Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 150: Nhà họ Đường không chịu khuất phục




Nhà họ Đường ở khu biệt thự phía Đông của Hà Nội, trong và ngoài khu biệt thự này đã được bố trí lực lượng tinh nhuệ nhất, từ ngoài nhìn vào có thể thấy các cao thủ 5 sao, thậm chí bên trong còn có vài cường giả cấp bậc nửa chiến thần. Chỉ là cho dù như thế, toàn bộ trong ngoài nhà họ Đường còn được bao phủ bởi tầng mây đen, không khí vô cùng trang nghiêm.

9 giờ sáng, trong buổi họp gia đình, chủ hộ nhà họ Đường ông Đường Huy Hoàng ngồi ở vị trí chủ gia đình với vẻ mặt âm u, ánh mắt ông nặng nề, toàn thân bao phủ bởi sự tội lỗi! Mấy ngày nay ông đã không ngủ rồi. Lúc này toàn bộ mọi người trong nhà đều ngồi ở đây, hai người cậu, một người dì còn có mấy đứa trẻ cùng thế hệ với Tiêu Hạo Thiên đều ngồi ở đó với vẻ mặt nghiêm nghị, họ cũng giống Đường Huy Hoàng liên tiếp mấy ngày rồi không ngủ, tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi.

Lúc đó có một nam thanh niên đứng ở giữa phòng khách tên là Lê Bá Hải, là một chiến thần tối cao cháu ruột của Lê Bá Tuấn, và cũng là người thừa kế chính của nhà họ Lê. Hôm nay hắn đến đây, chủ yếu là ép nhà họ Đường thỏa hiệp.

Khi ấy hắn mặc bộ âu phục màu xám, đeo gọng kính màu vàng, trong có vẻ hiền lành, nhưng thật ra trong mắt hắn lóe lên sự hung ác! Hắn không phải là người tốt!

Lê Bá Hải hít một hơi dài, lạnh lùng cười một tiếng, giương mắt nhìn về phía Đường Huy Hoàng ngồi và nói: “Ha ha... ông chủ Đường! Tất cả mọi người đều biết, nhà họ Lê chúng tôi đã đưa ra điều kiện quá tốt rồi, hễ là gia tộc, danh môn đứng đầu Hà Nội đều phải có chiến thần trấn giữ! Từ khi Việt Nam giành độc lập đến nay, quy tắc của Hà Nội chúng ta, ông chủ Đường không phải không biết chứ? Tuy nói xã hội thay đổi từng ngày, nhưng sự tồn tại của cấp chiến thần vẫn là sự tồn tại đàn áp số phận!”

Lê Bá Hải ngừng một lát rồi tiếp tục kiêu ngạo nói: “Đường Huy Hoàng này! Đừng có giãy giụa nữa, cho dù nhà họ Đường các người có đợi thêm một ngày nữa, cũng không còn kết quả nào khác đâu! Bây giờ, lập tức quy thuận nhà họ Lê đi, có như vậy nhà họ Đường mới có thể tiếp tục ở lại Hà Nội được... Nếu không, sau ngày mai nhà họ Đường sẽ không còn tồn tại nữa, ông hiểu chứ...”

Đường Huy Hoàng ngồi ở vị trí trụ cột, sự phần nộ trong ông đã lên tận trời cao, giương mắt nhìn Lê Bá Hải nói: “Khốn kiếp! Xã hội ngày nay à, nhất là tổng cục Bộ Quốc phòng Việt Nam đều ở Hà Nội! Các người còn dám làm loạn à? Còn nữa, vì sao nhà họ Lê các người phải ép khổ ép sở như thế? Nhà họ Đường chúng tôi tự hỏi trước nay chưa từng đụng đến nhà họ Lê các người! Dựa vào đâu! Các người dựa vào đâu mà ép chúng tôi như vậy!” Trong lòng ông Đường tức tối phẫn nộ, ông luôn không cam lòng! Mấy hôm nay ông ta đi liên lạc với Long Chiến Thiên và Vòng Thiên Thanh, nhưng hai người họ vẫn đang dẫn đầu Bộ Quốc phòng Việt Nam đi chinh chiến, nhưng ông ta nhận được tin rất có khả năng tối nay Long Chiến Thiên trở về. Vì vậy, ông ta phải kéo dài thời gian đến cuối cùng khi Long Chiến Thiên quay lại! Sau đó nhờ Long Chiến Thiên chủ trì công lý!

“Ha ha ha... đúng là trò đùa hoặc là từ lúc tôi sinh ra đến giờ đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe!" Ngay lúc đó Lê Bá Hải ở phía dưới ngẩng đầu cười lớn, sau đó nụ cười của hắn bỗng thu lại, nhìn chằm chằm vào Đường Huy Hoàng, ảm đạm nói: “Già còn không chết, ở cái tuổi này sống như một con chó à? Lại còn hỏi một câu ngây ngô như vậy, tại sao lại đối phó với nhà họ Đường các ông? Hơ, từ xưa đến nay, đều là dân thương vô tội người tài có tội! Đến lý lẽ này, chẳng lẽ ông cũng không hiểu sao? Hơn nữa ai nói với ông là chỉ có mỗi nhà họ Lê ra tay với các ông? Mà còn có nhà họ Tôn, nhà họ Mai, nhà họ Mã nữa...”

"Cái gì... nhà họ Tôn, nhà họ Mai, nhà họ Mã cũng tham gia vào?” Sắc mặt của Đường Huy Hoàng bỗng nhiên thay đổi, phải biết rằng đó cũng là ba gia tộc lớn ở Hà Nội, trong nhà cũng có sự tồn tại của cấp chiến thần trấn giữ.

Lê Bá Hải gật đầu đáp: “Ha ha, tôi biết ông đang dây dưa cái gì, chắc không phải là đợi Long Chiến Thiên trở về chứ? Hừ, e là ông không đợi được rồi, Long Chiến Thiên, ông ta ấy à? Ha ha, tuy ông ta cũng đã già, nhưng nói thế nào ông ta cũng là cường giả cấp Thiên Hoàng, còn là đại úy của Bộ Quốc phòng Việt Nam, nếu ông ta về, vẫn có một chút rắc rối. Vì vậy, Đường Huy Hoàng à, ông nghe rõ đây! Chúng tôi đã cho các người cái kỳ hạn cuối cùng là 6 giờ tối nay, nếu trước 6 giờ các người không đồng ý, vậy thì hôm nay sau khi mặt trời lặn, chính là thời khắc cả nhà họ Đường các người mất mạng!”

"Hừ!" Lê Bá Hải nói xong lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi. Nhưng hắn vừa đi được hai bước thì có một âm thanh phía sau gọi lại: “Đợi đã!” . Ngôn Tình Hay

Khi giọng nói đó vang lên, một cô gái trẻ trong phòng khách đó đứng dậy, trông có vẻ như 22, 23 tuổi gì đó. Cô ấy chính là em họ của Tiêu Hạo Thiên, Đường Như Ý, ở Hà Nội này Đường Như Ý được xem là một cô gái vừa có sắc vừa có tài. Khi đó Đường Như Ý hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại, trong ánh mắt cô có sự kiên định.

Lê Bá Hải quay lại nhìn thấy Đường Như Ý, liền quét qua hai lượt từ trên xuống dưới, rồi lạnh lùng cười nói: “Ồ, Đường Như Ý à? Sao đây, cô gọi tôi là muốn thế nào?"

Đường Như Ý lấy hơi, nói: "Lê Bá Hải! Tôi biết anh luôn muốn có được tôi! Được thôi, tôi đồng ý! Chỉ cần các người ta cho nhà họ Đường chúng tôi, thì tôi chính là của anh! Anh muốn đối xử với tôi thế nào cũng được!”

"Như Ý à!Con nói gì đó! Đừng quấy nữa!" Đường Như Ý vừa nói xong, một người phụ nữ xinh đẹp đứng lên, cô ấy chính là Đường Yến Nhi dì của Tiêu Hạo Thiên, tuy đã hơn 30 tuổi rồi nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ, toàn thân tỏa ra một mùi của người phụ nữ trưởng thành khiến máu đàn ông nổi lên.

Lê Bá Hải không quan tâm Đường Yến Nhi mà nhìn Đường Như Ý một cách hứng thủ nói: “Đường Như Ý, cô nói lại lần nữa xem? Vừa rồi tôi nghe không rõ?"

Đường Như Ý run rẩy, như muốn khóc đến nơi rồi, nhưng cắn răng chịu đựng nói: "Tôi nói! Chỉ cần anh tha cho nhà họ Đường, anh muốn đối xử với tôi thế nào cũng được!”

"Ha ha.ha ha ha." Lê Bá Hải cười khanh khách, nhìn Đường Như Ý đáp: “Đường Như Ý, cô có biết cô ngốc lắm không, cô nghĩ rằng sau khi nhà họ đường bị giết hết, cô vẫn còn giữ mình được sao? Xin lỗi nhé, cô không đủ tư cách!"

Lê Bá Hải nói xong, lại nhìn người phụ nữ gợi cảm Đường Yến Nhi nói một câu: "Ồ, trừ khi có cả cô Đường Yến Nhi đây, nhà tôi có một nhân vật lớn, lần này điểm danh có tên cô đấy, cô bảo trọng nha."

"Ha ha ha...” Lê Bá Hải vừa dứt lời thì sảng khoái cười rồi bỏ đi.

"Chó chết! Tôi giết cậu!” Ngay lúc này, trong phòng khách, ba của Đường Như Như Ý là Đường Huy Phong hùng hổ đứng lên muốn chạy ra của giết chết Lê Bá Hải.

Nhưng sau đó bả vai của ông đã bị Đường Huy Hoàng đè lại: “Đừng kích động! bọn chúng chính là uốn ép chúng ta ra tay! Nhịn đi! Và tiếp tục đợi!”

Ngay sau đó Lê Bá Hải quay người lại nói với Đường Huy Phong: "Ông muốn giết tôi ư? Đến đây, giết đi, Đường Huy Phong, tôi nói ông biết, bây giờ cho dù ông không giết tôi thì tối nay con gái ông còn có con gái ông đều sẽ đến nhà chúng tôi hết...ông mau giết tôi đi."

“A..." Đường Huy Phong phẫn nộ vô cùng, nhưng dù ông ta có giãy giụa thế nào cũng bị ba ông đè lại, không cho ông ta nhúc nhích tí nào.

Bởi vì lúc đó, cửa lớn của nhà họ Đường xuất hiện một người đàn ông thần bí, người đàn ông đó nhìn Đường Huy Hoàng và Đường Huy Phong kiểu muốn cười nhưng không cười, mà trên người ông ta tràn đầy nguyên khí của một cấp chiến thần. Đúng vậy, ông ta đang đợi Đường Huy Phong ra tay, tốt nhất là đánh cho Lê Bá Hải thương nặng luôn, như vậy thì ông ta không cần đợi nữa, trực tiếp xông thẳng vào giết cả nhà họ Đường luôn! Nhưng suy cho cùng ở Hà Nội còn tồn tại một vài quy tắc cần phải tuân thủ mới được. Mà 6 giờ tối nay cũng giống như một vài mối quan hệ mà nhà họ Đường tìm mấy ngày nay, tạo sức ép cho họ! nếu không bọn chúng đã sớm ra tay với nhà họ Đường rồi!

Nhưng một vài mối quan hệ mà nhà họ Đường tìm cũng không muốn liên quan đến nhà họ Lê. Họ cũng nhận được tin là tối nay Long Chiến Thiên có thể trở về, vì vậy nhà họ Đường cho đến cuối cùng là sống hay chết thì phải xem họ có thể chống cự được đến khi Long Chiến Thiên trở về hay không. Lê Bá Hải cười lớn rồi đi luôn, cường giả cấp chiến thần xuất hiện thần bí trước cửa nhà họ Đường cũng đi luôn. Chỉ có điều Lê Bá Hải và chiến thần đó không biết là ngay phút đó, suýt chút nữa thì 10 vị chiến thần từ bốn phía của biệt thự nhà họ Đường đã ra tay giết bọn họ rồi...

Ở góc khuất phía sau của biệt thự của nhà họ Đường, sắc mặt nghiêm nghị của Thiên Thập Nhị nhìn theo bóng lưng của Lê Bá Hải nói: “Thập Nhất, bây giờ chúng ta còn không ra tay à?"

Thiên Thập Nhất lắc đầu nói: “Không, tiếp tục đợi, ý của đại ca là tiếp tục đợi, anh ấy muốn xem lần này nước của Hà Nội đục đến thế nào! Đợi những người kia lộ diện hết đã, đây là khó khăn của nhà họ Đường, nhưng có chúng ta ở đây, nhà họ Đường sẽ không có chuyện gì hết, trái phải gì cũng là thời gian một ngày, nếu buổi chiều người đó dám tấn công, vậy thì lúc đấy chúng ta ra mặt là tốt nhất, cho nên bảo các anh em mai phục tiếp!”

“Rõ!” Thiên Thập Nhị nhận lệnh, sau đó thì không thấy bóng dáng đâu, lần này hành động ở Hà Nội, Thiên Thập Nhất chính là người chịu trách nhiệm. mà lúc đó sau khi Thiên Thập Nhất nhìn chăm chú vào phòng khách của nhà họ Đường thì bóng dáng cũng dần dần nhạt đi, biến mất không thấy đâu.

Còn vị trí đó, chỉ còn lại hai bức tường trắng, không nhìn thấy hai người sống, hai chiến thần tối cao ẩn nấp ở đó nữa...

Lúc này trong phòng khách thảo luận của nhà họ Đường, khóe miệng Đường Huy Phong chảy máu, con gái Đường Như Ý cũng rơi nước mắt Đường Yến Nhi cũng run bần bật, hai mắt Đường Huy Hoàng đỏ ngầu.

"Ông ơi, chúng ta, nhà họ Đường chúng ta thật sự không còn cách nào khác sao ạ? Ông ơi, cháu nghe nói, cháu nghe nói là anh Hà Thành trở về rồi, bây giờ đang ở Sài Gòn, chúng ta liên lạc với anh ấy đi, bây giờ anh ấy đã là chiến thần rồi, được không ông? Đường Như Ý khóc lóc nói với Đường Huy Hoàng

Trong ánh mắt của Đường Huy Hoàng nhớ lại, trong đầu ông xuất hiện hình bóng của Tiêu Hạo Thiên. Ông im lặng một hồi lâu, lắc đầu nói: "Không cần liên lạc với nó đâu! Đừng nhắc đến chuyện bảo Hà Thành về Hà Nội”

"Nhưng, Nhưng anh Hà Thành bây giờ là chiến thần rồi, sau khi nhà chúng ta có chiến thần, không phải tốt sao ạ?" Đường Như Ý lại một lần nữa vặn vẹo hỏi.

Đường Huy Hoàng hít một hơi thật sâu, lắc đầu trả lời: "Không có ích gì đâu, chuyện Hà Thành vượt lên cấp chiến thần ông cũng nghe rồi, nhưng so về tuổi của nó thì cùng lắm nó cũng chỉ là chiến thần sơ bộ thôi, thực lực như vậy có đến Hà Nội cũng không có ích gì cả. Lần này nhà họ Lê, Tôn, Mai, Mã ở Hà Nội liên thủ với nhau, mỗi một nhà đều có đời sau là chiến thần tối cao, nhà họ Lê lại có hai chiến thần tối cao, còn chúng ta, nó mà đến cũng là đâm đầu vào chỗ chết thôi..."

Thật ra nhà họ Đường không biết là Tiêu Hạo Thiên ở Sài Gòn sắp bị lộ thân phận và thực lực cấp Thiên Vương rồi. Nhưng tin tức đó lại không hề truyền đến Hà Nội này. Bởi vì bên phía Sài Gòn biết tin tức Tiêu Hạo Thiên đang nhậm chức chỉ huy trưởng nhiệm kỳ 7 của Bộ Quốc phòng Việt Nam đã bị Nguyễn Thiên Hải phong tỏa hết rồi. Mà thân phận của Tiêu Hạo Thiên lớn như thế, người của Sài Gòn cũng không dám tiết lộ ra ngoài.

Đường Yến Nhi ngang đầu lên nhìn trời, trong tay cô còn có một con dao găm, ánh mắt có chút không nỡ, nhìn Đường Huy Hoàng nói: “Ba, nếu đại úy Long Chiến Thiên không kịp về đây thật, vậy thì con xin đi trước một bước."

Đường Như Ý nghe thấy thế run lên, sau khi im lặng một hồi, cô cũng lấy ra một con dao găm giấu trong người.

Đường Huy Phong thổ huyết, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Đường Huy Hoàng nói: “Ba, nếu đã đến bước đường này, xin hãy thứ cho con bất hiếu, con xin đi trước mặt ba

Lúc đó em trai của Đường Huy Phong, con trai thứ hai của Đường Huy Hoàng cũng đứng lên, và còn có mấy đứa nhỏ của nhà họ Đường đều đứng lên hết. Không có ai trong số họ nói gì cả nhưng trong ánh mắt lại có ý muốn chết!

Nhà họ Đường không chịu khuất phục!

Từng giọt nước mắt trong khóe mắt Đường Huy Hoàng trào ra, ông gầm lên: “Sắp xếp tất cả cho người chết! Mở căn hầm bí mật đầu tiên của nhà họ Đường! Chuyển hết vũ khí hạt nặng xuống dưới! Hôm nay, cho dù đối phương có 7 hay 8 chiến thần! Ta cũng phải cho chúng và nhà họ Đường chúng ta chết cùng nhau!"