Dạy dỗ Vương Thanh xong, Vương Thanh bảo Lâm Bình và Tô Uyên hãy đợi đấy, sau đó cô ta dẫn đứa bé rời đi.
“Lâm Bình, cảm ơn anh!”
Tô Uyên nhìn Lâm Bình, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.
Từ chuyện ngày hôm nay, cô càng thêm chắc chăn, Lâm Bình thật sự là người có tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa cũng rất quan tâm tới Tô Phi Tuyết.
Tô Uyên cảm thấy rất may mắn, vì mình có thể thuê được một người như vậy.
“Đừng khách sáo, tôi là cha của Phi Tuyết, đương nhiên là phải bảo vệ cô và Phi Tuyết rồi: Lâm Bình trâm giọng nói.
Tô Uyên liếc mắt nhìn Lâm Bình một cái, nhưng cảm thấy đây là do nghề nghiệp rèn luyện hàng ngày mang tới, cho nên ở trước mặt Tô Phi Tuyết, không có lúc nào là anh không nhớ kỹ mình là cha của Tô Phi Tuyết.
Như vậy cũng được, sẽ không để Tô Phi Tuyết phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Vậy anh trông Phi Tuyết một lát nhé, tôi đi lái xe tới đây!”
Tô Uyên nói.
Lần này không đợi Lâm Bình trả lời, Tô Phi Tuyết cười đáng yêu nói: “Mẹ, con và cha sẽ ở đây đợi mẹ.”
Tô Uyên véo cái mũi của Tô Phi Tuyết, nhoẻn miệng cười.
Một màn này, nếu chụp lại được, tuyệt đối sẽ là một bức tranh cô gái xinh đẹp vô cùng động lòng người.
Đợi Tô Uyên rời đi, Tô Phi Tuyết lập tức nhào vào trong lòng Lâm Bình, làm nũng nói: “Cha, con muốn ăn lce Creaml”
“Được, cha sẽ mua cho conl”
Đối mặt với làm nững của Tô Phi Tuyết, cả trái tim của Lâm Bình đều mềm nhũn.
Anh không chút nghĩ ngợi, lập tức đi tới siêu thị ngay bên cạnh mua một que kem cho Tô Phi Tuyết.
Nhưng mới đưa kem cho Tô Phi Tuyết, Tô Uyên đã lái xe tới rồi.
Lâm Bình ôm Tô Phi Tuyết lên xe.
Nhưng mà Tô Uyên nhìn thấy que kem trong tay Tô Phi Tuyết xong, lông mày cô hơi nhíu lại.
Cô nhìn về phía Lâm Bình, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Ai bảo anh mua kem cho con bé, trời sinh, thể chất của Phi Tuyết rất yêu, bây giờ thời tiết đang chuyển lạnh, con bé ăn kem sẽ rất dễ bị sinh bệnh.”
Lâm Bình sửng sốt, anh thật sự không nghĩ tới điểm này.
Anh hơi áy náy.
Tô Phi Tuyết thấy mẹ có chút không vui, vội vàng nói: “Mẹ, là con muốn ăn, là con bảo cha mua cho.”
“Nếu mẹ không muốn con ăn, vậy con sẽ không ăn nó nữa.”
Tô Uyên thấy Tô Phi Tuyết ấm ức thay cha mình, cô lập tức bật cười nói: “Chỉ một que kem này thôi đấy nhé… Đợi sau này sức khỏe của Phi Tuyết càng tốt hơn, thì có thể ăn nhiều một chút rồi.”
“bạt”
Tô Phi Tuyết nở nụ cười vui vẻ.
“Lâm Bình, không phải là tôi trách anh đâu, tôi chỉ lo Phi Tuyết bị bệnh thôi.”
Tô Uyên cũng chú ý tới thái độ của mình, hình như có chút không tốt lắm, cho nên cô vội vàng nói.
“Việc này, là tôi không tìm hiểu cẩn thận.”
Lâm Bình áy náy nói.
Mà lúc này, Tô Phi Tuyết đã xé vỏ que kem ra, bắt đầu ăn.
Sau khi cắn nhẹ một miếng nhỏ, Tô Phi Tuyết đưa kem tới bên miệng Tô Uyên: “Mẹ ăn đi Tô Uyên cười, cũng nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Sau đó Tô Phi Tuyết lại đưa kem tới trước mặt Lâm Bình, ngọt ngào nói: “Cha cũng ăn đi Lâm Bình nhìn que kem Tô Uyên mới cắn một miếng, ngẩn người.
Trên đôi má trắng nõn của Tô Uyên, lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng.
“Cha, cha mau ăn đi!”
Tô Phi Tuyết thúc giục nói.
“Được rồi!”
Lâm Bình vội vàng mở miệng nói, sau đó không để ý tới dấu son môi rất nhạt trên chiếc kem nữa, cắn một miếng lên chỗ hai người từng cắn.
Thấy thế, gương mặt Tô Uyên lại càng đỏ hơn nữa.
“Anh không biết cắn ở chỗ khác sao?”
Tô Uyên nhìn Lâm Bình một lát, nhẹ giọng nói.
Cùng ăn một que kem, còn cắn cùng một chỗ, thật sự có chút gì đó mập mờ.
Lâm Bình chỉ cười, không nói chuyện.
Tô Uyên cũng không truy cứu chuyện này nữa.
Lúc về đến nhà, dì mà Tô Uyên mời tới chăm sóc cho Tô Phi Tuyết đã làm xong đồ ăn.
Ăn cơm tối xong, Lâm Bình lại chơi với Tô Phi Tuyết một hai tiếng nữa.
Lúc này Tô Phi Tuyết mới hơi mệt mỏi.
Thấy thế, Tô Uyên đi tới nói: “Phi Tuyết ngoan, đã không còn sớm nữa, chúng ta đi tắm rồi ngủ một giấc nhé!”
“Dạ!” Tô Phi Tuyết ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng con muốn cha tắm trước, tối nay con muốn ngủ cùng cha mẹ.”
“Cái gì?”
Nghe thấy lời Tô Phi Tuyết nói, Tô Uyên lập tức mở to hai mắt nhìn.
“Con muốn ngủ cùng với cha mẹ!”
Tô Phi Tuyết cho rằng mẹ mình không nghe rõ, cho nên lặp lại một lần nữa.
Tô Uyên nghe xong, vội vàng nói: “Không được!”
“Vì sao lại không được ạ? Mẹ, có phải là mẹ muốn bỏ lại con, chỉ muốn ngủ cùng với cha hay không?” Tô Phi Tuyết lập tức ấm ức nói với cha mình: “Nhà Khải Kiệt đều như vậy, Khải Kiệt từng nói với con rồi.”
Tô Uyên ngạc nhiên!
Lâm Bình đờ đẫn!
Hai người liếc nhìn nhau.
Lâm Bình thì không sao, nhưng trên mặt Tô Uyên thì lập tức xuất hiện xấu hổ.
Mấy đứa bé này, đều kể với nhau những chuyện gì thế sao?
“Phi Tuyết, không phải là mẹ để con ngủ một mình…” Tô Uyên vội vàng giải thích.
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết, Tô Phi Tuyết đã “à” một tiếng, nhảy dựng lên.
Cô nhóc không chút rụt rè, vui sướng tới mức khoa chân múa tay, vô cùng vui vẻ.
“Lâm Linh ngủ cùng với cha mẹ cậu ấy, cậu ấy từng nói với con rồi.”
Nghe thấy thế, Tô Uyên hoàn toàn không biết phải nói gì rồi.
Những bạn học nhỏ này, sao đều kể hết chuyện của nhà mình ra ngoài như vậy.
“Phi Tuyết, mẹ nói với con này, buổi tối cha còn có việc, buổi tối không thể ở nhà…!”
Tô Uyên vội vàng giải thích.
Về vấn đề Tô Phi Tuyết đề xuất ngủ cùng nhau, Tô Uyên thật sự không suy nghĩ tới, cô quả thật đã sơ sót.
“Người khác đều ngủ cùng cha mẹ mà.”
Nghe thấy lời Tô Uyên nói, gương mặt đang vui sướng của Tô Phi Tuyết lập tức thay đổi, cái miệng nhỏ mím lại, nước mắt lập tức trào ra.
Sau đó cô bé vội vàng nhào vào trong lòng Lâm Bình, cô bé ôm chặt lấy anh, khóc nói: “Con không muốn cha đi, các bạn học khác đều ngủ cùng với cha mẹ mình mà, con cũng muốn như vậy.”
“Con không muốn thành bạn nhỏ không có cha.”
“Con không muốn người khác nói con là đứa con hoang nữa, con có cha mà.”
“Con chỉ muốn ngủ cùng với cha mẹ thôi!”
Càng nói, Tô Phi Tuyết ôm Lâm Bình càng thêm chặt hơn.
Giọng nói cũng càng ấm ức hơn.
Trong đôi mắt nhỏ rất đẹp, cũng chậm rãi xuất hiện một tầng nước mắt.
“Cha, con muốn ngủ cùng với cha và mẹ, có được hay không?”
“Có được hay không ạ?”
Nghe tiếng khóc nức nở cùng với làm nũng của Tô Phi Tuyết, Lâm Bình đâu nỡ từ chối cô bé.
Đây là công chúa nhỏ của anh đấy.
“Được được được, Phi Tuyết sẽ ngủ cùng với cha mẹ.”
Lâm Bình vội vàng ôm Tô Phi Tuyết vào trong lòng, mở miệng đồng ý.
“Anh đang nói gì thế?”
Đôi mắt Tô Uyên mở to, trên gương mặt xuất hiện lạnh lùng, nghiến răng quát khẽ.
Yêu cầu khác của Tô Phi Tuyết, cô còn có thể đồng ý được, nhưng bảo cô ngủ cùng với Lâm Bình, người đàn ông coi như là xa lạ trên cùng một chiếc giường, sao có thể được.
Cho dù bây giờ Lâm Bình là cô thuê tới, thân phận là cha của Tô Phi Tuyết, nhưng chuyện đó cũng không được.
“Đồng ý giả trước đã.”
Lâm Bình mở miệng, dùng khẩu hình miệng nói cho cô biết.
Tất nhiên là anh không ngại, nhưng phản ứng của Tô Uyên, cũng nằm trong dự liệu của anh.
Tô Uyên xem như hiểu khẩu hình miệng của Lâm Bình, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút.
“Phi Tuyết, cha còn nhiệm vụ phải hoàn thành, hôm nay là dành chút thời gian trở về thăm con, buổi tối còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đợi sau này, một nhà ba người chúng ta có thể ở bên nhau rồi, có được không?”
Lâm Bình vươn tay lau nước mắt giúp Tô Phi Tuyết, vô cùng thân thiết nói.
“Đúng vậy, Phi Tuyết, cha là anh hùng bảo vệ quốc gia đấy, còn có nhiệm vụ cần phải hoàn thành.”
Tô Uyên cũng vội vàng nói.
Trên gương mặt Tô Phi Tuyết xuất hiện vẻ thất vọng, Lâm Bình nhìn cô bé ở trong lòng mình, lập tức cảm thấy không đành lòng, thiếu chút nữa là muốn sửa lại, đồng ý với cô bé rồi.
Sao anh có thể nhẫn tâm từ chối con gái mình được.
Năm năm này, anh đều chưa từng làm bạn bên cạnh Tô Phi Tuyết, lúc này lại phải từ chối yêu cầu của cô bé, trong lòng Lâm Bình tràn ngập cảm giác áy náy.
“Cha, vậy ngày mai cha còn tới đây nữa không?”
Trong mắt Tô Phi Tuyết tràn ngập chờ mong hỏi.
Lâm Bình dùng lực gật đầu.
Lúc này Tô Phi Tuyết mới lại nở nụ cười tiếp.
“Vậy cha đi làm nhiệm vụ của mình trước đi Lâm Bình thấy không còn sớm nữa, anh vội vàng đứng dậy.
“Phi Tuyết, chúng ta cùng chào tạm biệt cha đi nào!”
Tô Uyên làm mẫu cho Tô Phi Tuyết, vây tay với Lâm Bình.
Không ngờ Tô Phi Tuyết lại nói thêm: “Mẹ, mẹ làm không đúng rồi, mẹ nên ôm cha hôn nhẹ với cha một lát, rồi mới cúi chào, còn phải nói anh trở về sớm một chút nhé… Em và Phi Tuyết sẽ ở nhà đợi anh trở về!”
Lâm Bình vốn đang định xoay người, nghe thấy lời Tô Phi Tuyết nói, suýt chút nữa lảo đảo một cái.
Cánh tay Tô Uyên đang vẫy, cũng cứng ngắc ở giữa không trung.