Phía tây Việt Nam, hàng chục ngàn dặm trong khu vực chiến bộ Thiên Hạ, trên đỉnh của Liệt Dương Tông, Dương Hạ mặc một chiến bào trắng viền bạch kim, trường kiếm mang bên hông, đang cầm điện thoại liên lạc với Tiêu Hạo Thiên, Dương Hạ tinh thần lên cao, trên người tự nhiên có một khí chất khó tả, mang đậm phong thái nhân vương.
Từ đầu Dương Hạ đã mang khí phách ngập trời, ông ta vốn là một kẻ may mắn của đời trước, một kẻ vô song. Tuy nói Tiêu Hạo Thiên của thế hệ này vô cùng cường hãn, thậm chí đến bây giờ còn vượt qua cả khả năng của ông ta, nhưng Dương Hạ cũng không chịu từ bỏ như vậy! Ông ta cũng tuyệt đối không cam tâm bị bỏ quên.
Giờ phút này Dương Hạ liên lạc với Tiêu
Hạo Thiên, trên mặt đầy ý cười, trong lòng lại đầy tự tin. Đối phương là hai chiến bộ đỉnh cấp, có cường giả cấp nhân vương, vậy thì đã sao?
Nhân vương... thực sự không thể giết được sao? Dương Hạ cười, mắt híp lại, ông ta có niềm tin tuyệt đối, nếu ông ta và Tiêu Hạo Thiên liên thủ tiêu diệt một nhân vương chưa thức tỉnh dị vực thì không phải là chuyện gì khó.
Giờ phút này, Tiêu Hạo Thiên đang ở ngoài ngàn dặm so với phía tây của Việt Nam nghe lời Dương Hạ nói, sau một lúc suy nghĩ, trên mặt lộ ra nét cười, nói: “Được thôi, nếu ông Dương đã có hứng thú vậy thì chúng ta liên thủ giết một nhân vương của đối phương...”
Tiêu Hạo Thiên nói xong liền cúp điện thoại, mà những binh lính mang Đế giáp của điện Thiên Thần vây quanh anh đã vô cùng kích động sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Tiêu Hạo Thiên.
Nhân vương! Sự tồn tại vô địch của thế giới lúc bấy giờ, mà lúc này Dương Hạ và Tiêu
Hạo Thiên lại muốn diệt trừ đối phương. Đây là dũng khí lớn cỡ nào chứ?
Bốn ngày trước lúc cường giả Thiên Hạ rời khỏi khu vực để xuất chiến, chiến đội cảnh giới sinh của hai chiến bộ Thiên Mãnh, Thiên Tàm đã lẻn vào quốc vận của Thiên Hạ. Tuy có Khổng Thương và Đường Ngọc Hiền ở đó, chúng không thành công lại còn hao tổn một nửa quân lực nhưng điều này không có nghĩa là mối hận này các cường giả Thiên Hạ sẽ bỏ qua.
Hơn nữa sau khi quốc vận tấn cấp đến hoàng triều hậu kỳ, còn muốn tiếp tục thăng lên thì sẽ rất khó khăn.
Nhìn chiên bộ Hùng Sư là rõ, trong hai trăm năm trước, chiến bộ Hùng Sư đã thăng cấp quốc vận đến giai đoạn cuối hoàng triều. Nhưng sau hai trăm năm ròng rã đó, trong quá trình chinh chiến với thế giới đã từng chút từng chút tích lũy mới đến được hoàng kỳ đỉnh phong như hôm nay.
Còn một điều nữa là, nền tảng khu vực chiến bộ Thiên Hạ gần như đã mất dần. Liệt Dương tông và học viện Xã Tắc là hai nền tảng lớn cuối cùng còn tồn tại của khu vực Thiên Hạ.
Vì thế, nếu Thiên Hạ muốn thăng cấp trong thời gian ngắn đạt đến ngang hàng với chiến bộ Hùng Sư mà nói thì chỉ còn hai con đường! Một là Tiêu Hạo Thiên mang các tướng sĩ của điện Thiên Thần gia nhập chiến bộ Thiên Hạ, đương nhiên điều này Tiêu Hạo Thiên sẽ không đồng ý. ngôn tình ngược
Vậy chỉ còn con đường thứ hai, đó là hợp nhất toàn bộ phía đông. Ở phía đông vẫn còn hai chiến bộ đỉnh cấp. Thực ra chiến bộ Thiên Tàm vẫn nhỉnh hơn một chút, mấy mươi năm trở lại đây mặc dù chiến bộ Thiên Tàm khá mờ nhạt, nhưng đừng đánh giá thấp thực lực của chúng, hoàn toàn có thể so sánh với sự tồn tại của chiến bộ Ngân Xà.
Mà chiến bộ Thiên Mãnh thì yếu hơn nhiều, cứ nhìn trở thành chiến bộ đỉnh cấp mà thôi. Sau đó, trừ hai chiến bộ lớn này ra, phía đông chỉ còn các chiến bộ đại hình, chiến bộ trung hình và chiến bộ tiểu hình. Sau khi trấn áp Thiên Mãnh, Thiên Tàm, phía đông thể giới sẽ chỉ còn Thiên Hạ! "Tất cả tập hợp! Chia đợt đến Thiên Mãnh! Phá tuyến phòng thủ phía nam của Thiên Mãnh!" Tiêu Hạo Thiên trực tiếp chỉ huy.
Còn kế hoạch? Không có kế hoạch nào cả, Hai nhân vương dẫn đội còn cần kế hoạch gì? Trực tiếp nghiền nát đối phương là được rồi, điều duy nhất cần chú ý là nhân vương ẩn náu trong khu vực của đối phương.