Đông Phương Thiên Thiên vô cùng xinh đẹp quỹ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, từng giọt từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên người rơi xuống. Cô ấy... thua rồi. Một cấp Đế đình phong như cô ấy lại không hề có một chút sức phản công nào trước đội hình trăm người của điện Thiên Thần, Hoàn toàn bị đánh cho tơi tà.
Đến tận giờ phút này, Đông Phương Thiên Thiên mới hiểu rõ rằng Chiến, người cô yêu, chồng cô, đã phải đối mặt với kẻ địch kinh khủng tới nhường nào, manh đến bao nhiêu. Ngôn Tình Sủng
Đạo Trần tho dài rồi nói: "Thiên Thiên, đầu với đội mười người đi. Cô cũng không cần đi so sánh với tất cả các cường già Thiên Vương cùng binh lính của điện Thiên Thần làm gì. Binh lính của điện Thiên Thần, dù là người nào thì cũng đã từng vào sinh ra từ vô số lần rồi. Haiz... "
Đông Phưong Thiên Thiên hung hăng nghiên chặt răng, hít sâu một hơi roi nói: "Vâng, Đạo Trần tiền bối, Thiên Thiên hiểu được. Tôi sẽ cố gắng để sớm đột phá lên cấp Đế..."
Sau đó, Đông Phương Thiên Thiên bo qua những gì Đạo Trần đang muốn nói, đứng dậy với lấy thanh kiểm và lao đến đội mười người trước mặt, một lần nữa chiến đấu trực diện với họ, tiếp tục dốc sức khổ luyện.
Và... vài phút sau, Đông Phương Thiên Thiên đã bật khóc. Bởi vì theo cảm nhận của cô ấy, những cường già cấp Thiên Vương của điện Thiên Thần hoàn toàn không phải là cường giả cấp Thiên Vương. Các cường giả Thiên Vương đỉnh phong trong điện Thiên Thần chắc chắn phải ngang cơ với cường già cấp Hoàng sơ kì ở của các quý tộc phía đông.
Thế là, Đông Phương Thiên Thiên đã thực sự phát khóc...
Cùng lúc đó, ở đằng xa cũng có hai người đẹp mặc chiến bào màu đen là Thiên Diện và Lương Vân Nguyệt. Chả, cả hai có vẻ cầm cự được lâu hơn Đông Phương Thiên Thiên một chút, nhưng kết quả thì vẫn như vậy.
Vì vậy, cuối cùng mọi người đểu đổi thành đội mười người.
Thế nhưng lúc này, bọn họ không để ý đến một số đội trăm người khác của điện Thiên Thần đang chiến đầu với các cường giả Đạo Chủ của tổ chức Sát Thủ. Chiến đấu với những đội trăm người cấp độ Chiến Thần đó cũng đếu là những cường giả cấp Đế cả.
Đây chính là sức mạnh của điện Thiên Thần, bọn họ ngoại trừ Tiêu Hạo Thiên ra thì không tin bất kì ai khác. Cho dù mấy người phụ nữ này đều là vo của phó điện chủ, thì... cũng như nhau cả thôi. Muốn các cường già khí phách kiên cường, đã sống sót qua vô số trận chiến sinh tử của điện Thiên Thần này, nương tay với các cô, haha, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, căn bàn là không thể.
Cùng trong khoảng thời gian này, mấy ngày này, vợ của Lục, Dương Tú Anh, lại không đến chiến trường biên giới. Cô ấy luôn một mực ở lại Hà Nội, thế nhưng người phụ nữ này cũng là một người thực sự mạnh mẽ.
Dương Tú Anh đã sử dụng vật dụng của điện Thiên Thần và lực lượng Thiên Hạ để chế tạo một bộ giáp chiến đấu cấp Đạo Chủ. Muốn Dương Tú Anh luyện võ, cả đời này cũng đừng có mơ. Nhưng cô ấy có thể chế tạo giáp chiến đấu.
Dương Tú Anh cũng đã hạ quyết tâm, nếu Lục lại xảy ra chuyện, thì cô ấy nhất định sẽ chien đau thay vì cứ mãi ở lại hậu phương. Hơn thế, ngoài việc tự chế tạo cho mình một bộ chi giáp có sức chiến đấu cấp Đạo Chủ ra, thì Dưong Tú Anh còn chế tạo ra một bộ chiến giáp khổng lồ cao vài trăm mét cho Lục nữa, Cô ấy đã đặc biệt xây dựng một xưởng sản xuất lớn, để chế tạo ra bộ áo giáp chiến đấu cao hơn trăm mét này.
Và khi Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy bộ chiến giáp cao cả trăm mét mà Dương Tú Anh làm cho Lục, khỏe miệng anh co giật dữ dội. Một cường giả đi theo con đường Chân Hoàng có cần dùng cái thứ này không?
Nó có thể hữu ích, nhưng... nhưng nó cũng quá khủng bố rồi, phải không? Dương Tú Anh đang muốn biển Lục thành một người máy khổng lồ chắc? Chẳng lẽ kẻ địch của điện Thiên Thần lại là sinh vật to lớn nào hay sao?
Mà, thật ra thì lần này Tiêu Hạo Thiên đã lầm, bởi vì những con thú Lục và mọi người gặp phải trong đạo vực Chân Hoàng thật sự có kích thước bằng một ngọn núi nhỏ...