Trung Nhất nhìn về phía Đường Ngọc Hiển, cũng phục hồi tinh thần lại. Đường Ngọc Hiến hít sâu một hơi, nhìn về phía Long Nhĩ ở đáng xa, nói: “Long Nhĩ, thuộc hạ của ông dùng tất cả mọi thứ của mình để đối lại sự tha thứ của tôi, ông nói xem thế nào! Muốn tiếp tục chiến đấu với chúng tôi hya là quay lại Hùng Sư trấn án kiếp nạn lớn!"
Long Nhĩ im lặng một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Đường Ngọc Hiền, cúi đầu nói: “Đường tồn, xin lỗi. Xin... Xin Đường tôn hãy thả tôi quay về Hùng Sư. Cho dù tôi chết trận thì cũng muốn chết trận trên mảnh đất của Hùng Sư. Xin Đường tồn... giúp đỡ
Đường Ngọc Hiền không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Ngay sau đó, thân thể tàn khuyết của Vương Hột lại bước vào bên trong cánh cửa to lớn bên người Đường Ngọc hiển, sau đó biến mất.
Tất cả mọi thứ khôi phục như lúc đầu nhưng cái giá phải trả là cái chết của một tôn giả cường giả cập Nhân Vương hậu kỳ, Giờ phút này, Long Nhã không cònhãng hai như vừa nãy, chỉ trong nháy mắt đã như giả hơn mười tuổi, mất đi tinh thần.
Tâm trạng của Trung Nhất cũng rất phức tạp. Sớm biết có ngày này thì lúc trước cần gì như vậy chứ Trung Nhất thở dài, nhìn chăm chăm Long Nhĩ, nói: "Long Nhĩ, quốc vận Để Triều của chiến đội Hùng Sư có thể chữa trị vết thương của ông, đừng có tiếc, nên dùng thì cứ dùng.
Long Nhĩ gật đầu nói: “Ừ, cảm ơn, tôi biết rồi
Long Nhĩ nói xong thì xoay người rời đi nhưng chỉ mới vừa đi mấy bước thì ông ta lại dừng bước, cúi đầu hội Trung Nhất: “Trung Nhất, thủ hộ giả các ông trấn giữ thế lực hắc ám nhiều năm, vậy tôi muốn hỏi một câu, Hùng Sư của tôi, có thể... Có thể chống chọi qua được kiếp nạn lớn lần này không?"
Trung Nhất yên lặng, không trả lời câu hỏi của Long Nhĩ.
Sau một lúc lâu, một trận gió lạnh thổi vào mặt Long Nhĩ, sự im lặng của Trung Nhất khiến ông ta dường như đã tức khắc hiểu được gì đó. Long Nhĩ cười khổ, gật đầu nói: "Cũng tốt. Nhưng các vị cứ yên tâm, cho dù Cho dù đến cuối cùng chúng tôi không chống để được thì thế lực hắc ám cũng sẽ không tốt hơn là bao đầu. Ông đây chắc chắn sẽ giết cho bọn họLong Nhĩ nói xong thì tiếp tục nhắc chân bước về phía sau. Chỉ là, ông ta vừa mới bước một bước thi Đường Ngọc Hiển vừa mới chiến đấu sống chết lại từ phía sau lên tiếng nói với ông ta: "Lúc cần thiết, có thể tới Thiên Hạ xin giúp đỡ
Cơ thể Long Nhĩ cứng đờ một lát. Ông ta im lặng một lúc, không nói gì nữa, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ lắc mình biến hoàn toàn ở chân trời phía xa. Việc quan trọng nhất bây giờ của ông ta chính là dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nội vực chiến đội Hùng Sư để trấn áp kiếp nạn lớn.
***
Cùng lúc đó, trên chiến trường thứ ba trên thế giới, cũng chính là nội vực Thiên Hạ, bên tổng bộ trên không của chiến đội Hạ Kinh, bốn tôn già cường giả cấp Nhân Vương gồm một tôn giả Nhân Vương hậu kỳ và ba tôn giả Nhân Vương trung kỳ của chiến đội Hùng Sư cũng đã bắt đầu chiến đấu với Khổng Thương.
Trên bầu trời, năm tôn giả cường giả cấp Nhân Vương không màng nắng lớn mà bắt đầu đánh giết. Dù sao Khổng Thương cũng chỉ có một người nên rất nhanh thì hơi thở đã hỗn loạn vì bị bốn người của đối phương bao vây tấn công, khóe miệng tràn ra máutudi.
Mắt thấy bốn tôn giả Nhân Vương của chiến đối Hùng Sư lại lần nữa liên thủ đánh giết tới, Không Thương không khỏi nặng nề thở dài: "Vốn đi không muồn dùng trên người các người, haiz.."
Sau khi nói xong, trên người Khổng Thương âm ẩm nứt ra vài đạo phong ấn, sau đó bốn ảo ảnh có hơi thở cực kỳ mạnh mẽ tràn ra từ trong cơ thể của ông ta.
Sau đó, bầu trời phía trên quảng trường của chiến đội Hạ Kinh lại xuất hiện bốn mặt trời, mỗi một tôn giả đều có hơi thở cấp Nhân Vương hậu kỳ.
Quan chỉ huy số một của chiến đội Thiên Hạ là Tần Võ đang giao chiến với đám người thì thấy cảnh tượng trên bầu trời, khóe miệng không khỏi hơi có giât...