Chỉ là so với dự đoán của Tiêu Hạo Thiên không giống ở chỗ Lưu Triệt lần này cũng phát bệnh rồi. Trong lòng ông không muốn để Tiêu Hạo Thiên đi đánh trận trước. Bởi vậy ông không tiếc hết thảy đại giới, dẫn trước một bước, chạy tới chiến trường của tổng bộ chiến đội Thiên Tàm.
Nói cách khác, mặc kệ là tổng bộ chiến đội Thiên Tàm, hay là đám cường giả của Thiên Hạ bên này. Ai cũng không biết lần phát động công kích bất ngờ này, chiến đội Thiên Hạ bên kia tổng công có tận 5 thể lực đến tiến công vào chiến đội Thiên Tàm.
Một của học viện Xã Tắc, một của chiến đội Thiên Hạ, một của điện Thiên Thần, một của Liệt Dương Tông, một là Đường Ngọc Hiển.
Bởi vậy lần này, lực lượng tham chiến của chiến đội Thiên Hạ, cường giả cấp Nhân Vương có 3 người, cường giả bán bước cấp Nhân Vương có gần như ba mươi người, cường giả sinh cảnh năm mươi người, cường giả tử cảnh mặc dù không nhiều, nhưng cũng hơn hai mươi người.
Nói kiểu khác chính là lần này đột nhiên phát động đại chiến. Chiến đội Thiên Hạ, dù là hữu ý hay vô ý, thế mà lại có 3 đại Nhân Vương tụ họp lại, một trăm tôn cường già cấp Đạo Chủ, đi công đánh chiến đội Thiên Tàm.
Không biết chiến đội Thiên Tàm nếu biết trước lần này chiến đội Thiên Hạ điều động lực lượng nhiều như vậy để đánh bọn họ, trong lòng bọn họ có khóc không? Có hối hận về quyết định lúc trước không?
Lúc này, trên chiến trường của tổng bộ chiến đội Thiên Tàm, đám cường giả của học viện Xã Tắc với chiến đội Thiên Tàm, sau mươi phút giao đầu, song phương lúc này đều đã có tổn hai.
Học viện Xã Tắc đã bị giết 5 tôn cường già sinh cành cao cấp, mà chiến đội Thiên Tàm bên kia còn thảm hơn, cường giả tử cảnh bị giết mười mấy người, cường giả sinh cảnh cũng bị giết tám, chín người.
Bởi vậy dưới tình hình cường giả của hai bên đều ngã xuống, đám cường giả còn lại của hai bên, cũng đều hoàn toàn giết do cọ mắt. Cường già nửa cấp Nhân Vương mạnh nhất của học viện Xã Tắc Mặc Thiên, một thân đẫm máu, Xuyên Bàn nửa cấp Nhân Vương của chiến đội Thiên Tàm vẫn luôn càn tro cậu, lúc này trên ngực nhiều thêm một lo lon, Xuyên Bàn mắt thấy sống không được tiếp, liên mặc kệ tất cả, tiếp tục cùng Mặc Thiên đại chiến,
Còn về Thiếu Cung Chủ Khổng Minh Hiên của học viện Xã Tắc, cũng có chiến tích nổi bật, Khổng Minh Hiên dưới sự kích thích cực hạn, anh ta cuối cùng cũng đột phá được Chân Đế sơ kỳ, đồng thời với để uẩn dối dào của anh ta, dường như rất nhanh liền vọt tới cấp độ Chân Đế sơ cấp tối cao, chiến lực đã có thể cùng cường giả sinh cành sơ kỳ tối cao đánh một trận, lại có thêm quốc vận của Thiên Hạ. Khổng Minh Hiên đĩ nhiên có thể đánh với sinh cành hậu kỳ. "Giết! Ha ha ha... Chết!"
Khổng Minh Hiên hét lớn một tiếng, bóng hình nháy mắt phóng tới trước mặt cường già sinh cành trung kỳ đang bị trọng thương của chiến đội Thiên Tàm, một kiếm chém cơ thể đối phương thành hai.
Ám! Nhưng cường giả sinh cành của chiến đội Thiên Tàm bị Khổng Minh Hiện đánh chết kia cũng là một kẻ tàn độc, ngay lúc cuối sinh mệnh, ẩm ẩm tự nổ.
Phut! Khổng Minh Hiện lần thứ hai bị đánh bay ra xa, lúc này Khổng Minh Hiên cũng một người đầy máu, thương thế trên người anh ta vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng lúc này, Khổng Minh Hiền dồn sức từ trong ngực lấy ra một đóng bí dưoc lung tung, nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp đổ lên miệng vết thương.
Lớn tiếng nói: "Tôi là con của Khỉ Vận, lũ rác Thiên Tàm, tụi bây không giết được ông nội đâu, đến, tiếp tục đấu... giết!"
Hai mắt của Khổng Minh Hiền đỏ bừng. Nghĩ cũng không nghĩ, cũng không xem vết thương trên người thể nào, cậu không chút nào sợ hãi, lập tức hướng tới một cường già sinh cành hậu kỳ của chiến đội Thiên Tàm vọt tới.
Thật ra, Khổng Minh Hiên mấy năm này, cũng thật sự bị chèn ép thảm, anh ta từ trước tới nay, đều lo liệu việc đạo niệm cho học viện Xã Tắc, không hay chiến đấu, nhưng hiện tại Khổng Minh Hiên hoàn toàn buông thà, phía sau xuất hiện hư ảnh một quyền sách khổng lổ.
Sau đó Khổng Minh Hiên dưới sự bào hộ của hư ành quyền sách khổng lồ, từng bước tiến đến cường giả Đạo Chủ của chiến đội Thiên Tàm, từ chiến.