Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 277: Mây đen ập xuống, ánh kiếm sắc lạnh




Thời gian ngày càng eo hẹp, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là lễ Quốc khánh của Việt Nam diễn ra. Lúc này, đoàn đại sứ các nước đã có mặt đông đủ, chỉ đợi buổi lễ bắt đầu.

Nhưng cũng có nghĩa rằng thời khắc nguy hiểm nhất, căng thẳng nhất cũng đang cận kề. Lúc này ở nước Hùng Sư xa xôi, trong tòa nhà trụ sở bộ quốc phòng Hùng Sư, hàng trăm viên sĩ quan chỉ huy của liên minh quân đội tám nước cũng đang tiến hành phương án tác chiến cuối cùng, vào thời khắc lễ Quốc khánh của Việt Nam diễn ra, họ sẽ phát động tấn công vào các cứ điểm của Việt Nam trên chiến trường biên giới.

Và cùng lúc đó, khi chỉ còn cách lễ Quốc khánh của Việt Nam nửa tiếng, nhóm bốn vị trưởng lão của Việt Nam và nhóm người của Tiêu Hạo Thiên cũng đã hoàn tất những công việc chuẩn bị cuối cùng, đều chỉ đợi lễ Quốc khánh ở Hà Nội diễn ra.

Chương 277: Mây đen ập xuống, ánh kiếm sắc lạnh

Thời gian ngày càng eo hẹp, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là lễ Quốc khánh của Việt Nam diễn ra. Lúc này, đoàn đại sứ các nước đã có mặt đông đủ, chỉ đợi buổi lễ bắt đầu.

Nhưng cũng có nghĩa rằng thời khắc nguy hiểm nhất, căng thẳng nhất cũng đang cận kề. Lúc này ở nước Hùng Sư xa xôi, trong tòa nhà trụ sở bộ quốc phòng Hùng Sư, hàng trăm viên sĩ quan chỉ huy của liên minh quân đội tám nước cũng đang tiến hành phương án tác chiến cuối cùng, vào thời khắc lễ Quốc khánh của Việt Nam diễn ra, họ sẽ phát động tấn công vào các cứ điểm của Việt Nam trên chiến trường biên giới.

Và cùng lúc đó, khi chỉ còn cách lễ Quốc khánh của Việt Nam nửa tiếng, nhóm bốn vị trưởng lão của Việt Nam và nhóm người của Tiêu Hạo Thiên cũng đã hoàn tất những công việc chuẩn bị cuối cùng, đều chỉ đợi lễ Quốc khánh ở Hà Nội diễn ra. không hai thuộc tầng thứ chín của cấp Đế. Lúc này, sau khi đã di chuyển đến cổng thành Ba Vì, ông ta dừng bước lại, ngước lên nhìn bức tường thành. Mắt ông ta nheo lại, sâu trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng. "Ôi... Chính phủ này mạnh quá, quốc vận cũng thức giấc rồi, nhưng chỉ nên dừng lại ở đây thôi, trong khu vực này không thể xuất hiện thêm một nước mạnh nữa được.." Ảnh mắt ông ta lạnh lùng, giọng nói mang vẻ khinh nhờn và miệt thị. Ông ta tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng ngay sau đó, cơ thể ông ta đột ngột run lên, bước chân cũng tức thì khựng lại. Ông ta rụt chân về, nheo mắt lại và nói một cách chậm rãi: "Là ai? Chặn đường tôi có mục đích gì?" "Âm.." Khoảnh khắc khi mà giọng nói của ông ta vang lên thì cách ông ta mười mấy mét ở phía sau có một làn sóng lan ra trong không gian. Tiếp đó, một cô gái cầm kiếm trong bộ cổ phục màu trắng, đeo mạng che mặt màu trắng xuất hiện sau lưng ông ta.

Cô gái mặc cổ phục màu trắng nhìn chằm chằm lão già áo choàng đen trước mặt và nói: “Lùi lại, hoặc là... chết!"

Cô gái váy trắng nói dứt lời, lão áo choàng đen trước mặt cô bật cười. "Hư hư hư.." Tiếng cười của ông ta lạnh lẽo như tiếng hồn ma kêu khóc dưới âm phủ.

Tiếp đó, lão già áo choàng đen nghiêng người về phía trước, đôi mắt sắc lạnh hơn, nói rất chậm rãi: “Ha ha. Hay, hay lắm, đã rất lâu rồi không ai dám nói năng với lão như vậy, đã rất lâu rồi, nhóc con, cô... dám chắc mình... có thể ngăn được tôi chứ?"

Lúc này, Ba Vì Hà Nội không có một bóng người nào khác ngoài lão già áo choàng đen và cô gái váy trắng. Lễ Quốc khánh của Việt Nam diễn ra, nơi này lại là khu phố cổ nên không có khách du lịch hay cảnh vệ.

Lão già áo choàng đen nói xong, khí thế vượt trội của kẻ mang sức mạnh tầng thứ chín cấp Để lập tức tăng cao. Đúng vậy, là tầng cấp Đế cửu giai.

Ông ta mạnh khủng khiếp, ngay đến đại trưởng lão Tân Võ của Việt Nam có quốc vận bảo vệ cũng không phải đối thủ. Nên ông ta mới dám một mình đến Hà Nội. Ông ta dám đến tức là có sự tự tin sẽ không bị quân đội Việt Nam giữ lại.

Sau khi khí thế vượt trội lão già áo đen mang sức mạnh tầng thứ chín cấp Đế dâng lên cuồn cuộn, cô gái mặc cổ phục màu trắng đầy bí hiểm đứa sau lưng ông ta không có bất cứ hành động gì, chỉ hơi siết chặt thanh kiển dài trong tay, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn.

Lúc này, lão già áo choàng đen lạnh lùng trước mặt cô ấy lại nghiêng về phía trước một lần nữa, gật đầu tư mình lẩm bẩm: “Ha ha.. thú vị đấy! Thật sự rất thú vị! Lão đã bùng nổ khí thế mà vẫn dám cầm kiếm chĩa về phía lão, cô... rất can đảm.."

Lão già áo choàng đen ngừng lại rồi nói tiếp: “Thể nhưng... nhớC con a, cô dám chắc... có thể ngăn được tôi ư? Lão là Âm Minh phó môn chủ đương nhiệm của Thái Âm Môn. Xương cốt của những kẻ mạnh bị lão giết chất đầy như núi, cô chắc chắn mình là đối thủ của lão ư? Hả?" “Ầm..” Nhưng khi lão già áo choàng đen còn chưa nói hết thì mặt ông ta đã đột nhiên biến sắc. Bởi cô gái mặc váy trắng phía sau không muốn dài dòng với ông ta mà đã rút kiếm ra chém. Chớp mắt, một ánh kiếm lạnh lùng u ám dài mấy chục mét rạch ngang trời đất chém thẳng về phía lão già áo choàng đen.. "Chết! Sao lại như thế được? Cô còn quá trẻ để có thể bước tới cấp độ đó! Không thể nào!" Sau khi mặt lão già áo choàng đen biết sắc thì vội vàng thu mình lại đỡ đòn. Trước đòn tấn công ấy, ông ta nhanh chóng giật lùi về sau. Nhưng ông ta đã nhanh mà đường kiếm của cô gái váy trắng còn nhanh hơn.

Chớp mắt, cánh tay trái của lão già áo choàng đen đã bị đường kiếm chặt đứt. Một vệt máu đỏ tươi bắn tung tóe giữa không trung. "Không thể nào! Cô... cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?" Lần này, lão già áo choàng đen không dám coi thường nữa, khuôn mặt đầy tự tin trước đó bây giờ đã ngập tràn sự sợ hãi.

Nhưng tiếp đó, cô gái váy trắng vẫn không thèm dài dòng với ông ta mà lắc người biến mất trong nháy mắt. Một lần nữa phó môn chủ Âm Minh của Thái Âm Môn mặt biến sắc. Ông ta không nghĩ ngợi gì nữa mà tăng hết tốc độ chạy thoát khỏi Hà Nội.

Ầm ầm ầm... Âm Minh chạy nhanh hết sức, cùng lúc đó nỗi sợ hãi trong lòng ông ta cũng lên đến cực điểm. Ông ta khẳng định chắc chắn rằng đối thủ vừa rồi phải là người mang sức mạnh ở cấp độ đó, nếu không đã chẳng có chuyện ông ta không thể đỡ nổi một đòn của đối phương. Trong lúc Âm Minh chạy thoát thân, có cả tiếng nổ vang lên trong không khí.

Âm Minh sợ hãi thật sự, ông ta thuộc môn phái mạnh nhất cấp Đế, là phó môn chủ của Thái Âm Môn mà phải sợ, là người mang sức mạnh tầng thứ chín cấp Đế vốn định một mình chấp cả bốn vị trưởng lão Việt Nam mà phải sợ.

Lúc này, Âm Minh chẳng còn tâm trí đâu mà đòi giao đấu với cô gái váy trắng nữa, chỉ biết đâm đầu chạy thẳng cẳng. Hà Nội rất đáng sợ, phải chạy! Không thể nán lại đây thêm một giây nào nữa.

Nhưng ngay sau đó, tiếng cười khúc khích một lần nữa vang lên, một ánh kiếm lạnh lẽo âm u lại đuổi theo phía sau Âm Minh, rạch lên lưng ông ta một vết sâu hoắm. Máu loang lổ trên lưng Âm Minh, một lớp áo giáp bằng vàng màu đen lộ ra dưới tấm áo choàng. Nhưng tấm giáp mềm bằng vàng màu đen đã theo Âm Minh cả đời, đỡ cho ông ta vô số lần nguy hiểm đến tính mạng vào lúc này đã bị ánh kiếm kia chém đứt, tấm áo giáp trở nên vô dụng, nhưng nhờ có lớp giáp mềm che chắn nên Âm Minh cũng có một cơ hội trốn thoát. "Âm ầm ầm.." Giây lát sau, Âm Minh bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt, tâm trí hoảng loạn khiếp sợ, ông ta không dám nói năng gì thêm, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy càng xa càng tốt, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất khỏi phạm vi cảm nhận của cô gái váy trắng. “Hà Nội đáng sợ quá! Rốt cuộc Hà Nội còn ẩn chứa những gì? Rốt cuộc cô gái váy trắng kia là ai? Rốt cuộc là ai? Tại sao cô ta lại giúp Việt Nam? Tại sao?" Trong lúc trốn chạy, tâm trí Âm Minh vẫn không thôi khiếp sợ, lúc này ông ta đã sợ mất mật, suốt dọc đường không dám dừng chân lại nghỉ ngơi, mang theo cơ thể bị thương nặng chạy về trụ sở của Thái Âm Môn.

Và Âm Minh không hề hay biết rằng sau khi ông ta bỏ chạy thì ở nơi mà ông ta vừa đứng đó, cô gái váy trắng bí hiểm ra tay chém ông ta cũng đang run lên, và một dòng máu đỏ tươi trào ra khóe miệng...

Phải, cô ấy... cũng đã bị thương. Sau đó, cô gái váy trắng nhìn chằm chằm theo hướng mà Âm Minh bỏ chạy, chau mày lẩm bẩm: “Suy cho cùng tôi không phải cô, cô là Cửu Nhi. Còn tôi dù có thừa hưởng tất cả từ cô, vẫn không thể đạt tới được tầm cỡ của cô, vẫn không đủ..."

Trước tường thành cổ ở Ba Vì, một làm gió nhẹ thổi qua cuốn tung lớp mạng che trước mặt cô gái váy trắng. Gương mặt thanh tú của Cao Ánh Vy hiện ra.

Tiêu Hạo Thiên đã đi, và theo như cảm nhận của cô, hiện nay ở Hà Nội, bốn vị trưởng lão cũng đã đi. Ở Việt Nam chỉ còn lại một người mang sức mạnh cấp Để là Bộ trưởng Bộ trưởng Thiên Thanh. Chồng đang chinh chiến nơi xa, vậy thì ở nhà... Cô ấy! Cao Ánh Vy! Sẽ bảo vệ

Cao Ánh Vy chau mày, vừa rồi cô rất muốn giữ Âm Minh lại. Nhưng suy cho cùng cô ấy cũng không phải Cửu Nhi, và Âm Minh quá mạnh, là kẻ đang ở tầng thứ chín trên đỉnh của cấp Đế nên dù cô có liều mạng cũng chỉ có thể làm Âm Minh bị thương. Khi Âm Minh bỏ chạy, cô không có đủ sức để giữ đối thủ ở lại.

Lúc này, Cao Ánh Vy cũng đã bị thương, thời gian cô được kế thừa của Cửu Nhi quá ngắn ngủi. Nếu như cho cô thêm một thời gian nữa, thì phó môn chủ của Thái Âm Môn đến tấn công ngày hôm nay sẽ không thoát được.

Cao Ánh Vy lại đưa mắt nhìn về phía quảng trường, cô muốn đi đến nơi khác để canh giữ nhưng vừa nhúc nhích thì máu tươi lại trào ra khóe miệng. Cô đã bị chấn thương bên trong. Cao Ánh Vy cau mày, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhằm mắt chữa trị vết thương...

Cao Ánh Vy không biết rằng khi cô ngồi xuống nhắm mắt chữa trị vết thương thì ở Ba Vì, ánh nắng trước cửa thành cổ kính đột nhiên cuộn trào dữ dội, ngay sau đó, một ông già đáng sợ mặc áo choàng màu trắng có thêu hoa văn hình mặt trời trên tay áo xuất hiện, đi về phía Ba Vì của thành phố Hà Nội.