*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhớ lại trận chiến vừa nãy, tất cả cường giả hiện thế vẫn không hiểu tại sao Tiêu Hạo Thiên không chịu đợi họ, thay vào đó lại một mình ngang ngược xông lên, dũng mãnh tấn công giết chết cả bốn vị để chủ hắc ám ở phía sau bức bình phong phong giới thứ nhất, để rồi suýt nữa đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương trên người Tiêu Hạo Thiên, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra. Nguyên nhân Tiêu Hạo Thiên không đợi họ cùng tấn công thật ra rất đơn giản.
Đó chính là thẳm sâu trong lòng Tiêu Hạo Thiên, anh không muốn nhìn thấy bất kì cường giả hiện thế cấp nhân vương nào phải tử trận ở đây.
Người khác có thể không biết một để chủ hắc ám cấp nhất kiếp nhân vương rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng Tiêu Hạo Thiên thì biết, còn biết rõ hơn ai hết. Họ rất mạnh! Thực sự rất mạnh!
Cho dù thực lực anh đã đạt đến đỉnh phong của cấp nhất kiếp nhân vương, còn thêm sự hỗ trợ của đạo bá hoàng, thân thể của anh vẫn bị đánh nát một nửa.
Theo đó có thể tưởng tượng ra được, nếu lúc đầu tất cả cường giả cấp nhân vương của chiến đội Thiên Hạ đồng loạt xông lên, con số tử thương sẽ là bao nhiêu?
Nếu có ai đó phải chết, thì người đó sẽ là ai? Là Tần Võ, Lưu Triệt, hay là Long Thanh Quang? Hoặc là Liệt Dương Tông và những cường giả của học viện Xã Tắc? Hoặc cũng có thể là Hắc Đế?
Tất cả họ, đã bao lần cùng nhau chinh chiến. Trong lòng của Tiêu Hạo Thiên, bất kể là Dương Hạ hay Mặc Thiên, thì đều là bạn bè của anh.
Vì vậy nếu phải chọn một trong hai tình huống: hoặc là bản thân mang trọng thương nhưng vẫn còn cơ hội sống, hoặc là bản thân không sao nhưng những người bên cạnh sẽ có người phải chết.
Tiêu Hạo Thiên chỉ có thể chọn về trước, cũng may... anh cược đúng tụ rồi. Anh đã thắng.
Ngay tại lối ra của thế giới hắc ám, Hắc Đế ôm lấy Tiêu Hạo Thiên toàn thân đều là máu xuất hiện trở lại ở hiện thế. Ánh mặt trời của hiện thế chiếu rọi lên gương mặt của Tiêu Hạo Thiên. Tiêu Hạo Thiên dường như đang cười, nhưng nước mắt của Hắc Để lại không thể ngừng rơi xuống cơ thể anh...
Cùng lúc đó, tổng bộ của Quy tắc Thủ Hộ Giả, bên dưới của thế giới hắc ám. Bức bình phong phong giới thứ hai phía sau của thế giới hắc ám. Hai vị để chủ hắc ám nhị kiếp nhân vương ban nãy muốn công kích Tiêu Hạo Thiên, bọn họ đều không bỏ đi mà vẫn yên lặng đứng đó.
Đúng lúc này, từ phía sau họ lại xuất hiện một đội quân cường giả hắc ám bắt đầu tập hợp từ sâu bên trong thế giới hắc ám. Trên người những cường giả hắc ám này đều đang sôi trào nguồn năng lượng hắc ám thuần khiết nhất.
Hai vị đế chủ hắc ám nhị cấp nhân vương cứ đứng yên nhìn sang phía xa của bức bình phong phong giới. Hồi lâu sau, một trong hai người mới từ tốn nói:
"Cường giả của hiện thể, có thể chiến đấu, cũng dám chiến đấu, xem ra không quá yếu đuối như chúng ta đã nghĩ..."
"Có điều... gã bị mất một nửa thân người lúc nãy... gã đó là ai? Lại có thể đi vào hoàng đạo...?”
Vị đế chủ còn lại cau mày lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ, để triều bên chúng ta cũng không có liên hệ gì với những để triều hắc ám khác, Nhưng mà không cần biết gã là ai... kể cả là kẻ địch, thì gã cũng là một cường giả đáng để cho chúng ta kính trọng”
Nét mặt vị để chủ hắc ám khi nãy lên tiếng trước trở nên cực kỳ nghiêm trọng, gật đầu nói: "Ừ, thông báo xuống dưới, từ nay trở đi khi lập phương án tác chiến với cường giả hiện thế nhất định phải cẩn thận. Đối thủ không hề yếu!"
“Được rồi.!” Vị đế chủ nhị cấp