Sự Trở Lại Của Lãnh Băng Tiểu Thư

Chương 33




Đôi lời của tác giả-

Truyện của ta viết là của ta. Các độc giả cứ comet nhiệt tình để ta lấy thêm động lực để viết nốt cho nó hoàn thành. Truyện dự định sẽ kết thúc vào chương 50(nếu có chuyện ngoài ý muốn). Ta sẽ cố ngắng hoàn thành bộ truyện trong kì nghỉ hè này

Thôi không lòng vòng nữa, dưới đây là chương 33

~~~~~~~~~~~

Chương 33

"Anh rửa bát xong chưa?"

Mẫn Nhi dựa lưng vào tường của phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực. 

"Ừm! Xong rồi đây"

Thiên cầm khăn lau tay rồi quaybsang mở tủ lạnh lấy chai nước mát uống. 

"Tí nữa anh lên phòng em nhé! Có vài bài toán cần hỏi anh"

"Ừm!"

"Anh Hoàng Anh ở trên kia ạ?"

"Ừ!"

------

Trong căn phòng ngột ngạt, tràn ngập hương vị tình. Hắn ngang ngược chiếm lấy tiện nghi của nó. Đôi môi chỉ có một mình nó có, hắn hiên ngang cắn rồi mút (eo ơi~ ta không giỏi về khoản này kaka. Anh em nào đầu óc đen tối thì cứ nghĩ chuyện tiếp theo nhé!)

Nó trợn tròn mắt lên, dùng sức đẩy hắn ra. 

"Anh.. Anh... Anh dám!"

Nó bật dậy lùi về phía sau, hai mắt dưng dưng sắp khóc. 

"Tôi xin lỗi... Xin lỗi em!"

Hắn đứng nhìn nó rồi cảm thấy mình thật có tôi vì đã cưỡng hôn người mình yêu. 

"Anh ra ngoài đi!"

Nó bất mãn, quay mặt sang chỗ khác. Hắn tiến lại ngần nó, hắn muốn ôm người con gái bé nhỏ này vòng lòng mà âu yếm. 

"Tôi nói anh ra ngoài mà! Cút đi"

"Được thôi nếu em muốn! Tôi đi, em vừa lòng chứ. Nhưng em phải hứa với tôi rằng khi tôi đi em không được khóc nhé!"

"Được!"

Hắn nói xong rồi quay ra mở cửa phòng. Bóng dáng khuất dần sau những bậc cầu thang. 

Nó ngồi trên giường ôm gối khóc nức nở, vừa rồi hắn hôn nó khiến nó nhớ về Vũ của ba năm trước. Một cuộc tình vội đến rồi vội đi để lại cho những con người trong đó tổn thất lớn về mặt tinh thần. 

Ánh trăng lấ ló ngoài cửa sổ soi rọi những tán cây đầy lá. Trên trời những ngôi sao lấp lánh toả sáng. 

Nó lê ra ngoài ban công với chiếc chăn ấm áp, nó muốn hít thở không khí trong lành của buổi tối. Dựa lưng vào ban công, nó lại nhớ đến Vũ. Đó là mối tình đầu khó quên của mình, dẫu biết là phải quên ép buộc mình phải quên nhưng tại sao lại không làm được. 

------

Hắn xuống phòng bếp, tiến lại tủ rượu. Chọn một chai rượu loại hạng nhất hắn ngồi xuống bật nắp chai. Không cần ly mà tu luôn cả bình. 

"Tôi luôn yêu em mà tại sao... Em lại luôn xa lánh tôi!"

"Em... Trả lời đi!"

Một mình chiêm bao trong giấc mơ của mình. Tự mình nói tự mình nghe, thay ai trả lời hộ cho con tim của mình. 

Được một lúc sau thì hắn tu hết cả chai rồi lảm nhảm đứng dậy lấy tiếp chai nữa uống. Ta uống cho lòng ta đỡ buồn. Rồi hắn lại một mình tâm sự với con tim của mình.