Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 841: Học viện Xã Tắc




Ầm... Vào khoảnh khắc tiếp theo, Khổng Minh Hiên vừa đạt tới sức mạnh cấp Nhân Vương, cuối cùng cũng đến lối ra ở đầu bên kia của thông đạo. Chiếc áo trắng của Khổng Minh Hiên tung bay, vết máu trên người khuôn mặt và cánh tay của anh ta đã biến mất, diện mạo trông vô cùng gọn gàng và ngăn nắp.

Hộc... Hộc... Hộc... Gần lối ra ở đầu kia của thông đạo, Khổng Minh Hiện đang thở hổn hển, tay cầm một thanh trường kiếm và đầu tóc hơi rối. Sau khi anh ta bước loi ra, đi phía sau anh ta đóng lại ngay lập tức.

Giây tiếp theo khi Khổng Minh Hiền chưa đến quan sát khu vực đó, đột nhiên một giọng nói nhẹ truyền đến tai anh ta. Trước mặt bay ra hai thiếu nữ mặc đồ cổ trang màu trắng, lúc này thiếu nữ áo trắng hỏi Khổng Minh Hiền: "Hử? Anh là ai? Sao tôi chưa từng thấy anh học ở trong cung? Anh là đàn anh hay đàn em?”

Khổng Minh Hiền không nói chuyện mà cẩn thận quan sát hai người trước mặt, cô gái đó vừa nói đến hai từ trong cung. Chẳng lẽ đây cũng là học cung? Hơn nữa sau khi nhìn thấy trang phục của hai cô gái trước mặt, Khổng Minh Hiền càng chắc chắn suy đoán của mình hơn.

Cô gái thấy Khổng Minh Hiên không nói nên định mở miệng hỏi lại Khổng Minh Hiền. Chỉ là ngay sau đó cô gái lớn hơn bên cạnh đã ngăn cô ta lại.

Cô gái lớn tuổi tặng một món quà cổ cho Khổng Minh

Hiện và cười nói: “Em xin lỗi anh, anh có phải là người anh đã trở về sau khi đi học cung ở bên ngoài không? Em tên là Bạch Nhất, còn người đứng bên cạnh là đàn em của em tên Bạch Cửu, hiện tại tiền bối là muốn quay lại học cung sao? Chúng em cũng đang trên đường về, đàn anh có đi cùng không?"

Cô gái mặc áo trắng tên Bạch Nhất cười nói với Khổng Minh Hiên. Khổng Minh Hiến cho tới bây giờ vẫn không hình dung được tình hình nên chỉ có thể gật đầu đồng ý, sắc mặt có chút tái nhợt, lại giống như bị thương nên Bạch Nhất và Bạch Cửu cũng không hỏi gì nữa.

Trong suy nghĩ của hai người, vị đàn anh thần bí trước mặt thật sự có khí tức của cấp cường giả vô cùng mạnh mẽ trong cơ thể. Còn hai người họ vẫn chỉ là cấp Đế.

Không chỉ hai cô gái này chấn động mà ngay cả Khổng

Minh Hiên cũng vô cùng kinh ngạc, vừa đi ra liền tình cờ đụng phải hai cô gái cấp đế ư?

Trong cảm nhận của Khổng Minh Hiên, hai cô gái này tuổi không cao lầm, chắc là mới ngoài hai mươi, vậy mà đã là cấp đế? Nếu họ ở chiến đội Thiên Hạ thì đây đều là những thiên tài hàng đầu.

Sau khi ba người đi trên đường một hồi, Khổng Minh Hiện giả vờ như không có chuyện gì hỏi: “Cô Bạch Nhất, tôi nghĩ cô rất mạnh, cô sắp thăng cấp rồi sao?"

Khổng Minh Hiên lo lắng mình không biết hệ thống tu luyện ở đây, lo sợ nó không giống với những gì anh ta biết, vì vậy lời nói trở nên mơ hồ.

Bạch Nhất nghe xong cười nhẹ nói: "Đàn anh quá khen rồi, các anh đều là người có cấp bậc Nhân Vương, em cùng em ấy là cấp Đế, mà em cũng chỉ là cấp Đế bậc tám, còn chưa đạt tới đỉnh cao, còn lâu mới có thể thăng cấp tiến vào nội viện" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Bạch Nhất vừa nói vừa dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Làm sao so được với đàn anh chứ, có thể hỏi anh là đệ tử thân truyền của trưởng lão nào không?"

Khổng Minh Hiên cau mày, anh ta vừa mới tới đây, còn không biết đây là đầu nên không thể trả lời câu hỏi này cho dù anh ta có muốn trả lời đi chăng nữa. Kết quả là anh ta giả bộ bị thương nặng, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cả người yếu ớt cau mày lắc đầu nói: “Thực xin lỗi, cô Bạch Nhất, tôi... Tôi đã bị thương... Tôi cảm thấy mình đã quên rất nhiều chuyện, không nhớ nổi sự phụ của mình là ai..."

Khi Khổng Minh Hiền nói ra lời này, vẻ mặt Bạch Nhất thay đổi, cô ta nhìn Khổng Minh Hiện vô cùng lo lắng, vội vàng đi tới nói với Khổng Minh Hiền: “Đàn anh, vậy anh mau theo chúng em trở về học viện. Chắc hẳn đã gặp phải mấy tên cường giả giỏi công kích tinh thần trên chiến trường rồi đúng không?”

Bạch Nhất vừa nói vừa suy luận: “Em hiểu rồi, đàn anh, anh có phải là đệ tử của trưởng lão thứ tám không? Trưởng lão thứ tám đã đưa một số đệ tử của mình đến chiến trường vài năm trước và họ vẫn chưa quay 7 trở lại. Không có gì lạ khi em ấy và em đều không thể nhận ra đàn anh là ai. Đi thôi, đàn anh, mau theo chúng em trở về học viện, các anh cấp bậc trên nhất định có thể giúp anh chữa thương...