Sự Trở Lại Của Đại Thần Hết Thời

Chương 14




Năm năm, không dài cũng không ngắn.

Mạnh Cửu mất bảy năm cũng không quên nổi Bất Từ.

Hạ Sam yêu Mạnh Cửu năm năm cũng không chịu buông tay.

Đó đều là ái tình sâu nặng, nhưng không có duyên gặp gỡ. Năm năm trước, khi Mạnh Cửu khóc rống dưới ánh nắng chói chang, Hạ Sam lần đầu tiên nghe được tiếng ca của Mạnh Cửu. Thời gian cứ thấm thoắt trôi, hai người vẫn không lần nào chạm mặt.

Anh không xuất hiện vào khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời cậu, cũng không đến khi cậu thống khổ tuyệt vọng nhất. Dù cho Hạ Sam yêu Mạnh Cửu, nguyện ý vì cậu mà nỗ lực làm tất cả. Năm năm ẩn nhẫn yêu say đắm, nhưng chẳng thể so sánh với bảy năm ký ức đằng đẵng. Nếu như một người đã dùng tất cả bảy năm đẹp nhất tuổi thanh xuân để toàn tâm toàn ý yêu thương một người, làm sao có khả năng nói quên là quên. Tình cảm, tuyệt đối không giống như tiểu thuyết.

Hạ Sam biết, anh biết Mạnh Cửu vẫn chưa từng quên Bất Từ. Vậy nên anh chỉ dám cẩn cẩn dực dực tới gần cậu, chỉ dám kỳ vọng một chút anh có thể chạm vào trái tim cậu, cho dù mất bao lâu đi chăng nữa, anh vẫn cam tâm tình nguyện, anh nguyện ý chờ.

Thế nhưng, lúc này đâu, Bất Từ ở trong CP lâu Bất Cựu bôi xấu Mạnh Cửu, Hạ Sam rất tức giận. Anh càng tức giận hơn là thái độ của Mạnh Cửu. Mạnh Cửu đối với Bất Từ ngoài nhường nhịn vẫn là nhường nhịn. khiến cho Hạ Sam không chịu nổi mà thổ lộ những gì luôn được giấu kín trong đáy lòng.

Những tâm tư giấu trong lòng nhiều năm, biết bao yêu thương cứ như thế dâng trào.

Hạ Sam hít một hơi, liều lĩnh nói: “Tôi thích anh, Mạnh Cửu, tôi đã thích anh từ rất lâu rồi…”

“Mạnh Cửu, năm năm trước khi nghe được kịch truyền thanh của anh, tôi đã bắt đầu thích anh. Có thể anh không tin, nào có ai chỉ qua thanh âm mà yêu một người tới không có thuốc chữa. Có lẽ anh sẽ nghĩ tôi không thật lòng, có lẽ nghĩ tôi chỉ đang đùa giỡn. Nhưng xin anh hãy tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối nghiêm túc. Tôi thật sự rất thích anh, thích anh… đã tròn năm năm rồi.”

“Mạnh Cửu, tôi biết anh thích Bất Từ, đã từng rất thích rất thích, hay là bây giờ vẫn còn rất thích… Thế nhưng, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ làm tốt hơn hắn. Tôi nhất định sẽ nỗ lực đối tốt với anh, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ cho anh hạnh phúc.”

“Mạnh Cửu, tôi không đành lòng nhìn anh tịch mịch một mình. Cho tôi cơ hội được bầu bạn với anh, cùng nhau vượt qua cuộc đời cô độc này đi. Mạnh Cửu, tôi thích anh, Mạnh Cửu, tôi yêu anh, Mạnh Cửu, có thể ở bên tôi không?”

Hạ Sam một hơi nói xong, nhìn chằm chằm vào Mạnh Cửu, chờ mong phản ứng của cậu. Mạnh Cửu chỉ khiếp sợ nhìn anh, thật lâu không nói lời nào. Lâu dần, Hạ Sam tuyệt vọng…

Trong không khí dường như đóng băng, trong ánh mắt ôn nhu của Hạ Sam dần dần phủ thêm một tầng cô đơn…

“Không, không thể.” Mạnh Cửu nhàn nhạt mở miệng, không mang theo một tia cảm xúc, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không thích cậu.” Mạnh Cửu vừa nói vừa đẩy Hạ Sam ra ngoài cửa.

“Đừng đẩy tôi ra, Mạnh Cửu, đừng đẩy tôi ra…”Hạ Sam cầu xin, bướng bỉnh không chịu rời đi.

Mạnh Cửu không quan tâm, chẳng hiểu lấy sức lực từ đâu, đẩy mạnh được Hạ Sam cao hơn câu cả một cái đầu ra khỏi cửa. Mạnh Cửu ngẩng đầu cao ngạo nhìn anh, lạnh lùng nói: “Hạ Sam, tôi thích Bất Từ, tôi chính là hẹn mọn như thế, cậu đừng tới quấy rầy tôi.”

Hạ Sam bi thương nhìn cậu, cậu không để ý, chỉ lạnh lùng giật lại chìa khóa trong tay anh, đẩy anh ra khỏi cửa, đóng cửa lại, trước đó còn tuyệt tình nói một câu: “Sau này, đừng tới đây nữa.”

Sau đó, ba một tiếng, đóng cửa lại.

Ngoài cửa, Hạ Sam đau khổ nhắm chặt hai mắt, mình thất bại rồi…

Hạ Sam đã quên, năm năm kia, năm năm chờ đợi kia, ái tình sâu sắc và kí ức điên cuồng kia, chỉ có mình anh biết. Năm năm ấy, Mạnh Cửu không hề biết anh. Mạnh Cửu chỉ biết một Hạ Sam với mấy tháng ở chung mà thôi.

Là do anh quá vội vàng, quá nóng ruột. Tình yêu suốt tám năm so với mấy tháng ở bên anh, làm sao có thể sánh nổi. Cái này, chỉ càng đẩy Mạnh Cửu ra xa…

Bên trong, Mạnh Cửu thống khổ trượt dọc theo cửa, ngồi bệt xuống đất. Nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất, thế nào cũng không ngừng lại được.

Bất Từ, Bất Từ… Bảy năm rồi, anh đã rời bỏ em bảy năm rồi. Nếu anh còn không tới tìm em, em sẽ thật sự ly khai. Bất Từ, anh có đến tìm em không? Anh sẽ đến chứ? Em một mực ở đây, chờ anh trở về. Bất Từ…

Mạnh Cửu quỳ rạp trên mặt đất, câm lặng khóc rống.

Đêm lạnh lùng, người mất ngủ.

Mạnh Cửu ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen tuyền, thỉnh thoảng có mấy vì sao chợt lóe, cậu nhớ tới tám năm trước ở bên Bất Từ, lại chợt nhớ tới khuôn mặt tuyệt vọng của Hạ Sam.

Thức trắng một đêm tới bình minh.

Chuyện trên mạng, Mạnh Cửu không quan tâm. Mấy chuyện nói cậu muốn quay lại, quấn lấy đại thần gì đó, đều đã nói quá nhiều rồi. Hôm nay chẳng qua là chỉ thêm một Bất Từ, cậu hoàn toàn không quan tâm tới danh tiếng của mình. Chỉ là, Hạ Sam bị gọi là tiểu tam…

Tuy rằng nói mấy lời độc ác như vậy với Hạ Sam, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà lo lắng cho anh. Dù sao, đây là chuyện của cậu và Bất Từ, không liên quan tới Hạ Sam. Mạnh Cửu nghĩ nghĩ, quyết định tìm Bất Từ nói cho rõ ràng, nói với Bất Từ, có thể bôi xấu cậu, nhưng hãy buông tha cho Hạ Sam.

Thế nhưng, nhìn máy tính, ngắm di động, Mạnh Cửu ngây ngẩn cả người, trời ơi, cậu không có bất cứ cách nào để liên hệ với Bất Từ… Cái gì cũng không có. Mạnh Cửu chán nản, mở weibo ra, phát một cái weibo.

Cựu Mộng: Bất Từ, thỉnh liên hệ với tôi.

Phát weibo xong cũng gần trưa rồi. Mạnh Cửu nhìn cái tủ lạnh đầy ắp, toàn là thức ăn Hạ Sam đặt vào. Hoa quả, bánh kem, rau dưa… Đủ các loại, tràn đầy trong tủ lạnh.  Nếu là mấy ngày trước, số thức ăn này qua tay Hạ Sam, nhất định trở thành món ngon. Nhưng, hiện tại, chỉ có thể là thứ vô dụng mà thôi.

Mạnh Cửu sẽ không nấu cơm. Một người bị bệnh kén ăn nghiêm trọng nào có tâm tình đi nấu cơm. Trước đâu cậu sẽ gọi đồ ăn ngoài, hoặc là ăn mì ăn liền, hoặc là nấu chút canh trứng cà chua đủ để ăn cả ngày.

Mạnh Cửu lấy bánh kem với bánh mì ra, ăn tạm cho bữa trưa.

Một lần nữa trở lại trước máy tính, Mạnh Cửu cắn bánh mì, tỉ mỉ đọc bình luận weibo.

1L: Gào khóc, tình huống gì đây (☆▽☆)

2L: Lại ân ái?

3L: Vì sao không tag Bất Từ sama @Bất Từ.

4L: Cãi nhau sao? Chuyện gì đã xảy ra, không phải là vì tiểu tam nên tổn thương tới tình cảm của hai vị đại thần chứ.

5L: Trên lầu thật ngọt, rất ngọt.

6L: Đều là người của Hàng Không Đảng Ba(1), chuyện của Bất Cựu, tự YY trên mạng là được rồi, cần gì phải lôi ra trước mặt chính chủ?

7L: Hạ Cựu ngoài đời có HE không?

8L: Di, HE hả? Sao các người biết, vậy chuyện Hạ Quang Niên là tiểu tam các người có biết không?

9L: Có chứng cớ không? Tùy tiện chụp cái mũ tiểu tam cho người khác, cẩn thận chính các người cũng là tiểu tam.

10L: Mặc kệ là Bất Cựu hay Hạ Cựu, vấn đề đều là ở chỗ Cựu Mộng đó. Đừng để Hạ Quang Niên bị tổn thương.

11L: Bất Từ sama mau tới a, Cựu Mộng đại thần tìm anh nhận sai kìa.

12L: Vây xem các vị trong đảng tiểu tam tắm rửa sạch sẽ…



Các loại bình luận hỗn loạn, Mạnh Cửu xem từng cái một, xem có Bất Từ lẫn trong đó hay không. Biết đâu hắn đã bình luận trên weibo. Mạnh Cửu nghĩ vậy.

“Tít tít tít”

Lúc này, QQ của Mạnh Cửu đột nhiên vang lên, cậu tiện tay nhấn mở, thấy tên của người kia liền ngây dại.

Đây chính là người đang được nhắc tới, người khởi xướng ra mọi việc, Bất Từ.

Bất Từ: Tìm anh có việc?

Mạnh Cửu cố trấn tĩnh, bắt đầu trả lời.

Cựu Mộng: Ừ.

Bất Từ: Nói đi.

Cựu Mộng: Trong CP lâu Bất Cựu ở diễn đàn võng phối, cái bài Thủy tinh của tôi và anh, có phải là do anh truyền ra ngoài không? Cái người ở phía dưới nói chúng ta định làm hòa, lại nói Hạ Quang Niên là người chen ngang, có phải là anh hay không?

Bất Từ: Đúng.

Cựu Mộng: Vì sao anh lại nói vậy?

Bất Từ: À, tôi định quay lại giới, nên muốn tạo một chuyện nổi tiếng mà thôi, có chuyện gì sao?

Cựu Mộng: Đương nhiên, anh nói như vậy khiến Hạ Quang Niên bị ảnh hưởng, anh… có thể làm sáng tỏ một chút được không. Chuyện của chúng ta ngày ấy không liên quan tới Hạ Quang Niên.

Bất Từ: Thế nên, em muốn anh làm rõ ràng mọi chuyện chỉ vì Hạ Quang Niên?

Cựu Mộng: Đúng vậy.

Bất Từ: Anh cứ tưởng em vì chính mình, không ngờ… Một người kiêu ngạo như em, vậy mà cũng quan tâm tới người khác sao. Anh nhớ rõ trước đây em chẳng tốt bụng tới nỗi đi giúp CV khác làm sáng tỏ lời đồn.

Cựu Mộng:…

Mạnh Cửu thất Bất Từ nhắc lại quá khứ, trong lòng trùng xướng, chẳng biết phải trả lời như thế nào.

Bất Từ: Gần đây thế nào?

Thế nào? Vừa hỏi gần đây thế nào. Ha ha, ba tháng trước gặp mặt, không phải đã hỏi rồi sao. Còn hỏi, hắn làm sao mà lại quan tâm cậu đến thế? Bảy năm nay, rõ ràng chẳng hỏi han, chẳng quan tâm gì.

Cựu Mộng: Tốt.

Bất Từ: Em chính là như vậy, không tự nhiên, mẫn cảm. Anh đã nói với em rồi, cái kiểu kiêu ngạo nào bày ra ở trên mạng thì được, ra ngoài đời, không ai chịu được em đâu. Mau sửa tính nết đi, năm đó… Ai, năm đó, anh cũng vì không chịu nổi em hay hờn dỗi, kiêu ngạo với anh, nên anh mới chia tay em.

Cựu Mộng: Bây giờ sau bảy năm anh lại muốn nói cho tôi biết lý do anh chia tay tôi sao?

Bất Từ: Còn có chúc phúc.

Cựu Mộng: Chúc phúc?

Bất Từ: Nghe nói em và Hạ Quang Niên yêu nhau, anh vốn không tin. Thế nhưng thấy em một mực bênh vực cậu ta, anh tin rồi. Vậy nên chúc mừng em. Bởi vì anh biết, bảy năm nay em vẫn không quên anh, anh rất xin lỗi. Không thể đáp lại tình cảm của em. Hiện tại em có người yêu rồi, anh rất vui, thật đấy.

Cựu Mộng: Cảm ơn.

Bất Từ: Vậy đi, hai người hạnh phúc nhé, đừng có kiêu ngạo quá, khiến người ta mệt mỏi.

Cựu Mộng: Tôi biết.

Bất Từ: Ai, em chính là vậy. Quên đi, không nói nữa, em cùng Hạ Quang Niên… Phải sống hạnh phúc đó, đừng có cãi nhau, biết không? Em cùng hắn hạnh phúc bên nhau, anh cũng an tâm, được rồi, anh out, tái kiến.

Cựu Mộng: Tái kiến.

Mạnh Cửu nhìn ava của Bất Từ trong nháy mắt xám xịt, nhìn chằm chằm vào những lời hắn nói, một lần lại một lần. Kiêu ngạo sao? Đúng vậy, cậu kiêu ngạo, nhưng khi còn ở bên Bất Từ, cậu không phải vĩnh viễn luôn hạ mình sao? Lẽ nào hạ mình như vậy còn chưa đủ thấp? Bất Từ, vậy mà hắn còn nói cậu…

Ha ha, không ai chịu được cậu sao? Đúng vậy, Bất Từ, hắn chịu không nổi, chẳng nói chẳng rằng đá cậu, cuối cùng còn ở trước mặt cậu ân ái, còn muốn khoe khoang tình cảm với cậu.

Không ai chịu nổi cậu sao? Không ai sao?… Ha ha, hiện tại tôi tìm một người cho anh xem!

————–

Chương sau chỉ muốn vả cho Mạnh Cửu vài vả…

*Chú thích:

(1) Hàng không đảng ba: nếu mình không nhầm thì là một nhóm gì đó. Mình chỉ tìm được trên baidu về nội quy của nó, đại khái toàn là không nói những điều liên quan tới, chính trị, tình dục,… không xỉ nhục người khác, v..vv…