là việc chắc như đỉnh đóng cột, cô ta căn bản không cần lo lắng đến việc sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Trợ lý Trương Khuê cũng không đến báo cáo tin tức xấu gì.

Nhưng sự xuất hiện của Lâm Bình lại khiến cho cô ta cảm thấy bất an.

Theo mệnh lệnh đuổi khách của Đường Thanh Tâm, Trương Khuê lập tức đi ra.

Trên mặt cô ta mang theo nụ cười lạnh.

“Nơi này không phải là nơi mà anh có thể đến, mời anh lập tức ra ngoài.”

Sau khi nói xong câu đó, rốt cuộc Trương Khuê cũng cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Có Trần Thu đứng ra bảo đảm, Trương Khuê chỉ có thể nén giận.

Nhưng cô ta ngàn lần không nghĩ đến, người này, thế mà lại bị Đường Thanh Tâm tự mình ra lệnh đuổi khách.

Trần Thu có thân phận và địa vị rất cao.

Nhưng nói gì thì nói, cô ta chỉ là bậc con cháu mà thôi, không thể so với một Đường Thanh Tâm chân chính nắm giữ quyền lớn của tập đoàn nhà họ Đường.

Đồng thời, vào giây phút này, có rất nhiều con cháu nhà quyền quý đều xông ra.

Một cơ hội tốt như thế, nếu như không cố gắng thể hiện tốt trước mặt Đường Thanh Tâm, như vậy thật đúng là xấu hổ với vị trí mà mình đang đứng.

Lúc này, những thanh niên áo mũ chỉnh tề xung quanh đó nhao nhao lên tiếng.

“Anh từ đâu đến thế, không nghe thấy cô Đường nói gì à? Còn không nhanh biến đi?”

“Một kẻ ở tầng dưới cùng, lại còn dám ăn nói linh tinh, nói cái gì mà tặng một món quà lớn cho tổng giám đốc Đường chứ, quà của anh đâu? Lại muốn dùng mánh khóe này để đến gần tổng giám đốc Đường, thật đúng là mơ mộng hão huyền!”

“Bảo vệ đâu? Còn có nhân viên phụ trách đón tiếp ở cửa đâu? Sao mấy cô lại tùy tiện cho người ta vào trong hội trường thế?”

Mà bên trong, một số nhân vật chân chính năm quyền có chút hứng thú nhìn cảnh này.

Trong đó có người nhận ra Lâm Bình.

Cho dù năm năm trước, Lâm Bình là người khiêm tốn, phần lớn mọi việc đều để Đường Thanh Tâm giúp anh ra mặt, khiến cho vô số người khi đó chỉ biết tập đoàn Bắc Thanh có Đường Thanh Tâm, mà không biết đến Lâm Bình anh.

Nhưng dù sao, Lâm Bình không hoàn toàn là người thần bí, vẫn gặp mặt một số người năm quyền.

Chẳng qua một hai người nhận ra Lâm Bình kia, bọn họ chỉ mang theo nụ cười nghiền ngẫm, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.

Hiện tại đâu còn giống như xưa, ai còn nhận ra Lâm Bìnhvvv Theo như bọn họ nghĩ, năm năm trước, Lâm Bình không chơi lại được Đường Thanh ‘Tâm, năm năm sau, Lâm Bình kia, càng không phải là đối thủ của Đường Thanh Tâm.

Đường Thanh Tâm chỉ lạnh nhạt nhìn những con cháu nhà quyền quý kia ầm ï muốn đuổi đánh Lâm Bình ra ngoài.

Khóe miệng cô ta nở nụ cười lạnh lùng, kiêu ngạo.

Trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

Mãi cho đến lúc này, Đường Thanh Tâm mới ưu nhã nâng ly rượu trong tay mình lên, từ lúc đi vào tiệc rượu đến nay, đây mới là lúc cô †a thực sự uống một ngụm rượu champagne trong ly.

Nhìn thấy không, bây giờ tôi chỉ cần nói một câu bâng quơ là có thể khiến anh biến thành mục tiêu bị công kích.

Bị toàn bộ con em nhà quyền quý Hải Châu hợp lực công kích.

Mà anh lại chẳng thể làm gì.

“Không tiền, không quyền, không thế, vậy thì chỉ có thể cúi đầu.” Lúc này Đường Thanh Tâm sải bước, chủ động đi lên hai bước, đi đến trước người Lâm Bình, nhỏ giọng nói: “Nếu đã ra tù, hoặc là anh rời khỏi thành phố Hải Châu, ra ngoài lăn lộn, hoặc là anh thành thật, cúi đầu làm người, nếu như anh không an phận, muốn khiêu khích tôi, kết cục của anh không đơn giản như năm năm trước đâu.”

Lâm Bình đã không còn là Lâm Bình của năm năm trước nữa.

Mà Đường Thanh Tâm cô cũng không phải là Đường Thanh Tâm của năm năm trước nữa rồi.

Lâm Bình sẽ biến thành lòng dạ độc ác.

Cô ta sẽ chỉ hơn chứ không kém.

Nếu không, làm sao nhà họ Đường lại phất lên nhanh như thế, có biết bao nhiêu đối thủ cạnh tranh bị cô ta dùng đủ loại thủ đoạn đè bẹp.

Thương trường như chiến trường, tuy không có khói lửa, nhưng cũng sẽ chết người đấy.