Sự Trở Lại Của Thiên Kim

Chương 4




5.

Tôi có tên mới --- Lục Văn Xán.

Còn chuẩn bị vào học ở đại học A.

Lúc trước tôi với Trầm Độ đã hẹn sẽ cùng thi vào trường học tốt nhất thành phố này.

Nhưng tôi lại không có cơ hội tham gia kì thi đại học.

“Mày có thi đậu cũng không được học, cần gì phải hao phí vào chuyện này chứ?” Hôm thi, Hoàng Tiểu Hổ ở ngoài xé giấy báo thi của tôi hét.

“Chị, cầu xin chị, thả em ra ngoài đi.” Tôi vừa cào cửa vừa khóc cầu xin chị gái Hoàng Kiều Kiều giúp đỡ.

Chị ta không nói gì. Hoàng Kiều Kiều vốn không giỏi, học xong cấp 2 đã thi vào trường nghề, cho nên chị chẳng thích đứa thi đậu cấp 3 là tôi chút nào. Cho nên trong nhà này chẳng ai hi vọng tôi có tương lai tốt đẹp cả.

Bọn họ chỉ mong tương lai của tôi phải tệ hơn họ, tệ tới mức chỉ có thể thành bùn dưới chân cho họ giẫm đạp.

Lúc tôi cạy cửa được thì đã không kịp tới thi đại học.

Trầm Độ thi đậu đại học A nhưng anh không có cơ hội học.

“Tớ đã tích cóp một khoản tiền lớn, đợi làm thêm nửa tháng nữa là đủ tiền cho cậu học lại, aiz, vốn tưởng hai đứa mình là bạn học, bây giờ cậu lại thành đàn em của tớ.” Ngày hôm trước, anh còn mời tôi ăn kem sau khi tan làm, vui vẻ lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi, hôm sau anh đã nằm trong phòng cấp cứu.

Anh gặp tai nạn xe cộ sau khi làm thêm về nhà, chủ xe gây chuyện xong bỏ trốn.

Có người xóa hết dấu vết nhưng kim chủ cũ của tôi, Chu Nam Sơn lại có thể tìm được bức ảnh chụp chiếc xe gây chuyện, chủ xe có quan hệ thân thiết với Lục Văn Tuyên, nghe bảo hôm đó cô em gái này của tôi còn ngồi trên xe.

Lục Văn Tuyên và tôi đúng là khắc nhau mà.

Sau khi quay về nhà họ Lục, tôi không chọn học lại mà đi đường tuyển chọn riêng để vào học khoa IT đại học A. Lục Văn Tuyên học cùng trường với tôi, khoa múa hiện đại.

Buổi sáng, lúc kéo vali vào trường, tôi bị một nhóm người chặn lại.

Tôi định vòng qua thì nghe Lục Văn Tuyên gọi tôi.

“Chị.” Tôi quay đầu nhìn thì thấy Lục Văn Tuyên và đám bạn nhà giàu của em.

Vốn dĩ không định để ý.

“Này, mày là cái đứa mới vào nhà họ Lục à? Tuyên Tuyên gọi mày đó, giả vờ điếc hả?” Một cậu trai đi tới ngăn tôi lại, đánh giá từ trên xuống dưới, “Xấu vậy, là con riêng à?”

Tôi tốt tính hỏi: “Lục Văn Tuyên chưa nói cho các cậu à?”

“Hả?” Gã không hiểu.

“Lưu Tự, cậu đừng nói nữa, chị, em dẫn chị vào kí túc.” Lục Văn Tuyên muốn kéo tôi rời khỏi đó.

Tôi vừa nghe cái tên này thì nhìn cậu chàng tóc vàng một cái, đẩy con bé ra rồi lớn tiếng nói: “Ba mẹ Lục Văn Tuyên đánh tráo tôi với con bé để đổi nó vào nhà họ Lục đấy. Làm gì có con riêng chứ, nhà họ Lục chỉ có đứa con ruột là tôi thôi.”

“Hừ, con ruột thì sao, bị thứ thấp hèn nuôi lớn thì dù là phượng hoàng cũng thành gà rừng thôi.” Lưu Tự ra mặt thay con bé.

“Sao cậu lại mắng ba mẹ Lục Văn Tuyên thế chứ, ba mẹ em ấy là thứ thấp hèn thì em ấy là gì? Là gà rừng đóng vai phượng hoàng à?”

Lục Văn Tuyên nức nở, nghe có vẻ rất tủi thân, Lưu Tự oán hận nhìn tôi, trông như muốn đấm tôi vậy.

Lục Văn Tuyên có bạn trai nhưng ở nước ngoài, Lưu Tự đúng là mê gái tới ngu rồi.

Tôi kéo vali tới kí túc, bên trong đã có người, cô ấy mặc bộ váy xanh trắng ngồi ở bàn trước cửa sổ chơi game, trông vừa đáng yêu lại khá hùng hổ. Trong lòng tôi cảm thấy có chút không ổn.

Quả nhiên lúc cô nghe thấy tiếng bánh xe thì ngẩng đầu nhìn tôi môt cái.

“Đây là chị dâu mà!” Chu Lạc Lạc kích động vỗ bàn phím

Tôi đau khổ nhắm mắt, Chu Lạc Lạc là em gái cùng cha khác mẹ của Chu Nam Sơn.

Cảnh tượng lần trước gặp mặt cô nàng này rất kì dị.

Hôm đó Chu Nam Sơn nói hắn vừa mơi xem một bộ phim điện ảnh cảm động, muốn chơi trò đóng vai với tôi.

Bộ phim kia tên là [Stormy Night].

Lúc ấy tôi mặc bộ đồ sexy với mang sừng dê ngồi trên sofa ăn salad, Chu Nam Sơn thì mang bờm sói, mặc bộ đồ ngủ màu xám ngầu lòi nằm nghiêng trên sofa dành ăn với tôi, còn trét tương lên mặt tôi.

Sau đó Chu Lạc Lạc mở cửa đi vào.

“Hai người, chịu chơi thật đó…” Cô khiếp sợ vội chạy đi.

Chuyện này giải thích cũng khó á…

“Chị dâu, chị làm gì Lục Văn Tuyên mà họ bảo hôm nay sẽ gây với chị vậy?”

“Bọn họ định gây với chị thế nào?” Tôi tò mò.

“Để em xem thử.”Cô lướt đoạn nói chuyện trong nhóm cậu ấm cô chiêu.

“Lưu Tự bảo đêm nay sẽ làm chị mất mặt trên internet tại buổi tiệc tối nhà cậu ta.” Lạc Lạc cau mày, “Bọn họ có nhóm riêng, mọe nó.”

Tôi ngồi nghịch điện thoại, “Không sao, binh đến thì đánh, tới đó làm việc theo hoàn cảnh vậy.”

“Không đậu, chị dâu, em đi với chị, nếu không chị bị bọn họ ăn hiếp đó.”

Tôi bật cười, tôi chẳng phải đóa hoa trắng yếu ớt gì, tôi là hoa ăn thịt người mọc ở trong đầm lầy toàn khí độc dấy.

Chiều đó tôi nhận được tin wechat của mẹ, bảo tôi về nhà một chút.

“Chị, cho dù chị không thích đồ của mẹ thì không thể vứt đi chứ, lãng phí lắm đấy!” Tôi vừa vào nhà đã nghe Lục Văn Tuyên mách lẻo.

Mẹ tôi nhìn tủ quần áo rỗng tuếch, hỏi: “Quần áo mua cho con đâu rồi?”

“Bán rồi.”

“Con thiếu tiền lắm hả?”

“Đúng thế.” Tôi thản nhiên thừa nhận.

Ánh mắt Lục Văn Tuyên sáng lên, cứ như đang có ý gì đó.

“Là lỗi của mẹ.” Mẹ thở dài không hỏi tôi tại sao cần tiền, đưa cho tôi một cái thẻ, “Một tháng 660 triệu tiêu vặt, đừng tiết kiệm.”

“Đúng vậy, chị, bây giờ chị đang đại diện cho nhà họ Lục, hành động phải chú ý một chút.” Trong lời của Lục Văn Tuyên mang theo chút khinh thường.

Tôi liếc mắt nhìn em, không quan tâm.