Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 199: Đông Phương Thiên Thiên!




Tiêu Hạo Thiên yên lặng một hồi rồi nói với Đông Phương Lâm Vũ: “Phiệt chủ Vũ, rốt cuộc ngôi đền thờ thánh miếu đó là sao? Ngôi đền thờ thánh miếu năm năm trước mẹ tôi từng đến mà các ông điều tra ra được đấy? Các ông có thể nói cụ thể cho tôi nghe không?”

Đông Phương Lâm Vũ cau chặt mày và suy nghĩ một hồi mới nói rằng: “Đền thờ... thánh miếu, đó chỉ là một cách gọi trong sách cổ mà thôi, không biết là điện chủ có từng nghe qua một câu nói hay không? Đó chính là chuyện lớn nước nhà chỉ có tế và nhung. Chắc chắn một điều rằng nhung ở đây chính là chỉ chiến tranh, còn tế chính là thờ cúng. Trên sách cổ đã từng ghi nhận, thánh miếu là một nơi đền thờ mà vương triều cổ đại đến để thờ cúng và yết kiến, mỗi một ngôi đền thờ thánh miếu đều mang một ý nghĩa khác nhau."

Đông Phương Lâm Vũ cau chặt mày rồi nói rằng: "Nhưng nghe đề rằng mỗi một nơi xây dựng ngôi đền thờ trên mảnh đất này đều là ở những nơi tụ tập các vận may của cả đất nước. Và trên sách cổ đã từng ghi nhận rằng bên trong mỗi một đền thờ đều có một vật chứa đựng vận may, hầu hết bọn chúng đều là những món đồ vật kim loại, ví dụ như ở nơi này nó là một cây đao kiem huyền thiết, ở nơi khác nó là một cái khiên. Nhưng mảnh đất này được truyền thừa lại cho đến tận bây giờ, chiến tranh xảy ra vô số lần, hầu hết các đền thờ thánh miếu đó đã sớm bị hủy hoại cả rồi...”

"Đặc biệt là trong các thời đại gần đây, khoa học kỹ thuật và nhiệt võ phát triển dữ dội, những đền thờ thánh miếu bị hủy hoại nhiều hơn thế nữa. Về mặt căn bản thì ở mảnh đất nước Việt Nam này đã rất khó có thể tìm ra được đền thờ thánh miếu nữa rồi. Và sau hơn mấy trăm năm và thậm chí sau cả nghìn năm, nó còn có thêm một số nguyên nhân khác như động đất hỏa hoạn, dòng sông lưu thay đổi,... bây giờ muốn tìm ra được một ngôi đền thờ thánh miếu chưa bị hủy hoại một chút nào cả thì lại khó hơn thế nữa. Và chắc rằng vào năm năm trước mẹ của ngài tìm được một ngôi đền thờ, rồi lại lấy đi thứ gì ở trong đó rồi. Sau đó nữa là khi chúng tôi phát hiện ra ngồi đền thờ đó thì nó đã sớm sụp đổ rồi, không còn một món đồ nào cả.”

Tiêu Hạo Thiên gật đầu và hỏi tiếp: “Các ông còn thông tin gì khác không? Tại sao là đến năm năm sau mà các ông mới phát hiện ra nơi đó?” Đông Phương Lâm Vũ lắc đầu, ông ta lại càng cau

chặt mày hơn nữa và nói: "Xin lỗi, chín đại môn phiệt của chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu rõ. Hình như là đột nhiên vào mấy tháng trước, những người cấp dưới do thám được sóng chấn động nên chúng tôi mới phát hiện ra nó đấy. Và sau đó chúng tôi lại càng tiêu tốn một cái giá rất lớn mới tìm được rà dường như vào năm năm trước mẹ của ngài đã đến đó... còn những thứ khác bọn tôi thật sự không biết được rồi." Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Ưm, vậy ông cho toi địa chỉ của nơi đền thờ thánh miếu đó đi.”

Đông Phương Lâm Vũ nói: “Được, nó ở ngay vùng biên giới phía Bắc của nước Việt Nam ta, nó ở ngay bên cạnh một thành phố cổ bị sa mạc và vùng thảo nguyên nuốt chửng, tôi sẽ gửi cho ngài vị trí cụ thể sau. Nhưng mà điện chủ à, nơi đó thật sự là không có gì cả”.

“Ở miền Bắc sao? Vương triều thời cổ đại, các triều đại đã từng đánh nhau ở nhiều nơi như thế này sao?" Tiêu Hạo Thiên cau chặt mày lại. Sau đó anh đứng dậy và nhìn chằm chằm Đông Phương Lâm Vũ nói: “Đông Phương Lâm Chủ, cáo từ!"

"Điện chủ Thiên thượng lộ bình an." Đông Phương Lâm Vũ cố gắng hết sức đứng dậy để cúi người chào tạm biệt Tiêu Hạo Thiên và Hình lão. Tiêu Hạo Thiên gật đầu, “Ừm” một tiếng rồi cùng với Hình lão rời đi.

Đợi sau khi Tiêu Hạo Thiên và Hình lão đi xa và hoàn toàn rời khỏi căn cứ địa của Đông Phương Phiệt Môn xong, cả hai người Đông Phương Lâm Vũ và Gia Cát Kiếm Vũ đều yên lặng cả rồi. Lúc này hai phiệt chủ trong chín đại môn phiệt trước đó đang đứng đối diện nhau.

Một lúc lâu sau, Gia Cát Kiếm Nam cảm thấy phức tạp mà nhìn Đông Phương Lâm Vũ: “Ông Vũ, ông đây là định xuất thế sao? Ông chắc chắn nó là được chứ? Dù sao đi chăng nữa chín đại môn phiệt của chúng ta chỉ là rất lớn mạnh trong mắt người ngoài, chúng ta cũng chỉ là một con ma nơ canh để cho người ở phía đằng sau chúng ta tùy ý sai khiển mà thôi."

Đông Phương Lâm Vũ lắc đầu và nói rằng: “Không biết, không rõ, nhưng chúng ta không thể nào mãi yên lặng như vậy được, suy cho cùng thì chúng ta cũng phải chọn một người. Vào trận chiến của ba tram ha Đông Phương Môn Phiệt của bên tôi đã không làm gì cả, vào trận chiến của một trăm năm trước chúng ta lại không dám làm bất kỳ một điều nào thêm một lần nữa. Chỉ là lần này tôi không muốn không làm gì như những lần trước nữa thôi, dù cho nó là đúng hay là sai, tôi cũng không muốn suy nghĩ nữa. Cược một bàn thôi, với lại nếu như lần này những người trong Đông Phương Môn Phiệt có phần tham chiến của chúng tôi chết hết ở khu chiến trường ngoài biên giới đó thì Đông Phương Môn Phiệt của tôi chắc toi đời rồi, hơ hơ... không còn là gì nữa cả.”

Gia Cát Kiếm Nam lại nhìn chằm chằm Đông Phương Lâm Vũ thêm một cái nữa, suy nghĩ phức tạp ở trong ánh mắt của ông ta lại càng mãnh liệt hơn nữa. So với Đông Phương Lâm Vũ, điều mà ông ta muốn có được là nhiều hơn thế nữa, Đông Phương Lâm Vũ có thể đưa ra quyết định một cách quả quyết như vậy, nhưng ông ta không thể làm được, và ông ta cũng làm không được.

Đông Phương Lâm Vũ yên lặng một hồi rồi nhìn Gia Cát Kiếm Nam hỏi rằng: "Ông Nam, thực ra... ông cũng nên đưa ra lựa chọn của ông rồi đấy. Nếu như lần này các tông môn tiềm tàng đó thật sự giao chiến với bộ quốc phòng của Việt Nam thì nhất định sẽ có một phe bị hủy diệt. Kình Thiên Tông mà môn phiệt của ông dựa dẫm đó thật sự... đáng tin tưởng sao?”

Con người của Gia Cát Kiếm Nam chợt co rúm lại, ông ta hít thở sâu một cái và lắc đầu nói rằng: "Tôi không biết nữa, bây giờ thế trận của nước Việt Nam này đã khác hẳn với thời xưa rồi. Bây giờ các nước ngoài năm trong khu vực mấy chục nghìn dặm đều có điều bình sang nước Việt Nam ta rồi, chúng ta thật sự khác biệt với trước đó rồi." Gia Cát Kiểm Nam khựng lại và nhin Đồng Lâm Vũ để hỏi: "Vậy ông Vũ à, bây giờ ông lựa chọn xuất thể rồi, lỡ như Linh Động Thư Viện mà ông dựa dẫm trước đó đến kiếm chuyện ông thì ông làm thế nào?”

“Hơ...” Đông Phương Lâm Vũ chỉ cười một cái và không nói gì nữa. Ở trong mắt của người khác, ông ta rất lợi hại, rất sang chảnh, nhưng làm sao mà ở phía trên ông ta không có ai khống chế ông ta được chứ?

"Ông Vũ, bảo trọng!” Gia Cát Kiểm Nam đưa tay nắm quyền với Đông Phương Lâm Vũ một cái rồi quay người rời đi rồi.

Khi Gia Cát Kiếm Nam rời đi, vẻ mặt của ông ta vẫn như lo âu rất nhiều thứ, cả gương mặt và trong lòng của ông ta đều tràn ngập bầu không khí tối tăm mịt mù. Chín đại môn phiệt đã tồn tại hơn cả trăm năm, bị diệt mất đi ba cái trong mấy ngày ngắn ngủi. Và bây giờ môn phiệt mạnh nhất lại đưa ra quyết định chính thức xuất thế. Và sau đó Gia Cát Kiếm Nam cũng không biết được sẽ có các môn phiệt khác cũng chọn lựa con đường xuất thế hay không? Nếu là như vậy thì liên minh chín đại môn phiệt sẽ hoàn toàn tan rã.

Đợi sau khi Gia Cát Kiếm Nam rời đi rồi, Đông Phương Nam Vũ mới kéo theo cơ thể thương nặng của ông ta đi đến tầng lầu cao nhất của đại điện, ông ta đứng ở trên đó nhìn mảnh đất xanh rộng lớn ở dưới chân mình, ngắm nhìn rừng núi sông nước hùng vĩ ở ngay trong tầm mắt của ông ta.

"Sai hay là đúng? Tôi không biết. Chỉ là... tôi cảm thấy tôi sẽ không hối hận nữa, tuy rằng đang đứng ở trên cao, nhưng tôi lại sống như một con chuột vậy, không dám thường xuyên lộ mặt trước mặt mọi người, một cuộc sống như vậy thì còn có ý nghia gi chữ? má, tôi đâu đã là giai đoạn sau của cấp thiên hoàng rồi, không lẽ tôi thật sự phải cam chịu chết đi trong tình cảnh không ai biết đến như vậy?" Đông Phương Lâm Vũ nhìn rừng núi sông nước ở nơi phương xa mà lẩm bẩm.

"Ba." Khi Đông Phương Lâm Vũ suy nghĩ chuyện riêng trong lòng của ông ta thì đột nhiên bên tai của ông ta truyền đến một giọng nói thánh thót. Khoảnh khắc tiếp theo thì có một cô gái mặc trên người bộ đầm màu xanh mang phong cách cổ đại, trên đầu có cài cây trâm đi đến bên cạnh ông ta. Cô gái này rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo, vòng eo rất nhỏ, chiều cao tầm khoảng một mét sáu mươi lắm, cô gái ở trước mắt đẹp giống như những nữ nhân vật chính ở trong bộ phim điện ảnh cổ trang.

Cô ấy chính là người con gái duy nhất của Đông Phương Lâm Vũ - Đông Phương Thiên Thiên, từ nhỏ cô ấy đã được lớn lên ở trong môn phiệt, những gì cô ấy học cũng là các lễ phép của vương triều thời cổ đại, tính cách cũng yên lặng, tao nhã, dịu dàng, thích đọc sách, học thức uyên bác, bản thân cũng có lực chiến ở cấp bậc thiên hoàng.

Khi Đông Phương Lâm Vũ nhìn thấy con gái của ông ta đến, vẻ mặt ưu sầu của ông ta biến mất rồi. Thay vào đó thì trên gương mặt của cô ta có thêm một chút ý cười, ông ta mỉm cười mà nhìn con gái của mình: “Thiên Thiên, sao con lại ở đây? Trước đó ba không phải bảo con rút lui cùng với mẹ của con sao?”

Đông Phương Thiên Thiên cười nói rằng: “Ba, Đông Phương Môn Phiệt của chúng ta sẽ không có vấn đề gì đâu. Bộ trưởng bộ quốc phòng của nước Việt Nam dám ra tay với Nam Cung Môn Phiệt nhưng Văn sẽ kiUng dam ra tay với chúng ta đâu."

Da mắt của Đông Phương Lâm Vũ giật lên, con gái này của ông ta thông minh quá đi. Có rất nhiều thứ cô ấy cũng có thể tự mình phán đoán ra kết quả chính xác. Và lúc này khi ông ta nghĩ đến quyết định ông ta đưa ra, ông ta đột nhiên cảm thấy lo lắng hơn. Đông Phương Lâm Vũ không hề lo lắng đến việc sống chết của bản thân ông ta, nhưng ông ta vẫn rất lo lắng đến sống chết của con gái nhà ông ta.

"Thiên Thiên, ba quyết định cho Đông Phương Môn Phiệt chính thức xuất thế, bắt đầu hòa nhập và xã hội nước Việt Nam này. Con cảm thấy quyết định này của ba là đúng hay là sai?” Đông Phương Lâm Vũ lên tiếng hỏi con gái của ông ta rằng.

Đông Phương Thiên Thiên cười và nói rằng: “Ba, lựa chọn của ba là đúng đấy. Suy cho cùng thì chúng ta cũng phải đưa ra một sự lựa chọn, bây giờ nước Việt Nam phát triển về mọi mặt, con không tin rằng các tông môn tiềm tàng đó có thể dễ dàng lật đổ cả một triều đại như trước đó nữa đấy.”

Con ngươi của Đông Phương Lâm Vũ co rút lại thêm một lần nữa và hỏi rằng: “Hửm? Sao con lại nói như vậy?”

Đông Phương Thiên Thiên đi đến bên cạnh Đông Phương Lâm Vũ vừa ngắm nhìn mảnh đất rộng lớn, rừng núi sông nước hùng vĩ ở trước mắt vừa nói: “Ba, lúc nãy con có gặp điện chủ của điện Thiên Thần rồi, anh ta rất mạnh, anh ta lớn mạnh hơn cả tưởng tượng của chúng ta, con có thể cảm nhận được. Cho nên ba, nước Việt Nam của bây giờ đã có thể có được một anh hùng thiên kiêu có một không hai trên thế gian ra đời như vậy, ba cảm thấy các tông môn đó còn có gọi nữa sao?

Đông Phương Lâm Vũ suy nghĩ lại rồi gật đầu. Sau đó ông ta đột nhiên hỏi Đông Phương Thiên Thiên: "Con gái, bình luận của con dành cho điện chủ điện Thiên Thần đó cao đến mức như vậy, không lẽ người ý chung nhân của con là loại người như nó sao?”

"Hơ hơ..” Đông Phương Thiên Thiên cười rồi, cô ta vừa cười vừa lắc đầu nói: “Ba, không phải đâu nhé. Lúc con còn rất nhỏ thì con đã nói cho ba nghe rồi, con thích anh trai trước đó đến môn phiệt của chúng ta cơ, anh trai có học thức uyên bác hơn em và lớn hơn em ba tuổi mà thôi.”

Đông Phương Lâm Vũ cau mày rồi suy nghĩ: “Nhưng bây giờ không biết được người đó ở đâu nữa cơ. Chúng ta không biết là tông môn của bọn họ ở đâu, với lại ngay cả việc người đó còn sống trên cõi đời này hay không chúng ta cũng không biết nữa.”

Đông Phương Thiên Thiên vừa nói vừa nhìn Đông Phương Lâm Vũ bằng ánh mắt vô cùng kiên định: “Ba, ba yên tâm đi, anh ta nhất định sẽ còn sống. Bởi vì con có từng hứa với anh ta rồi, đợi năm tháng con đã trưởng thành, tóc dài ngang eo, anh ta nhất định sẽ đến tìm con.” Và lúc này khi Đông Phương Thiên Thiên vừa nói, ai đó ở trên chiến trường ngoài khu biên giới đó đột nhiên rùng mình một cái.