*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Hạo Thiên gật đầu cười: "Đúng vậy, là tôi suy nghĩ nhiều quá. Tôi còn cho rằng cụ là cường giả lánh đời đây, nếu là vậy thì Thiên Hạ đã thêm một cường giả hàng đầu rồi. Ha ha..."
Ông cụ cười khổ lắc đầu: "Tôi cũng muốn lắm. Haiz, nhưng là sinh không gặp thời, cơ thể này đã sắp tận rồi, muốn bổ cũng bổ không lại, chỉ có thể ở phía sau làm hậu cần...
Tiêu Hạo Thiên gật đầu cười: "Vâng, nhưng cụ đã có suy nghĩ như vậy thì đi cùng cháu cụ sang chiến trường biên giới đi, giúp Điện Thiên Thần làm một ít công tác hậu cần cũng chính là cùng chúng tôi chính chiến rồi...
Ông cụ hưng phần gật vội: "Vâng, cảm ơn điện chủ, tôi lập tức đi thu dọn đồ đạc với Thanh Nam, sáng mai xuất phát đến chiến trường biên giới bảo danh..."
Tiêu Hạo Thiên gật đầu cười: "Tốt, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, tôi đi trước."Ông cụ và thanh niên vội xoay người, cung kính tiến Tiêu Hạo Thiên rời đi.
Tiêu Hạo Thiên đi về phía ngoài núi, vừa bước được mấy bước, bóng lưng Tiêu Hạo Thiên liền biến mất không thấy. Anh cần đi tiếp, anh vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, mà thời gian vẫn còn kịp.
Chỉ cần Đế Tà trên trung đại lục còn chưa phát động tiến công chiến đội Hùng Sư là anh còn thời gian.
Hơn nữa, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng cho anh ở một mình một chỗ trước khi cuộc đại chiến bắt đầu. Tuy quầng sáng trắng kia có nói còn kiên trì được ba tháng, nhưng có thể thấy đối phương đã là nó mạnh hết đà rồi.
Mà thời gian kế tiếp, mỗi ngày sẽ có càng nhiều cường giả hắc ám thức tỉnh, cường giả mạnh nhất trong số họ cũng sẽ không ngồi yên chờ cho lá chắn thế giới tự mình tiêu biến mà sẽ âm thầm thao tác cái gì...
Như vậy tính ra thời gian Tiêu Hạo Thiên còn lại đại khái không đủ ba tháng.
Không tới ba tháng có thể là một tháng, cũng có thể là hai tháng nữa. Lúc ấy Tiêu Hạo Thiên cần chống lại Đế Chủ thế lực hắc ám tu vi Tam kiếp Nhân Vương...
Vài phút sau, khi bóng lưng Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn rời khỏi ngọn núi yên tĩnh này, dã thú hung mãnh trong phạm vi vài dặm mới nơm nớp thấp thỏm đứng lên, sâu trong mắt tràn đầy e ngại, bây giờ mới dám phát ra tiếng động.