*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ có Điện chủ đời đầu Trấn Nam Đông của điện Thiên Thần mới đủ khả năng hiểu được. Cho nên Tiêu Hạo Thiên rời khỏi thế giới hắc ám, sau đó vô tình đi tới nơi này.
Đăng xa phía chân trời đã đến thời khắc cuối cùng trước bình minh, và ảnh dương sáng lạn sẽ dâng lên. Mà chỗ Tiêu Hạo Thiên ở sâu trong xa mạc, cát vàng vẫn bay khắp trời, gió lạnh thét gào thổi qua.
Trong lúc mơ hồ, Tiểu Hạo Thiên như thấy được cảnh tượng có một đội tướng sĩ, vừa vung trường kiêm vừa thúc ngựa giữa nơi sâu thâm trong sa mac...
Tiêu Hạo Thiên cử ngôi cô đơn, ngày ngốc bên vách tưởng cũ nát. Không ai biết anh đang suy nghĩ gì. Có lẽ người ngoài đều cho rằng Tiểu Hạo Thiên người mạnh nhất của thế giới hiện tại Chiến lực không ai bì kịp, cường giả dưới trướng điện Thiên Thần nhiều vô số kể, nhưng liệu có bao nhiêu người có thể chân chính hiểu được...
Thường xuyên tiếp xúc và đối chọi với cường giả của thế lực hắc ám, những áp lực của Tiêu Hạo Thiên có mấy người có thể hiểu được đây.
Thời gian trôi nhanh, nơi sa mạc thâm sâu giống như trở về mốc thời gian hai nghìn năm trước. Hai nghìn năm trước, nơi đây vẫn là một trấn sa mạc quan trọng. Nơi này có một quân đoàn tinh nhuệ đóng quân để chống lại cường giả phương Bắc ở nơi khác muốn tiến về phương Nam.
Ngày đó, cả đội mặc giáp nặng cưỡi ngựa chiến chiến thắng trở về từ chiến trường phương Bắc nơi đất khách quê người. Tiếng hỉ của những con ngựa chiến, cờ bay phấp phới, trên mặt các tướng sĩ đều mang theo sự sung sướng và kích động. Bởi vì bọn họ đã giành được chiến thắng, chiến thắng hết sức nhẹ nhõm. Mỗi một nơi mà kỵ binh họ đi qua đều khiến vô số quân địch của nước khác phải tan thành máy khỏi
Mà khi nhìn kỹ sẽ phát hiện, thiết kỵ ngoại vực hành quân đến phương Bạc này chính là những tướng sĩ đời đầu của điện Thiên Thần Dần đầu chính là Trần Nam Đông điện chủ đới đầu của điện Thien
Thần, người đi bên cạnh lần lượt chính là Tứ Đại Thiên Vương dưới trướng Điện chủ bao gồm Am đế, Chiến đế, Diệt Đế và Lục đế.
"Ha ha ha, đại ca, trận chiến này rất sảng khoái Ta đã chém ba vị Đạo chủ của dị vực." Ám Đế cười hạ hạ nới với Trấn Nam Đông.
Lục Đế cũng cười lớn nói: "Sau trận chiến này, sợ là vài năm nữa cường giả dị vực của phương Bắc cũng không dám xuống phía Mam quấy nhiều chúng ta..."
Diệt Đế hừ một tiếng rồi nói: "Còn không phải do đại ca chúng ta chém chết Nhân Vương của bên kia sao? Nếu không mấy người có đánh được tới hang ổ người ta không? Nghĩ đi đầu vậy?"
Chiến Đế cười mà không nói, chỉ đi theo phía sau người Trấn Nam Đông
Qua một lúc sau Trấn Nam Đông mới thở dài: “Thực ra lần này hậu cần của chúng ta vẫn chuẩn bị chưa tới, đợi lần sau để cho mấy người đột phá một chút. Chúng ta sẽ đánh tới núi tuyết, bình định núi tuyết
Lời nói của Trấn Nam Đông khiến cho Tứ Đại Thiên Vương đều kích dong, họ không ngừng hốt lên: Tiêu diệt núi tuyết Bình định núi tuyết
Lúc này ở trong trận trong sa mạc, công chính mở rộng Bên trong là tưởng sĩ của Để Triều đời đầu.