Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 231: Các người đi thôi




Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua một giờ nữa, bầu trời chiến trường bên ngoài đã hừng sáng, chỉ là tuy rằng thời tiết hôm nay rất tốt nhưng toàn bộ chiến trường bên ngoài vẫn bị bao trùm bởi khói lửa vô tận. Thuốc súng vẫn tràn ngập ngày càng nhiều.

Trên chiến trường, cả hai bên đều chiến đấu kiệt quệ đến cùng cực, bất kể là Việt Nam hay là kẻ thù của ngoại bang. Đặc biệt là kẻ thù kia, sau khi cả ba ngàn cường giả hàng đầu ở điện Thiên Thần tham gia trận chiến đêm qua, đêm nay đối với bọn họ hoàn toàn là một cơn ác mộng, vốn là trước mặt có binh lính Việt Nam không sợ chết, sau đó lại có hơn ba nghìn đỉnh cấp cường giả gia nhập điện Thiên Thần.

Vào lúc này, ngoài khu vực chiến trường, lúc trước liên minh tám nước pháp qua đây hơn ba trăm nghìn quân đoàn, giờ chỉ còn lại sau bảy chục nghìn người.

Một trăm nghìn binh sĩ của Bộ quốc phòng Việt Nam đã giảm mạnh xuống chỉ còn hơn mười nghìn, con số này vẫn đang giảm mạnh theo thời gian. Với một trận chiến cường độ cao khó tả như vậy, những người lính của Việt Nam đều kiệt sức. Cho dù là chiến sĩ bình thường nhất cấp năm sao, hay Chiến Thần hay Thiên Vương, thậm chí là bốn chỉ huy chiến trường của Việt Nam, Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại cũng đều giống nhau.

Thiệt hại trong trận chiến trên Điện Thiên Thần ngày càng tăng theo thời gian, sau khi tham gia vào cuộc chiến chỉ qua một đêm, hơn ba nghìn cường giả hàng đầu trong Điện Thiên Thần đã tử trận một phần sáu. Tỷ lệ này là siêu kinh hoàng.

Nói cách khác, có hơn năm trăm binh sĩ đã bị mất trong trận chiến Điện Thiên Thần chỉ qua một đêm. Điều này vẫn dựa trên điều kiện là những người lính của Điện Thiên Thần chỉ tham gia đầy đủ vào cuộc chiến đêm qua.

Điều đáng nói là dưới cuộc đấu tranh sinh tử cường độ cao không thể tả này, chỉ trong một đêm, hơn một trăm chiến sĩ trong Điện Thiên Thần đã đột phá tới cường giả cấp Chiến Thần, cường giả cấp Thiên Vương cũng đột phá hơn mười người.

Nhưng tất cả mọi người trên chiến trường đều hiểu rằng dù có đột phá như thế nào cũng vô dụng, trừ phi đột phá đến cấp hoàng, mới có thể chiếm được lợi thế lớn hơn trong trận chiến này. Chỉ là muốn đột phá đến cấp Hoàng cũng thật là khó khăn.

Bộ quốc phòng Việt Nam nhiều chỉ huy cấp Thiên Vương trên chiến trường như vậy, họ đã chiến đấu trong ba ngày ba đêm, cũng không ai trong số họ đột phá đến cấp Hoàng. Có thể tưởng tượng khó khăn như thế nào để đột phá đến cấp Hoàng.

Vào lúc này, bốn trưởng lão của Bộ quốc phòng

Việt Nam đã hoàn toàn bị tiêu hao sức lực, sức chiến đấu của họ ngày càng giảm sút, trên người họ có hàng chục vết thương, khí tức trên người họ cũng đang không ngừng giảm xuống.

Bây giờ rất có khả năng đến một cường giả từ sơ kỳ đế quốc trong thời kỳ hoàng kim, bọn họ cũng không thể đấu lại. Chống đỡ đến đồng quy vu tận với đối phương mà thôi. "Nhóc con, các người đi thôi, trận chiến này kết thúc, chúng ta hãy rút lui, di tản khỏi lối ra đến vùng biển do Việt Nam kiểm soát, như vậy sau này còn có thể để lại chút mầm mống. Phốc." Trên một ngọn đồi nhỏ, trưởng lão Yến Phương Bắc, người đầy máu và đất, phun ra một ngụm máu đen, quay sang nói với Lục Thiên Vương đang bảo vệ cho ông. "Phập." Khoảnh khắc tiếp theo, Lục vung kiếm lên, anh ta trực tiếp lao tới phía trước, giết chết hai vị Thiên Vương cường giả thiên vương nước khác muốn đột kích Yến Phương Bắc.

Sau một khắc, Lục nắm chặt đại kiếm, quay về phía Yến Phương Bắc nói: "Yến Phương Bắc, nhất định phải kiên trì. Tôi đã nhận được tin tức điện chủ đã xuất quan, nhất định phải tiếp tục kiên trì." "Phía trước ba trăm mét, hướng chín giờ, một Thiên Vương đột kích." Ngay khi Lục vừa nói xong, hình chiếu trí tuệ nhân tạo to bằng lòng bàn tay lơ lửng trước mặt, hiện lên hình bóng của Dương Tú Anh lo lắng nói với Lục.

Lục nhìn hình bóng của Dương Tú Anh mà run rẩy, im lặng một lúc rồi nói với hình bóng của Dương Tú

Anh: "Tôi nhất định sẽ đánh thức thân thế của em, tôi nhất định sẽ. Giết."

Lục hét lên, anh ta chộp lấy thanh kiếm khổng lồ trước mặt, liều chết lao về hướng của Dương Tú Anh.

Nhưng vào lúc này, ở phía xa trên lãnh thổ của Việt Nam, Dương Tú Anh đang mê man trong lòng đất nhà họ Dương ở thành phố Sài Gòn, hai mắt trợn tròn, giống như muốn cưỡng ép mở mắt ra, nhưng lại không thể, sau hai lần nhúc nhích, cô liều mạng cố gắng muốn nâng tay lên. Bàn tay vừa giơ lên một chút rồi lại yếu ớt rơi xuống. "Đây... đây là?" Các nhân viên y tế đứng đầu canh gác trong phòng của Dương Tú Anh lúc này đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Dương Tú Anh. Họ nhanh chóng kiểm tra cho Dương Tú Anh. Vào lúc này, Dương Tú Anh đang hôn mê, một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt.

Là nhà khoa học nữ hàng đầu trong thế giới điên rồ này, chương trình nhân tạo mà cô đặt cho người kia có liên kết với tế bào thần kinh của chính cô. Tuy rằng vừa rồi hôn mê, nhưng cô nhận được một số hình ảnh từ bên ngoài chiến trường.

Hiện tại, người đàn ông cô yêu đang gặp nguy hiểm. Nhưng lần này, trí tuệ nhân tạo của cô không còn có thể mở ra lớp vỏ bảo vệ có kích thước hơn chục mét cho cuộc chiến. Vì vậy, Dương Tú Anh vô cùng lo lắng, đã rơi nước mắt.

Đúng lúc này, ở bên ngoài chiến trường, Lục mang theo trường kiếm khổng lồ lao về phía phương xa, đuổi giết Thiên Vương nước khác. Mà Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại cũng áp sát phía sau, bảo vệ lẫn nhau và đuổi theo hướng Lục.

Chỉ là khi bọn họ đuổi theo, nhìn thấy Lục cách đó năm trăm mét đã giết chết cường giả Thiên Vương nước khác, đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, vẻ mặt của trưởng lão và Lục đột nhiên thay đổi.

Bởi vì một khắc sau, phía trước Lục một nghìn mét, vào lúc này, có khí tức mấy chục cấp hoàng nước khác bốc lên, mà cầm đầu đó lại là chiến đội Đại Mỹ, chiến đội Đại Ưng, chiến đội Đại Pháp.

Bốn gã chỉ huy cấp Hoàng vẫn luôn ấn nấp. Mà vào lúc này, ở cả hai bên, lần lượt xuất hiện những cường giả nước ngoài. Nhìn sơ qua thì có ba bốn mươi bốn con người. Tất nhiên, phần lớn là những cấp Hoàng sơ kỳ và cường giả trung kỳ, nhưng dù vậy, lúc này, các cường giả cấp Hoàng trở lên cũng chừng mười người.

Mấy người Lục và Yến Phương Bắc nghĩ rằng quân tiếp viện của đối phương sớm nhất phải xế chiều hôm nay mới có thể chạy đến. Nhưng lúc này, các cường giả cấp cao của đối thủ cũng chạy đến, hơn nữa có chừng mười mấy người.

Lực lượng mạnh mẽ như vậy, nếu như tham chiến thì chiến đội Việt Nam bên này, cho dù tính cả bốn cường giả của Điện Thiên Thần cũng không đủ. Dù sao, bốn trưởng lão của Việt Nam đều đang bị thương nặng. "Rầm rầm rầm” Giờ khắc này, khi mấy chục cường giả cấp hoàng nước khác khí thế ngút trời, toàn bộ khu vực bên ngoài chiến trường yên tĩnh lại. Tất cả binh lính không thể không nhìn về hướng mà hàng chục cường giả cấp Hoàng bay lên. Không chỉ binh lính của Việt Nam, mà còn có những tàn binh sợ hãi ngoại quốc đã bị giết chết.

Mà sau một khắc, những tàn dư ngoại tộc đã bị chiến đội Việt Nam và điện Thiên Thần chém trước đó, lúc này đều không ngừng tụ tập xung quanh hàng chục cường giả cấp Hoàng.

Và trên chiến trường này, hơn mười nghìn binh lính còn lại của Việt Nam cũng đều trầm mặc. Bọn họ cũng không nhúc nhích. "Mấy... Mấy chục cường giả cấp Hoàng... Mấy chục cường giả cấp Hoàng. Ai..." Trưởng lão Yến

Phương Bắc đứng phía sau Lục thở dài.

Tôn Thiên Hữu và Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại cũng phải ói ra máu, im lặng nhìn các cường giả đứng yên đối diện ở phía xa.

Giây phút tiếp theo, chỉ huy cấp cao của Chiến đội Đại Mỹ, quay sang quát Yến Phương Bắc: "Yến Phương Bắc, đầu hàng đi, quân đoàn Việt Nam có thể lấy một chọi tám kiến chúng tôi rất kính nể, vậy mà có thể đạt được đến trình độ này, các anh rất mạnh. Nhưng, kết thúc rồi. Kết phải sao? Các người không còn bất cứ cơ hội nào, đầu hàng đi."

Chỉ huy Chiến đội Đại Mỹ rất cao lớn, cả người dính đầy thuốc súng, nhưng khi nhìn đám người Yến Phương Bắc, trong mắt cũng lộ ra một tia ngưỡng mộ. Thành thật mà nói, tình trạng của bốn người Yến Phương Bắc cũng không cần anh ta ra tay. Bốn vị cấp Hoàng dưới trướng anh ta có thể giết chết Yến

Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại.

Yến Phương Bắc im lặng, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại cũng không nói gì mà im lặng liếc nhìn Yến Phương Bắc. Đầu hàng?

Ha ha. Sẽ không, cho dù có chết trận thì những người lính Việt Nam sẽ không đầu hàng, hơn nữa bốn trưởng lão họ đều là người đã bước một chân vào quan tài. Đã như vậy thì đầu hàng để làm gì, trước khi chết giết thêm một người cũng là kiếm lời.

Một khắc sau, Yến Phương Bắc hít một hơi thật sâu, nhìn thật sâu, cầm thanh đại đao che trước mặt Lục và Diệt, Ám, Chiến đang từ xa chạy tới. Sau đó, anh ta quay lại và hét về phía những người lính Việt Nam còn lại: "Chiến sĩ Việt Nam. Liều chết không lùi." "Liều chết không lùi. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết." Giờ phút này, trên chiến trường chỉ còn lại hơn mười nghìn điểm, toàn thân vẫn còn thương tích, đã bị đánh tàn phế từ lâu.

Mắt những người lính Việt Nam đều đỏ như máu, nắm chặt kiếm, quay sang hét lớn vào các cường giả đối diện.

Và vào lúc này, những tàn dư đứng đằng sau những cường giả cấp Hoàng nước ngoài đó đã sợ hãi theo bản năng lùi lại một bước.

Chỉ huy Chiến đội Đại Mỹ cau mày, liếc nhìn Yến Phương Bắc thật sâu, sau đó vung tay với Yến Phương Bắc: "Tất cả các cường giả cấp Hoàng nghe lệnh, giết bọn chúng. Bao gồm cả Tứ Đại Thiên Vương điện Thiên Thần. Bọn họ đã vi phạm quy tắc, trực diện tham chiến, giết bọn họ. Một người cũng không để sót."

Chỉ huy Chiến đội Đại Mỹ vừa dứt lời, đột nhiên bao gồm tất cả các cường giả sau lưng, hơn 30 cường giả, tất cả đều lao về phía nơi có Yến Phương Bắc và những người khác.

Tiến lên... Giết." Yến Phương Bắc cũng hét lên, cầm đại đao, cố gắng ra đòn cuối cùng trong cuộc đời của mình.

Nhưng vào lúc này, Lục đứng trước tóm lấy cánh tay anh ta, kéo theo anh ta điên cuồng lui về phía sau. Mà Diệt, Ám, Chiến, bọn họ cũng tóm lấy một nguyên lão, điên cuồng lui về phía sau... Không thể liêu lĩnh. "Tiền bối... Người không sao chứ." Lúc này, trong lúc đem Yến Phương Bắc lui về phía sau, Lục lo lắng hét lên.

Bọn họ tuy rằng nhanh chóng chạy trốn, nhưng dù sao bọn họ chiến đấu mấy ngày đêm, một mặt là kiệt sức, mặt khác cũng là vào lúc này, trong tay mang theo một nguyên lão nên tốc độ sẽ không nhanh. Cho nên chừng mười phút sau, nhóm bọn họ, tám cường giả cấp Hoàng, Tứ Đại Thiên Vương của điện Thiên Thần và bốn vị nguyên lão Việt Nam, đã bị hơn 30 cường giả cấp Hoàng bao vây ở một thung lũng. . Truyện Bách Hợp

Chiến, Ám, Diệt, Lục cùng với Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại và bốn nguyên lão đều bị bao vây, xung quanh họ đều ở trạng thái đỉnh cao, cưởng giả cấp Hoàng nước khác. Trong lúc nhất thời, mọi người đều yên lặng chuẩn bị cho một trận chiến một mất một còn.

Thời gian quay ngược lại mười phút trước.

Đó là khi Lục, Yến Phương Bắc và những người khác bắt đầu chạy trốn ở bên ngoài chiến trường. Từ biên giới phía bắc Việt Nam, Tiêu Hạo Thiên và ông Hình đi máy bay chiến đấu tàng hình vượt vũ bão, sau hơn một giờ, cuối cùng cũng đến được Trụ sở Bộ quốc phòng ba nước, họ đã cùng nhau tham gia tiếp viện.

Vào lúc này, bên dưới phi cơ chiến đấu là dày đặc tàu chiến nước ngoài, trên tàu khổng lồ nước ngoài, lúc này có cường giả của ba đại chiến nước ngoài đứng trên boong tàu, dẫn đầu con tàu khổng lồ có ba cường giả cấp một cấp hai, cùng với hai tôn cấp Hoàng, bảy tám cấp Hoàng sơ kỳ, hàng chục Hào Thiên Vương và hơn mấy trăm cường giả cấp Chiến thần.

Đúng lúc này, viện binh của Bộ quốc phòng ba nước đang nhanh chóng hướng về khu vực bên ngoài chiến trường trên chiến hạm cực lớn. Hơn nữa bây giờ họ cũng không quá lo lắng, họ đã nhận được tin rằng hàng chục cường giả cấp Hoàng đã tập trung ở đó. Bọn họ đến nơi cũng là lúc kết thúc, mặt khác, họ là viện binh của Bộ quốc phòng Việt Nam.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một chiến hạm mà cầm đầu là đám cường giả cấp Hoàng, kinh ngạc nhìn lên bầu trời xa xa, lúc này có một người bịt mặt cầm trường kiếm bay từ trên giữa không trung bay xuống. "Bùm." Trong khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí tức kinh khủng khó tả vượt xa cường giả cấp một phát ra từ người giữa không trung, phía trên thân ảnh đó còn có sát ý ngập trời. "Nổ súng. Nổ súng. Giết anh ta." Ngay sau đó, viên chỉ huy nước ngoài trên con tàu khổng lồ hét vào mặt những người lính xung quanh, ra lệnh cho họ nổ súng và tấn công bóng người từ giữa không trung rơi xuống.

Đúng lúc này, Tiêu Hạo Thiên trực tiếp từ trên không trung nhảy xuống, nằm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng, sát khí cuồn cuộn, thân hình đột nhiên tăng tốc, mang theo sát khí ngập trời vọt tới, hướng về đám cường giả trên chiến hạm phía dưới.

Một người từ trên cao rơi xuống chiến đấu với một chiến hạm. Khung cảnh tráng lệ này không thể diễn tả được bằng lời. "Giết." Tiêu Hạo Thiên ở giữa không trung bật ra một tiếng gầm lớn, tránh khỏi loạt đạn bắn tới, xuất hiện ở đâu boong tàu.