Phía nam của Thâm Hải Thượng Không, Đường Ngọc Hiển đứng đối diện với Bát Kỳ. Bát Kỳ đã không côn khí lực thoát thân, cảnh giới của ông ta đã rơi xuống Cảnh giới Nhân Vương Sơ Kỳ, vết thương trên người cực kỳ nghiêm trọng, mấy tháng sau cũng không thể nào khôi phục được. "Người, người thật sự không giết tôi sao?" Bát Kỳ là Cảnh giới Nhân Vương đã ngủ say ngàn năm trước, ông ta biết Đường Ngọc Hiển, lúc mới chiến đấu thì không có nhận ra nhưng chiến đầu nhiều lần thì rốt cuộc cũng nhận ra được.
Trong lòng Bát Kỳ vô cùng chua xót, ông ta thật ra cũng giống như Thanh Phong đều không hiểu hậu thế sau này là thể nào. Con rồng cao quý ở phương Đông đó cũng dám khiêu khích sao? Điện rồi đi, mẹ nó, người ta đã trài qua hai đời để quốc, tôn già hoàng triều, bên trong còn mạnh đến đáng sợ, còn dám trêu chọc bọn họ sao?
Vi dụ, cũng giống như vị công chúa Tôn Nhị đại để triều đang đứng trước mặt này, người ta chi can nói một cầu là lập tức sẽ có danh tưong Tôn Nhị đại để triều chạy tới giết ông ta. Um, chi don gián như giết thit một con gà thôi.
Điện rổ, mà sở di Bát Kỳ biết Đường Ngọc Hiến cũng là bời vì một ngàn năm trước, ông ta đã đưa một nhóm học giả từ Thiên Tàm đến Tôn nhi đại đế triều học tập cho nên mới có hiểu biết sâu sắc về sức mạnh kinh hoàng của Tôn Nhị đại để quốc. Mà vị Tôn công chúa của đại để triều trước mặt được vô số người kinh trọng trong Tôn Nhị đại để quốc năm đó.
Năm đó công chúa của để quốc phải ra ngoài hòa thân, một số danh tướng thuộc Tôn Nhị đại đế triều gần như đã đi chinh Tây van dặm và tiêu diệt đối phương. Vẫn là do công chúa muốn dừng cuộc chiến tranh lại nên việc binh đao mới được ép xuống.
Đường Ngọc Hiển cau mày liếc nhìn Bát Kỳ nói: “Ông biết tôi là ai sao?" Đường Ngọc Hiển nghe Bát Kỳ nói xong không khỏi có chút kinh ngạc. Người trước mặt này không ngờ lại biết bà. Đã một ngàn năm trôi qua rồi.
Bát Kỳ hít sâu một hơi, đột nhiên đứng thẳng người, vô cùng trịnh trọng cúi đầu xoay người với Đường Ngọc Hiền, hành lễ theo kiểu cổ xưa. Bấy giờ Bát Kỳ mới cay đắng gật đầu nói. "Công chủa danh tiếng lon, năm đó ai lại không biết, Ngàn năm trước, tôi từng dẫn một đội đi tới để quốc học tập cho nên từng đứng xa xa gặp qua công chủa một lần."
Đường Ngọc Hiển gật đầu nói: "Ừm, nói như vậy, tôi xem ra cũng có chút ấn tượng nhưng khi đó ông giống như là một tôn giả Đạo Chủ thôi, không ngờ sau này lại đạt cấp độ Cảnh giới Nhân Vương."
Bát Kỳ lại lần nữa chua xót thở dài: "Không so được với những danh tưởng của Tôn Nhị đại để triều đâu. Bát Kỳ chẳng qua là may mắn thôi. Cũng là nhờ mấy năm đó được các danh tưởng chi dạy lúc đó mới đắc ý đột phá. Chỉ là tôi không ngờ được hậu thế của Thiên Tàm lại dám đánh lén quốc vận của Thiên Hạ. Công chúa, thực xin lỗi."
Đường Ngọc Hiền xua tay nói: “Không sao, quốc vận của Thiên Hạ không ai có thể diệt trừ được. Hôm nay tôi sẽ không giết ông. Chắc ông cũng đã biết cụ thể là vì cải gì rồi chứ?" Bát Kỳ nghĩ ngợi một hồi, sắc mặt đột nhiên thay đổi mãnh liệt, vô cùng hoàng sợ nhìn Đường Ngọc
Hiển nói. "Công chúa, ý người là muốn ám chi kiếp nạn của để quốc sao?"
Sắc mặt Đường Ngọc Hien trinh trọng, bà gật nhẹ đấu: "Đùng vậy. Số lượng các cao thủ Cánh giới Nhân Vương ngày nay quá ít, thế nhưng kiếp nạn lại càng ngày càng nhiều."
Bát Kỳ nghiên răng nghiến lợi nói: "Công chúa, hôm nay ân đức không giết tôi, sau này khi Thiên Hạ muốn tấn cấp, Bát Kỳ nhất định sẽ ra tay hỗ trợ
Đường Ngọc Hiến lắc đầu nói: “Không cần đâu, ông vừa thức tỉnh, cục diện thế giới, ông còn chưa hiểu rõ ràng. Ông đi đi, Thiên Hạ đánh Thiên Tàm cũng sẽ không lan đến gån dân chúng bình thường, có thể yên tâm."
Khi Bát Kỳ còn đang muốn nói thêm gì đó, Đường Ngọc Hiến đã xoay người rời đi rồi. Bát Kỳ nhíu mày liếc nhìn bóng lưng đằng sau của Đường Ngọc Hiền, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Kiếm Hiệp Hay
Đường Ngọc Hiền không giết ông ta cũng không hỏi ông ta đi đâu. Vậy tiếp theo ông ta nên đi đâu đây? Mà phải biết rằng Chiến đội Thiên Tàm bây giờ chỉ là có một tôn già cường đại là ông ta, đương nhiên với thực lực Cảnh giới Nhân Vương của những người khác, ông ta trong thời gian ngắn cũng có thể bổi dưỡng ra một nhóm cao thủ nhưng bây giờ ông ta nên đi đâu dây?
Đi về phía Hùng Sư bên kia hay về phía Tây? Bây giờ đấu chiến đội Hùng Sư sắp tiến vào cấp đế triều, Bát Kỳ không muốn đi vì nếu có đi cũng sẽ bị người khác hạn chế.
Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, Bát Kỳ quyết định đi đến đại lục phía Tây. Đại lục phía Tây không có tốn tại hoàng triều đình phong, ông ta là tôn giả cấp Cành giới Nhân Vương nên vẫn có thể đứng vững gót chân.
Về phần Bát Kỳ, ông ta có nghĩ đến việc đến Thiên Hạ để báo thù không? Chà, nếu như hậu thể tạo ra được Cương Mộc thì còn có thể. Nhưng Bát Kỳ tuyệt đối không có, trong lòng ông ta đối với tôn giả cự long đại lục phương Đông kia, là sự sợ hãi từ trong tâm can. “Vậy thì đi về phía Tây vậy!" Bát Kỳ thấp giọng trong lòng nói, sau đó lần nữa trịnh trọng vô cùng hưởng về phía Đường Ngọc Hiền đã biến mất, cúi người củi đầu thật thấp chào.
Sau đó ông ta mới rời khỏi.
Lúc Bát Kỳ mới rời đi không lâu, thân hình Trung Nhất bỗng xuất hiện nơi Bát Kỳ và Đường Ngọc Hiền vừa mới đứng. Trên mặt khẽ mim cười. "Cũng may là ông ta chọn đại lục phía Tây, nếu không nói không chứng phải ra tay giết ông ta. Cũng không quả ngu ngốc."
Trung Nhất nói với giọng điệu kỳ quái, sau đ6 lien biển mất. Ông ta một đường bám theo toi dây, cung muốn giữ lại một cao thủ Cảnh giới Nhân Vương, dù sao hôm nay hai tôn giả đã chết, quả nhanh. Cao thủ cấp Cảnh giời Nhân Vương chết quá nhanh cũng sẽ làm hao tổn đến vận khi của thể giới này.