Trấn Nam Đông cũng không ngờ rằng 2000 năm sau, một ngày kia, ngài đường đường là chủ nhân của điện Thiên Thần, truyền thừa của Nhân Vương, lại là trở ngại cho người khác.
Lúc này, Trấn Nam Đông nhìn thật sâu Tiêu Hạo Thiên vẫn còn đang hôn mê, trong mắt hiện lên một nụ cười, cuối cùng Trấn Nam Đông ngang đầu nhìn bầu trời bên ngoài, thiêu đốt tàn niệm còn sót lại của ngài.
Đúng vậy, sau khi Trấn Nam Đông đoán ra được sự tồn tại của tàn niệm của ngài có thể cản trở sự tiến bộ của Tiêu Hạo Thiên nên ngài đã chủ động từ bỏ mọi thứ. Dù sao thì thân thể cũng đã chết từ lâu rồi, tàn niệm còn sót lại có ý nghĩa gì chứ?
Tàn niệm còn sót lại của Trấn Nam Đông bị thiêu đốt, cuối cùng hóa thành một cỗ năng lượng, rót vào bên trong dấu ấn của thanh kiểm Bá Hoàng trên ngực của Tiêu Hạo Thiên. "Tôi đã sớm chết từ lâu rồi. Hôm nay, tôi đốt cháy mọi thứ và để lại cho cậu sức mạnh cuối cùng. Tôi cầu chúc bạn cậu sẽ mạnh mẽ hơn, vượt qua tôi và hoàn thành những gì mà năm đó tôi chưa làm được..."
Những lời nói của tàn niệm của Trần Nam Đông vang vọng trong tâm trí của Tiêu Hạo Thiên...
Tàn niệm của bóng dáng mờ Trấn Nam Đông đã hoàn toàn biến mất, đúng vậy, từ nay về sau, Tiêu Hạo Thiên đã hoàn toàn thoát khói truyền thừa của Trấn Nam Đông, cũng không còn là đế kiếm cho Hắc Đế nữa. Từ nay về sau, Tiêu Hạo Thiên chính là Tiêu Hạo Thiên, chỉ là chính anh mà thôi... Cập nhật chương mới nhất tại Tru yện88.net
Cùng lúc đó, ngay khi tàn niệm của Trấn Nam Đông biến mất, cách đó hàng nghìn cây số ở Kinh Bắc. Đường Ngọc Hiền, người bảo vệ vận mệnh quốc gia của chiến đội Thiên Hạ đột nhiên dừng lại. "Truyền thừa của Trấn Nam Đông biến mất? Làm sao có thể xảy ra? Hạo Thiên ở bên đó xảy ra chuyện rồi u? Làm sao có thể đột nhiên biến mất?" Đường Ngọc Vân nhíu mày thật sâu, sau đó bà bắt đầu suy luận. Sau một hồi suy luận, bà suy diễn kết quả, sau đó sắc mặt rung động, miệng thì há to..
Ngay sau đó, bên trong Chân Hoàng đạo vực, vùng đất trung Chân Hoàng đạo vực của Lục đế, đang ngồi trên ngai vàng chính là tàn niệm của Lục để, đang nhìn về phía xa xăm của Chân Hoàng đạo vực. Tàn niệm dao động dữ dội. Một khí tức đau thương tỏa ra từ trên người của anh ta. Anh ta cố gắng ngưng tụ tàn niệm thành một hình dáng nhưng vẫn không có nước mắt, thể nhưng giờ phút này, bóng dáng mờ ảo của tàn niệm của Lục để vẫn vô cùng bi thương... "Hơi thở của đại ca... đã xuất hiện rồi, nhưng rồi lại biển mất..." Tàn niệm của Lục đế lẩm bẩm một mình. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Lúc này, trong một sơn động cách lều của Tiêu Hạo Thiên không xa, Cao Ánh Vy đang hôn mê, trên người của Cao Ảnh Vy còn mặc một bộ váy cố trang, mặc dù cô đang hôn mê, nhưng không hiểu sao lúc tàn niệm của Trấn Nam Đông biến mất, trên người của cô cũng phát ra sự bị thương...
Bên ngoài, các cường giả của chiến đội Thiên Hạ vẫn đang liều mạng lao về phía này, còn các cường giả của chiến đội Hùng Sư, chiến đội Ngân Xà và chiến đội Thiết Ưng vẫn đang ráo riết tìm kiếm nơi ẩn náu của Tiêu Hạo thiên.
Đồng thời, các cường giả của chiến đội Hắc Hổ và chiến đội Đại Hùng cũng nhanh chóng đổ xô tới đây. Tất cả các bên trên thế giới đều đang hành động.
Chỉ là với tư cách là nhân vật chính của sự việc này, Tiêu Hạo Thiên, chủ nhân của điện Thiên Thần, không ai biết rằng vết thương trên người anh đã âm thầm hồi phục, thậm chí anh còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Khi Tiêu Hạo Thiên tỉnh dậy lần nữa, anh đã ở trung kỳ cấp đế, có thể so với Thái Âm! Lúc này, thân thể của Tiêu Hạo Thiên lơ lửng trong lều, sau khi rơi xuống giọt nước mắt máu cuối cùng từ khóe mắt, ngón tay của anh chỉ khẽ run rẩy...