*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người nhìn Hắc Đế, sau đó lại nhìn Đạo Nhất với vẻ khó tin.
Đạo Nhân liền tức giận, tóc bạc trên đầu bay phấp phới, nói một cách khó chịu: “Làm sao? Bản tôn cũng mới năm mươi tuổi, rất già sao? Hả?”
Chỉ là ngay tại thời điểm Đạo Nhất muốn tiếp tục tra tấn những người của dòng họ Minh Viêm này, thì ở phía sau truyền đến giọng nói của Hắc Đế: “Giết bọn họ...
Hắc Đế nói xong liền xoay người rời đi, để lại bóng lưng vô cùng lạnh lùng.
“Ồ." Đạo Nhất hơi sửng sốt một chút, trong lòng ông ấy đã đoán được lời nói của mấy người tự xưng là người của Hắc Đế ở trước mắt này hẳn là sự thật.
Nhưng Hắc Đế vẫn muốn giết bọn họ, sau đó Đạo Nhất liền nghĩ đến thân thể trước kia của Hắc Đế. Sở dĩ ngay từ đầu Hắc Đế đã thân thiết, gần gũi với Tiêu Hạo Thiên như vậy. Chính là bởi vì Hắc Đế thực sự rất giống với Tiêu Hạo Thiên năm năm trước, đều là những đứa con bị bỏ rơi của dòng họ.
Vì vậy, nếu trong lòng Hắc Đế vẫn còn có tình cảm với dòng họ của cô thì mới lạ.
Nghĩ đến đây, Đạo Nhất hừ lạnh, vẫy tay và quát lớn: “Giết hết bọn họ...!” Đạo Nhất vừa dứt lời, hơi thở trên người ông ngưng tụ ầm vang, ông ấy rút trường kiếm ở thắt lưng ra, sát khí trên người hoàn toàn tập trung về phía hai cường giả Nhân vương hậu kỳ kia.
“Không... Hắc Đế, chuyện năm đó còn có bí mật, ba mẹ ruột của cô chưa chết, bọn họ còn sống! Lần này chúng tôi tới tìm cô là để cho cô trở về dòng họ tiếp nhận truyền thừa, Hắc Đế, hãy bảo bọn họ dừng tay! Chuyện năm đó là hiểu lầm, là hiểu lầm...!”
“Đúng vậy, Đường Tôn, Đường Ngọc Hiền! Hắc Đế, Đường Tôn cũng biết chuyện năm đó, mau bảo bọn họ dừng tay, dừng tay lại...!”
Giờ phút này, những người của dòng họ Minh Viêm kia thật sự rất nóng nảy, nếu cứ như vậy mà chết ở đây thì đúng là nghẹn chết mất.
Vốn dĩ Hắc Đế ở phía trước không muốn quan tâm đến mấy người của dòng họ Minh Viêm này. Nhưng khi cô nghe thấy tên của Đường Ngọc Hiền, hơi sửng sốt, cô đã từng nhận ân huệ của Đường Ngọc Hiền.
Vì vậy, Hắc Đế suy nghĩ một chút, đưa tay ra ngăn cản động tác của đám người Đạo Nhất.
Vù... Phù... Đúng lúc này, trường kiếm trong tay Đạo Nhất đã rơi xuống cách cái trán của đại trưởng lão dòng họ Minh Viêm một centimet. Nếu như Hắc Đế chậm hơn một chút thì Đạo Nhất đã bổ đôi đầu của đối phương rồi.
Nhưng mà Đạo Nhất đã cưỡng chế dừng lại ở ngay thời khắc cuối cùng, kiếm khí lạnh lẽo vẫn để lại trên đầu đối phương một vết thương, một giọt máu đỏ tươi từ trên trán của đại trưởng lão dòng họ Minh Viêm chảy xuống.
“Hộc... Hộc... Hộc..." Đại trưởng lão của dòng họ Minh Viêm thở hổn hển sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Thật sự là chỉ kém một chút nữa thôi là ông ta đã bị giết.
Hắc Đế quay người lại, đi vài bước về phía bên này liền đến trước mặt đại trưởng lão của dòng họ Minh Viêm. Sau khi Hắc Đế đi tới, đám người Đạo Nhất tự động đứng ra phía sau Hắc Đế.
Hắc Đế là nhất phó điện chủ của điện Thiên Thần, khi Tiêu Hạo Thiên đi vắng, tất cả mọi chuyện ở trong điện