Sự Trở Lại Của Lãnh Băng Tiểu Thư

Chương 16-2: Ngoại truyện 2: Cái Tết sum vầy




Nó cùng sơ bê nồi cơm to ra sân, bọn trẻ nháo nhát cầm đũa vây quanh nó và sơ Anh Tiên.

"Mấy cái đứa này!"

Sơ quát tụi trẻ, nó cô gắng đặt nốt cái nồi cơm bự xuống đất.

"Oa...."

Bọn trẻ nhìn thấy cơm bắt đầu hô hoán nhau để ăn.

"Mấy cái đứa này ăn từ từ thôi"

Sơ mắng tụi trẻ, hai tay thì ra sức để đơm cơm cho từng đứa một.

"Mời sơ ăn cơm, tụi em mời anh chị ăn cơm!"

Tiếng nói cười của bọn trẻ con làm cho nó cảm thấy ấm áp hơn. Buổi tối, trăng lên soi sáng cả nhà thờ Lius.

"Anh ơi!"

Một cô bé chừng 8 tuổi kéo áo Thiên.

"Có anh!"

Thiên nhìn cô bé với ánh mắt hiền hòa và nụ cười ấm áp.

"Sao anh xinh vậy?"

Hỏi đến đây, cô bé làm cho bọn trẻ ở đó phải bật cười.

"Xinh..."

Thiên ngẩn ra.

"Anh xinh quá....haha..."

Mẫn Nhi buông đũa ôm bụng cười sặc sụa.

Ánh trăng quyện cùng ánh mắt của nó, ấm áp đến kì lạ. Sơ Tiên thì ngồi ngắm tụi trẻ con vui đùa dưới ánh trăng.

"Sơ này! Con định cho các em ấy một cái tết"

Nghe được ý định của nó vui mừng đáo lại.

"Ta rất vui vì con!"

Sơ mỉm cười hiền hậu. Bọn trẻ vui đùa quanh ngọn lủa hồng.

"Em đứng lại cho anh.....!"

Thiên chơi đuổi bắt với Mẫn Nhi, hai người họ đuổi nhau quanh nhà thờ.

---Nửa đêm---

Nó ngồi dưới gốc cây cổ thụ to, tán lá đua nhau tắm ánh trăng. Ánh trăng luồn qua những tán lá chiếu xuống sân cỏ xanh tươi. Nó tựa người vào gốc cây, tay rút điện thoại ra. Nó bấm một dãy số dài

"Anh ngủ chưa!"

"Chuẩn bị thì em gọi"

Người con trai ở đầu dây bên kia đứng bên cửa sổ, hắn đang ngắm trăng.

"Cảm ơn"

"Hả! Em nói gì cơ..."

Nó đỏ mặt vì đậy là lần đầu tiên. Mặt đỏ, nó nhanh tróng chuyển chủ đề.

"Nè! Em còn đó không?"

Hắn lo lắng.

"Anh có muốn tham gia đón Tết cùng bọn trẻ không?"

"Được rồi! Mai anh sẽ tới"

"Tí tôi gửi sẽ gửi địa chỉ cho anh"

--------

Một năm nữa lại đi qua, ngày mai lại là một ngày mới. "Phải cố gắng thật nhiều!" nó thầm nhủ, hai mắt lịm xuống. Ánh trăng chiếu sáng nhà thờ, những đứa trẻ đang say giấc nồng bên nhau, những bóng cây nghiêng ngả vào nhau mà ngủ ngật. Cơn gió hiu hiu trong không gian thôi bay những hạt bụi nhỏ bé.

"Chị ơi... chị... có anh đẹp trai đếm tìm ạ!"

Một cô bé chừng 4 tuổi có mái tóc màu đen huyền hai mắt đen láy, hai má phúng phính hồng hào đến kì lạ.

"Ưmm..."

Nó giụi mắt, đôi mắt to tròn mở ra. Nó ngẩn người.

"Em là?"

Cô bé với mái tóc đen nhanh tróng trả lời.

"Thưa chị xinh đẹp! Em là Hoàng Trâm Thanh"

"Ừ!"

Cô bé này rất giống với mẹ của nó. Trâm Thanh hả? Mẹ nó là Trâm Thanh nhưng mà họ Lãnh còn cô bé đó thì họ Hoàng. Mái tóc đen huyền đôi mắt đen láy.

"Này! Em có nghe anh nói không đấy?"

Hắn đứng trước cửa tay ôm bó hoa hồng. Nó ngẩn người nhìn hắn, mái tóc màu tím xanh vuốt nhẹ.

"Này! Em ngắm đủ chưa?"

"À....anh ra đây với tôi"

--------

"Mấy đứa chạy vừa thôi! Cẩn thận không ngã."

Sơ Tiên vừa chạy theo mấy đứa trẻ. Mẫn Nhi với Thiên cũng thế mà chạy tới chạy lui để dựng lên một cái tết đặc biệt cho bọn trẻ.

"Chị ơi! Em treo cái này lên nha"

Cô bé Thanh kéo tay của Mẫn Nhi.

"Ừm"

-------

"Cảm ơn anh vì chuyện hôm bữa!"

"Ừ mọi người lại vui vẻ là tốt rồi"

Hắn mỉm cười vui vẻ.

"Nè mấy đứa! Mau vào phụ dùm ta cái này nhanh lên"

Không khi của nhà thờ Lius hôm nay trở lên nhộn nhịp hơn, bọn trẻ thi nhau vui đùa. Hai hàng hoa hồng xanh được phủ bởi đèn nhấp nháy mờ ảo. Những mâm cỗ tết được bố trí theo kiểu cổ truyền của Việt Nam. Những chiếc bánh trưng màu xanh, con gà màu vàng.....

------

"3..."

"2..."

"1..."

"đùng....đùng....đoàng....đoàng"

Những chàng pháo hoa đẹp mắt hiện lên bầu trời. Bầu trời tối mịt mù được rực rỡ bởi màm pháo hoa đặc biệt.

"Chúc...."

"Mừng..."

"Năm..."

"Mới..."

~Hết~

Năm mới vui vẻ ha mn <3