Người con trai trước mặt nó, hơi thở quen thuộc mùi hương quen thuộc đến kì lạ.
"Nhi! Anh về rồi..."
Nó giật bắn người về phía sau, hai tay đẩy mạnh người con trai ở phía trước. Lấy lại tinh thần, nó ngước lên nhìn một hồi rồi giơ tay lên mạnh mẽ lao về phía Vũ đấm cho Vũ một phát rồi vung vẩy tay.
"Tôi không quen anh! Biến đi..."
Vũ bị đấm mạnh chưa kịp hoàng hồn thì nó đã xoay bước đi. Cô gái này vẫn còn giận anh hay sao?
Nó chạy thật nhanh, thật nhanh khỏi con người kia. Nó không muốn nhớ lại việc của 3 năm trước, chỉ muốn được bên cạnh hắn bên cạnh người mình yêu thương. Con đường sáng đèn, heo hắt về đêm từng cơn gió bay qua bay lại, thời tiết bắt đầu xấu đi.
Nó tản bộ quanh con phố rồi hướng về căn nhà của mình, mệt mỏi rồi nghĩ nhiều quá cũng thấy mệt. Thật sự rất mệt mỏi...
"Em về rồi!"
Hoàng Anh đứng ngoài sân đi đi lại lại.
"Ưm..."
Nó mỉm cười, nụ cười đẹp đẽ của nó làm hắn ấm lòng hơn. Chạy lại chỗ nó
"Anh dìu em vào."
Hắn dành túi sách của nó rồi nhấc bổng nó lên. Bất ngờ nó la lớn
"Bỏ em xuống!"
Thẹn thùng, đỏ mặt, đôi chân tản bộ đã mệt rã rời nó chỉ biết rúc vào lồng ngực của hắn. Hương thơm từ người tỏa ra, dễ chịu đến kì lạ. Thật là buồn ngủ mà.
-------
Trong căn phòng trọ nhỏ, bóng dáng người con trai lất phất sau ánh đèn màu. Căn phòng bừa bộn...
"Anh không thành công sao?"
Người con gái hai chân vắt chéo ngồi trên bàn, chiếc váy ngắn cũn cỡn bó sát tôn lên vẻ đẹp ma mị của người này.
"Cô nhìn thấy rồi lại con hỏi"
Vũ suýt xoa bên má của mình, cái đấm đó thật sự rất đau. Người con gái đưa cho Vũ một tấm thiệp màu được đính ruby tinh xảo.
"Cuối tuần sau đi với tôi"
Cô ta cười, nụ cười ma mị ẩn chứa rất nhiều điều.
"Rất vinh hạnh!"
Vũ cười lớn, nhận lấy tấm thiệp từ tay của người con gái ấy.