Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 777: La




Vị để triều tàn niệm vô cùng cường đại đội trên đầu một cái mũ miệng màu xám khỏi, thân hình ầm ầm phủ xuống trên bầu trời tổng chiến đội nằm sát mép nội hải ở phía Tây đại lục.

Ngay trong khoảnh khắc khi đối phương phủ xuống kia, trên dưới trăm cường giả trong cái chiến đội nhỏ này vọt ra ngoài.

Thế nhưng người mạnh nhất bên phía bọn họ vẫn là ba vị cường giả thuộc cảnh giới tử của cấp đạo chủ, còn lại là mười mấy người cấp tôn đế và mười mấy cường giả cấp hoàng.

Người thống lĩnh nhóm chiến đội nhỏ chính là một trong ba vị cường giả thuộc cảnh giới tử cấp đạo chủ, thân thể hắn cao lớn, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về lên trên bầu trời nơi chiến đội bọn họ đóng quân.

Một lão giả khoác trên mình một bộ áo bào màu xám đột nhiên xuất hiện. "Ông là đế quốc tàn niệm? Các hạ, xin hãy thối lui, nơi đây là địa giới hoàng triều Ngũ Bộ hoàng triều có năm Tôn Nhân vương cấp cường giả, mong các hạ chớ phạm phải sai lầm!" với nhãn lực của một tên thống lĩnh nho nhỏ như hắn căn bản là không nhận ra được lão giả mặc áo bào xám trước mắt đến cùng là đạt cấp bậc gì. Điều duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được đó là, sợ rằng đối phương chỉ cần nhấc tay một cái đã đủ để nghiền nát hắn. "Ha ha ha, Ngũ Tôn hiện thế Nhân vương sao? Phế vật, trước đây khi bản tôn thiết lập đế quốc, đến thế hệ bây giờ chỉ còn lại mấy tên Tôn Nhân vương như vậy thôi sao? Thật là một đám phế vật..." lão giả mặc áo bào màu xám nở nụ cười quái dị, khí tức kinh khủng vẫn luôn lượn lờ quanh thân lão.

Vị thống lĩnh của nhóm chiến đội nhỏ đó bỗng biến sắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lão giả mặc áo bào xám, trong đầu là những suy nghĩ không thể nào tin nổi, hắn theo bản năng hỏi: "Ông... ông rốt cuộc là ai?"

Sau khi tên thống lĩnh tiểu chiến bộ vừa dứt lời thì phía sau lão giả mắc áo bào xám bỗng chốc xuất hiện trên trăm vị để hoàng tàn niệm có khí tức cực kỳ mạnh mẽ, đa số đều là khí tức thuộc Nhân vương sơ kỳ, nhưng dưới trướng của hắn chỉ có bốn vị để triều tàn niệm đạt đến Nhân vương trung kỳ.

Bây giờ có đến hơn trăm vị cường giả vọt lên bầu trời của tổng bộ của nhóm chiến đội nhỏ, khi nhìn thấy thế trận sau lưng đối phương. Tâm mỗi người đều như tro tàn. Đánh không lại, nếu đối phương chỉ có một người thì bọn họ còn có dũng khí liều mạng dây dưa kéo dài trận chiến. Nhưng bây giờ bên phía đối phương lại có đến trên trăm vị đế quốc tàn niệm.

Hơn nữa, hơn nữa điều quan trọng nhất là, đối phương không giống với để triều tàn niệm của đạo vực chân hoàng nào khác.

Bọn họ có tổ chức, có kỷ luật, đội hình tác chiến không hề bị loạn.

Lão giả mặc áo bào xám, đôi mắt âm trầm cảm nhận khí tức của hiện thế. Đáy mắt thoáng qua tia hoài niệm, chậm rãi nói: "Bản tôn? La! Ừ, cứ dùng cái xưng hô này đi! Đáng lẽ người chết thì hết thảy mọi thứ đều phải bị tiêu tán hết. Nhưng dưới sự xuất hiện của chân hoàng đạo vực đã cho bản tôn có cơ hội sống lại. Ừ...nhưng sợ là dưới trạng thái người không ra người quỷ không ra quỷ ấy..."

Đế quốc tàn niệm họ La nói xong thì dừng lại một chút, sau đó ông ta chỉ ngón tay màu xám của mình về phía một cường giả cấp đạo chủ tử cảnh hậu kỳ trong nhóm chiến đội nhỏ.

Ngay lập tức phịch một tiếng, thân thể tên thống lĩnh ban nãy vừa mới mở miệng nói chuyện đã nổ tung, hóa thành lớp sương đỏ thẫm màu máu. Sau đó, lớp sương máu được tạo ra từ vụ nổ đã bị người họ La nuốt hết vào bung.

Tiếp theo đó La tinh tế thưởng thức một hồi, thân thể hư ảo của lão sau khi hấp thu chút máu thịt của một tên cường giả cấp đạo chủ còn sống cũng bắt đầu trở nên thật hơn. Dần dần, thân thể bên ngoài của La xuất hiện từng khối thịt. Chỉ có điều những khối thịt vừa mới xuất hiện kia đã bị bong tróc, bị thối rữa nhanh chóng. Tuy là tốc độ khá chậm nhưng sớm muộn gì cũng bị mục rữa hết mà thôi.

La cau chặt chân mày, một lúc sau mới thất vọng, thở dài nói:"Ai, quả nhiên là vẫn không được, hấp thu khí huyết của một tên cường giả còn sống cũng chỉ có thể duy trì trạng thái cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn, theo như cách tính này thì toàn bộ máu thịt của một tên cường giả cấp đạo chủ cũng chỉ có thể duy trì được bảy ngày mà thôi! Quá ít...