Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 142: Không sao trêu Ánh Vy thôi




"Ö, được, được.."Thẩm Xuân Linh gật đầu, liền dẫn Tiêu Hạo Thiên đi tìm Cao Ánh Vy, Thẩm Xuân Linh đi trước dẫn đường nhưng tràn đầy sự nghi ngờ, Tiêu Hạo Thiên đi theo sau cô ấy cười thầm. Ngay sau đó hai người đã đến sảnh văn phòng của bộ phận tiếp thị. Trong phòng đó Cao Ánh Vy đang ngồi trước màn hình máy tính, nghiêm túc lập kế hoạch quảng cáo. Chỉ một phút sau, Cao Ánh Vy đang nghiêm túc làm việc thì nghe thấy tiếng la hét và cảm thán bên tai. Cả phòng bỗng chốc nhốn nháo lên.

"Trời ơi, tổng giám đốc đến rồi, tổng giám đốc đẹp trai quá.” Một nữ nhân viên đứng bên cạnh Cáo Ánh Vy hét lên. Suy cho cùng tập đoàn Quân Lâm quá lớn, có hơn 354 triệu nhân viên trên thế giới, trụ sở chính ở Sài Gòn cũng có khoảng 7 đến 10 triệu nhân viên, vì vậy đa số nhân viên ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm. Hơn nữa, đa số nhân viên ở phòng ban này đều là những người mới gia nhập tập đoàn trong 5 năm qua. Còn về thân phận? Cũng thấy rất rõ, lúc đó Cao Thể Anh chẳng phải đứng sau anh sao Cao Ánh Vy nghe thấy tiếng hét bên cạnh cũng ngơ ra, ngay lập tức cô nhìn ra phía cửa. Cô thấy Thẩm Xuân Linh đi về phía cô, mà sau Thẩm Xuân Linh còn có một người đàn ông cao ráo đẹp trai đi vào, trên người tỏa ra một phong thái không thể nói ra bằng lời được, theo sau người đàn ông đó lại là phó giám đốc của tập đoàn Quân Lâm, Cao Thế Anh.

Cao Ánh Vy nhìn thấy tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm đang đi về phía cô, cô cũng ngạc nhiên, Tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm lại đến tìm cô sao?

Lúc này Thẩm Xuân Linh đã đi đến trước mặt Cao Ánh Vy, nói nhỏ với cô: Ánh Vy, tổng giám đốc tìm cậu, anh ta muốn gặp cậu, chắc là vì chồng cậu là Tiêu Hạo Thiên...” Cao Ánh Vy gật đầu, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, phải rằng tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm này là một nhân vật huyền thoại có thật, ở một số phương diện nào đó cũng có thể so sánh với chỉ huy của Bộ Quốc phòng Việt Nam. Tài giỏi như chồng cô vậy. Mà nhân vật huyền thoại Cao Ánh Vy gặp cũng không phải là chuyện thích hay không thích, điều này không liên quan gì đến phương diện này, cảm giác đó nói thế nào nhỉ? Giống như fan thích đu idol vậy, nhưng trước nay fan chưa từng nghĩ được ở cùng idol, chỉ là muốn gặp theo kiểu đơn thuần...

Đúng thế, bây giờ Cao Ánh Vy chính là có tâm lý như thế. Cô vô cùng tò mò về người có thể đưa công ty đứng đầu khu vực Sài Gòn, thậm chí là nhân vật huyền thoại có thể đứng top 5 Việt Nam và top 100 của thế giới chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đó. Lúc này, Tiêu Hạo Thiên bước đến trước mặt Cao Ánh Vy, vừa cười vừa nhìn cô và nói: “Ha ha, cô chính là cô Vy - Cao Ánh Vy à?

Trái tim Cao Ánh Vy đập liên hồi, trả lời một cách căng thẳng: “Vâng là tôi, tổng giám đốc Tiêu, anh tìm tôi có việc gì không ạ?"

Tiêu Hạo Thiên thấy thái độ của cô vợ ngốc thì rất muốn cười, sau đó anh cũng không nhịn nổi lập tức bật cười. Cô vợ ngốc này của anh thật sự còn không nhận ra anh.

“Hì, giám đốc Tiêu, anh...anh cười gì thế, mặt... mặt tôi dính gì à?" Cao Ánh Vy nhìn người đàn ông trước mặt đang cười, trong lòng cô lại càng căng thẳng hơn.

Tiêu Hạo Thiên vẫy tay đáp: “C không, không có gì, tôi đến tìm cô là có chút chuyện, đi thôi, đến văn phòng của trưởng phòng các cô nói đi, căn phòng bên cạnh các cô..."

Khi Tiêu Hạo Thiên nói xong thì Cao Thế Anh liền đi lên phía trước, đuổi người ở trong phòng đó ra ngoài. Sau đó Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy đi vào trong phòng trước sự chứng kiến của bao nhiêu người đó.

"Trời ơi, tổng giám đốc Tiêu gọi Cao Ánh Vy vào kìa, muốn làm gì đây? Không phải muốn làm chuyện đó chứ. tổng giám đốc Tiêu chọn tôi đi, sao lại không chọn tôi chứ, tôi đồng ý hiển thân này.” Một nhân viên nữ có thân hình mảnh mai trang điểm rất đẹp giậm chân ngưỡng mộ. "Hờ hờ, giám đốc Tiêu còn lâu mới chọn cô, tôi thấy trong tiểu thuyết, giám đốc Tiêu giống như tổng tài bá đạo vậy, họ rất thích những cô gái có chút ngây thơ trong sáng đơn giản, cô buông thả như vậy, chắc chắn không có cửa đâu ha..." Lại thêm một nữ nhân viên nhếch miệng nói. Còn Thẩm Xuân Linh đứng ở sảnh cau có, cô ấy cảm thấy không đúng. Không phải tập đoàn Quân Lâm là của Tiêu Hạo Thiên sao? Có chuyện gì với người đàn ông này đây?

Hơn nữa, tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm, thân phận và địa vị của anh ta không thấp hơn Tiêu Hạo Thiên là mấy, bây giờ người đàn ông này dẫn Cao Ánh Vy vào phòng làm việc, mà trong phòng chỉ có hai người, nếu người này làm gì Ánh Vy thì Ảnh Vy phải làm sao?

Thẩm Xuân Linh càng nghĩ càng lo lắng, liền gấp rút chạy đến hành lang bên ngoài, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho ba cô ấy, cô ấy biết ba cô đã gia nhập tập đoàn Quân Lâm rồi và bây giờ đang ở tầng nào đó phía trên của tòa nhà. Đầu dây bên kia vừa nhận, Thẩm Xuân Linh vội vàng nói: "Ba, con hỏi ba này, hai tháng trước khi ở Huế, ba đã nói với con tập đoàn Quân Lâm là của Tiêu Hạo Thiên đúng không ạ?" Thẩm Xuân Linh che miệng nhỏ tiếng hỏi Thẩm Nhật Nam hết sức vội vàng.

Thẩm Nhật Nam ở đầu dây bên kia ngẩn một lúc rồi mới trả lời: “Ừ đúng rồi, có chuyện gì sao? Mà ba đã nói với con rồi, buổi họp báo của tập đoàn Quân Lâm ngày mai là tổng giám đốc Tiêu muốn tạo bất ngờ cho Cao Ánh Vy đấy.” Thẩm Xuân Linh lo lắng, vội vàng nói: “Nhưng mà ba, vừa rồi lại có một tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm đến tìm Ánh Vy, bây giờ đã đưa cô ấy vào phòng làm việc rồi, trong phòng đó chỉ có hai người họ thôi. Ba, người đó không phải là Tiêu Hạo Thiên?"

Thẩm Nhật Nam ở đầu dây bên kia cũng nghi ngờ,

sau khi suy nghĩ mấy giây thì hỏi: "Xuân Linh! Con đừng đùa chứ, Quân Lâm là của cậu Tiêu mà, làm sao có thể có một tổng giám đốc khác nữa chứ? Con có gì chắc chắn người đó là tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm không?"

Thẩm Xuân Linh nói: “Cái ông Cao Thế Anh đi theo anh ta ạ, mà Cao Thế Anh cho mọi người cái cảm giác anh ta đi theo người đàn ông đó chính là tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm - Tiêu Hà Thành! Nhưng ba chẳng phải đã nói, Tiêu Hà Thành và Tiêu Hạo Thiên là một người sao ạ?"

Lúc này Thẩm Nhật Nam ở đầu dây bên kia cũng sốt ruột, tút tút một lúc rồi cúp điện thoại. Thẩm Nhật Nam cũng liên lạc với Cao Thế Anh, nếu có người dám giả mạo Tiêu Hạo Thiên làm gì đó với Cao Ánh Vy, vậy có thể thật sự muốn chơi đùa với ông trời rồi, đến lúc đó cả Sài Gòn sẽ loạn hết cả lên...

Đến lúc đó chỉ huy trưởng Bộ Quốc phòng trẻ nhất từ trước đến nay của Việt Nam và doanh nhân huyền thoại trẻ nhất từ trước đến nay của Việt Nam sẽ đụng độ với nhau, vậy sẽ càng long trời lở đất hơn sao? Thẩm Xuân Linh càng nghĩ càng cảm thấy như vậy không ổn, thật sự sẽ xảy ra chuyện, nghĩ tới đây thôi cô ấy lại mau chóng gọi cho ba cô ấy, nhưng đầu dây bên kia vẫn đang rung chuông, qua mười mấy giây sau, Thẩm Xuân Linh không đợi nổi nữa, liền quay người xông vào phòng làm việc, muốn kéo Cao Ánh Vy ra ngoài.

Nhưng khi cô ấy đang muốn vào thì Cao Thế Anh gượng cười từ trong phòng đi ra, anh ta suyt một tiếng với Thẩm Xuân Linh kiểu che giấu, nói nhỏ: “Cô Linh à, đừng lo lắng, người vừa rồi bước vào chính là người mà cô đang nghĩ đến.”

Thẩm Xuân Linh nghe xong, bỗng nhiên cô há hốc mồm, khuôn mặt có chút không tin lắm nhìn Cao Thế Anh hỏi: "Giám đốc Sinh, ông...ông không đùa tôi chứ? Tôi nói cho ông biết, nếu như Ánh Vy trong đó có chuyện gì, thì sẽ rắc rối đấy, rắc rối thật đấy..."

Thẩm Xuân Linh nhìn Cao Thế Anh rất nghiêm túc, Cao Thế Anh gượng cười thở dài một hơi, trả lời: "Cô Linh à, tôi xin thề, đó thật sự là cậu Tiêu mà, trên mặt cậu ấy chỉ dính một lớp da mà thôi, chỉ cảm thấy hơi đau thôi, nếu không đã lại tìm cô Linh chơi rồi, còn đặc biệt sống dưới thân phận của Tiêu Hà Thành đẩy bà cô của tôi ạ." Cao Thế Anh nói xong, thì lấy điện thoại ra, mở tin nhắn mà trước đây Tiêu Hạo Thiên gửi cho ông ta, bảo ông ta sau này đưa đoạn tin nhắn này cho Thẩm Xuân Linh xem rồi nói: “Cô xem, tin nhắn này là số điện thoại của cậu Tiêu đúng không?"

“Ừm.” Sau khi Thẩm Xuân Linh nhìn thấy đúng là số điện thoại của Tiêu Hạo Thiên thì không còn nói gì nữa. Ngay sau đó, cô cũng hiểu ra, Tiêu Hạo Thiên hôm nay là chỉ huy trưởng nhiệm kỳ thứ 7 của Bộ Quốc phòng Việt Nam, vậy tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm trừ khi bị điên, thì mới giao cho vợ của Tiêu Hạo Thiên. Vì vậy, vừa rồi cô ấy nhìn thấy mọi chuyện, cũng coi như là không bình thường, cũng chắc chắn rồi. Tiêu Hà Thành vừa rồi chính là Tiêu Hạo Thiên..

Thẩm Xuân Linh hiểu ra, đột nhiên thấy một suy nghĩ đen tối trong đầu. Ôi trời, hai người này ân ái đến mức kịch tính như thể luôn...

Khóe miệng Thẩm Xuân Linh giật giật...

Nhưng mà lúc đó trong văn phòng của bộ phận tiếp thị, Tiêu Hạo Thiên đang ngồi trên ghế, thấy Cao Ánh Vy đang rất căng thẳng, nhìn một lúc thì anh nói: “Cao Ánh Vy, cô Vy này, tôi đến tìm cô không có ý gì khác cả, tôi chỉ muốn xem mặt người vợ của chỉ huy trưởng trẻ tuổi nhất Bộ Quốc phòng Việt Nam là người phụ nữ thế nào thô...ha ha."

Tiêu Hạo Thiên nhìn Cao Ánh Vy cười nói vui vẻ. Nhưng Cao Ánh Vy nghe thấy thế, thì nuốt một hơi căng thẳng, vốn dĩ trong lúc đó không biết nên nói cái gì, dù sao người đàn ông trước mặt, cũng là một nam nhân huyền thoại, ở tập đoàn Quân Lâm này lại càng là một nhân vật huyền thoại hơn.

"Tổng... tổng giám đốc, tôi, tôi...” Cao Ánh Vy lắp ba lắp bắp đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

Lúc này Tiêu Hạo Thiên đứng lên, đi về phía Cao Ánh Vy, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, rất là gần, Cao Ánh Vy vội vàng né người sang bên cạnh, nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc, xin hãy tự trọng! Tôi là người phụ nữ đã có chồng! Ngài đừng như thế!"

"Ha ha.cô đang nói đến người chồng làm chỉ huy trưởng ở Bộ Quốc phòng đó sao? Lần này sau khi về Sài Gòn, tôi cũng đã nghe nói đến anh ta, cũng là một người rất tài giỏi. Tôi còn nghe nói anh ta và tôi cùng tuổi, hơn nữa cũng họ Tiêu, đúng không?" Tiêu Hạo Thiên thấy Cao Ánh Vy lần tránh thì cũng an tâm nhưng lại cũng rất thú vị, thể là tiếp tục đùa giỡn với cô vợ ngốc của anh.

Cao Ánh Vy nghe xong gật đầu: "Vâng, chồng tôi tên là Tiêu Hao Thiên đang là chỉ huy trưởng nhiệm kỳ 7 của Bộ Quốc phòng Việt Nam. Tổng tổng giám đốc, trong lòng tôi cũng luôn ngưỡng mộ anh, anh đừng... đừng...”

Tiêu Hạo Thiên nghe xong quay người ngồi lại vị trí cũ, cười lạnh lùng một cái rồi nhìn Cao Ánh Vy nói: "Ha ha, cô Vy à, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi muốn cô gái như thế nào mà chẳng có chứ? Ừ, tuy cô Vy trông rất xinh đẹp, nhưng xin lỗi, giáo dục của bản thân tôi cũng không cho phép tôi làm gì với cô đâu. Mà vừa rồi, tôi cũng chỉ đùa với cô thôi, đừng tưởng thật. Nếu tôi có làm cô sợ, thì cho tôi xin lỗi.

Cao Ánh Vy nghe xong, mới thở một hơi nhẹ nhõm, cũng đúng, người ta đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm, vừa đẹp trai vừa lắm tiền, muốn có một cô gái như thế nào đó ở cái thành phố này mà không có chứ? Cô vỗ ngực nói thầm đó là do cô nghĩ nhiều rồi.

"Tổng giám đốc, trong buổi họp báo ngày mai, chồng tôi cũng đến, tôi cảm thấy hai người nên kết bạn Cao Ánh Vy có hơi kỳ vọng.

Tiêu Hạo Thiên cười rồi lắc đầu trả lời: “Kết bạn u? 0, không nên, có một số chuyện ngày mai cô sẽ biết. Thôi không nói chuyện này nữa, vậy bây giờ tôi hỏi cô một câu, thật ra tôi rất tò mò, cô cảm thấy, tôi và chồng cô, ai giỏi hơn?”

"Hả?" Cao Ánh Vy ngẩn người, bởi vì tổng giám đốc tập đoàn Quân Lâm đang đứng trước mặt cô hỏi một câu y chang như Tiêu Hạo Thiên đã hỏi cô tối qua.

"Cái này..cái này, hai người không thể so sánh được, hai người ở hai lĩnh vực khác nhau, chồng tôi giỏi về Quốc phòng, anh giỏi về kinh doanh, hai người... lĩnh vực hai người không giống nhau, nhưng đều rất giỏi, rất là giỏi..." Cao Ánh Vy nghĩ kỹ nói. "Đều giỏi như nhau sao?” Tiêu Hạo Thiên ngồi ở đó chớp mắt một cái, nhìn sâu vào ánh mắt đã có chút lạnh lùng nguy hiểm của Cao Ánh Vy, cô vợ ngốc này quả nhiên tối qua đã lừa anh mà, bên ngoài lại dám nói chồng cô không phải người giỏi nhất. Ô, xem ra tối nay phải “dạy dỗ lại cô rồi..." Tiêu Hạo Thiên ngầm ra quyết định.

Tổng, tổng giám đốc, vậy anh còn chuyện gì khác không? Nếu như không còn gì nữa, tôi ra ngoài làm việc đây." Cao Ánh Vy có hơi căng thẳng.

Tiêu Hạo Thiên gật đầu đáp: “Ừm, được rồi, không còn chuyện gì nữa, đợi đến buổi họp báo ngày mai sẽ gặp được chồng cô..."

Tiêu Hạo Thiên nói xong, liền đứng dậy, tự tay mở cửa cho cao Ánh Vy, sau đó lại tiễn cô một đoạn đến chỗ ngồi của cô.

Còn Cao Ánh Vy đang nhìn thấy trong phòng làm việc, tất cả đồng nghiệp nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ, cô liền cảm thấy có chút không thoải mái. Thế là cô ngẩng lên nói với Tiêu Hạo Thiên: “Tổng, tổng giám đốc, tôi... tôi phải làm việc rồi.”

“Ừm, được, cô làm việc đi.” Tiêu Hạo Thiên gật đầu, sau đó lại cười rồi nói: “Đừng làm mệt quá đấy, cô có cần gì, cứ việc lên tìm tôi, mấy ngày nay tôi sẽ ở đây...”

Cao Ánh Vy gật đầu và mỉm cười ngượng nghịu. Lúc đó cô cảm thấy bản thân cô đã giải thích không rõ ràng, người đàn ông trước mắt cô thật sự không làm gì cô, cho dù ở cùng anh ta cả nửa giờ đồng hồ trong phòng đó...

Cuối cùng Tiêu Hạo Thiên lại nhìn Cao Ánh Vy một cái thật sâu sắc, sau đó nói với Cao Thế Anh: "Sau này cô Vy có yêu cầu gì, ông hãy giúp cô ấy giải quyết.”

"Vâng, tổng giám đốc!” Cao Thế Anh gật đầu vô cùng nghiêm túc.

Sau đó ông ta lại nói với Cao Ánh Vy: “Cô Vy này, sau này trong công việc, nếu tổng giám đốc không có đây mà cô có yêu cầu gì, cứ gọi điện cho tôi, tôi lập tức có mặt...”

Cao Thế Anh nói xong, thì đi ra ngoài cùng Tiêu Hạo Thiên. Nhưng hai người mới đi đến cửa, thì lại gặp Thẩm Xuân Linh đang đứng ở hành lang. Lúc này trong đầu Thẩm Xuân Linh toàn là suy nghĩ đen tối nói nhỏ với Tiêu Hạo Thiên: Tổng giám đốc Tiêu, rất vui sao?”

Tiêu Hạo Thiên ngơ ngác, sau đó thì vui vẻ gật đầu nói: “Ừm rất vui, ai bảo tối qua cô ấy bảo kể cho tôi, nói tôi giỏi hơn tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm ai giỏi hơn cơ.."

Thẩm Xuân Linh ngạc nhiên, hỏi: "Ồ, vậy nên hôm nay anh mới lấy thân phận là tổng giám đốc của Quân Lâm đến hỏi cô ấy, vậy cô ấy nói thế nào? Ngay tức thì trong lòng Thẩm Xuân Linh có một linh cảm đáng sợ.

Quả nhiên, ngay sau đó cô liền cảm thấy trong ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên hiện lên một tia lạnh lùng nguy hiểm: "Cô ấy nói, hai người chúng tôi đều giỏi như nhau..."

Tiêu Hạo Thiên nói xong, thì đi luôn, Cao Thế Anh đi theo sau anh một cách kính trọng.

Còn Thẩm Xuân Linh, quay lại phòng làm việc, nhìn Cao Ánh Vy mà không nhịn được gõ đầu cô: "Nha đầu ngốc này, tiêu đời rồi, lần này cậu làm cho ma vương nhà cậu nổi trận lôi đình rồi, haiz, Ánh Vy à, cậu xong đời rồi...”