Uy áp khủng khiếp của Nhân Vương đình phong gây ra một cơn gió lốc, thổi tán loạn mái tóc của Đường Ngọc Hiền, thổi vạt áo bà bay phấp phới. Khỏe miệng Đường Ngọc Hiền vẫn tiếp tục tràn ra màu tươi đỏ sẫm, đám người Trung Nhất vẫn còn đang xông về phía này nhưng rõ ràng là mọi chuyện đã không còn kịp rồi.
"Không...!” Trung Nhất cực kỳ lo lắng hét lớn.
“Đi chết đi...!! Long Nhĩ dùng hết toàn lực, chém một kiếm xuống từ trên khoảng không trên đầu Đường Ngọc Hiển,
“A.." Đường Ngọc Hiền ngửa đầu nhìn công kích Long Nhĩ chém tới. Giờ phút này, Đường Ngọc Hiền không khỏi bật cười một tiếng. Ngay sau đó, ánh mắt bà trở nên lạnh lùng, đột nhiên hét lớn một tiếng. Một tiếng nổ ầm vang lên, sau đó từ trên xuống dưới cơ thể của Đường Ngọc Hiền tàn ra một màn sương máu
Máu tưới của Đường Ngọc Hiển biến thành sương máu, nhanh chóng ngưng tụ ra một cánh cửa màu máu vô cùng to lớn ngay trong khoảng không trên đầu bàiSau khi vang lên một tiếng ẩm cực lớn, một ảo ảnh tướng quân Cổ Triều cực kỳ to lớn, cầm một thanh kiểm dài ba mét, mặc áo giáp nặng nề âm ám bước ra từ cánh cửa. Tướng quân giáp nặng đó chỉ chém một kiểm đã phá nát công kích của Long Nhĩ
“Đây... Đây là cái gì? Nhân Vương đình phong Không! Điều này không thể nào!” Long Nhĩ hét lớn một tiếng khó tin, cả người nhanh chóng lui về phía sau.
Tưởng quân cầm kiểm lớn bước ra từ cánh cửa màu mẫu, quỳ gối với Đường Ngọc Hiền giữa không trung: “Mạt tướng Vương Hột, bảo vệ thời đại Đế Triều, nguyện thịt nát xương tan vì công chúa điện hạ!"
Giờ phút này, tất cả mọi người giữa sân đều vô cùng chấn động, trợn mắt há mồm. Đường Ngọc Hiền vậy mà lại triệu hồi ra được một tôn tướng quân thời Đế Triều! Một tướng quân cảnh giới cấp Nhân Vương đình phong!
Nhưng mọi người lại nhanh chóng phát hiện điều không đúng, bởi vì trên người ảo ảnh tướng quân cực kỳ to lớn quỳ một gối trước mặt Đường Ngọc Hiền tràn ngập vô tận hơi thở tử vong. Rất rõ ràng ông ta cũng không phải người sống mà chỉ là một tàn niêm mà thôi.
Nhưng cho dù là tàn niệm, cho dù tướng quân đã mất rất nhiều năm nhưng ông là văn khắc ghi hữu hạnxa xưa. Cả người tràn ngập hơi thở từ vòng, dưới áo giáp sớm đã biến thành một đống xương khó, chiến bào trên người đã nhuộm dẫn màu máu đỏ sắm, và cùng rách nát, từng mảnh vài bay phấp phới theo giá
Lúc này, Đường Ngọc Hiển cũng tác tại bù xu nhìn tướng quân Đế Triều quỳ gối trước mắt mình, vành mắt có chút ướt át. Vẻ mặt Đường Ngọc Hiền trắng bệch, khỏe miệng tràn đầy máu tươi, giơ tay chỉ về phía Long Nhĩ ở phía xa cho tướng quân Đế Triều: "Giết ông ta!"
"Vâng!" Tướng quân giáp nặng to lớn giữa trời ấm ẩm xoay người, thanh kiếm dài ba mét chém về phía Long Nhĩ đẳng xa.
Long Nhĩ thay đổi sắc mặt, nhanh chóng giơ tay lên đỡ. Nhưng ông ta chỉ là một kẻ vừa thăng lên cấp Nhân Vương đình phong, cho dù là chiến lực hay kinh nghiệm đều không thể nào sánh bằng một tôn giả tưởng quân Cổ Triều được Đường Ngọc Hiền triệu hồi.
Vì vậy, Long Nhĩ cũng chỉ kiên trì được một giây ngắn ngủi, ngay sau đó đã bị đánh tan tác. Ngay lúc Long Nhĩ định rút lui thì tôn giả tướng quân Đề Triều được Đường Ngọc Hiền triệu hồi đã cầm kiếm xuất hiện trước mặt ông ta lần nữa. Tôn giả tưởng quân giớ kiếm, chảm xuống cánh tay phải cầm kiếm của LongTrong nhất thời, giữa không trung đáng xa chỉ có tướng quân Cổ Triều tỉnh lại từ vắng lặng đang đuối giết Long Nhĩ, mà phía sau chỉ còn có Đường Ngọc Hiền đang không ngừng rơi nước mắt...