Kia bước ra khỏi thang máy lúc 08 giờ10 và liều lĩnh đi nhón chân đến văn phòng cô phòng hờ trường hợp Brant đang ngồi ở bàn làm việc của anh. Nhưng hành động đó giống như một kẻ hèn nhát, cô quyết định, thẳng vai và sải bước xuống hành lang. Các phòng làm việc không có người thì yên tĩnh.
Cô đi đến cửa phòng Brant và nhìn vào bên trong, cổ họng đau đớn cùng tiêu tan hy vọng khi cô nhìn thấy căn phòng trống rỗng. Thực ra có phải cô nghĩ anh đang làm việc không? Lạy Chúa, làm sao mà anh có thể làm tình với cô tối qua rồi lại đi đến người phụ nữ khác chứ? Tim cô siết chặt đau đớn. Đó là sai lầm về mặt đạo đức. Vậy tại sao cô ngạc nhiên? Chỉ vì cô yêu anh cũng không làm thay đổi được anh.
Nuốt vào một cách khó khăn, cô buộc mình tiếp tục đi đến phòng của cô. Cô bắt đầu có nhận thức mới về cuộc khủng hoảng mà mẹ cô đã trải qua với cha cô. Cô yêu mẹ tha thiết, nhưng cô chưa bao giờ thực sự hiểu một người phụ nữ làm sao mà có thể ở với một người đàn ông ít quan tâm mình như thế. Thậm chí đôi khi cô nghĩ mẹ mình có vẻ mềm yếu khi đến với cha mình. Bây giờ cô biết rằng phải có một cái gì đó đặc biệt gần giống như lòng trung thành mù quáng để chịu đựng ông ấy miễn là mẹ cô có.
Một giờ sau, Kia vươn vai, đứng lên khỏi bàn làm việc và đi đến đứng bên cửa sổ. Cô nhìn xuống con đường che bóng ánh nắng mặt trời bên dưới. Thế giới tiếp tục xoay vòng, nhưng trong lòng cô cảm thấy như đã chết, như thể tim cô khô héo như đá. Cô phải quên Brant, nhưng bây giờ cô thậm chí không thể tập trung năng lượng để làm điều đó. Anh vẫn chưa đến. Anh vẫn còn ở với-
"Kia?"
Cô quay ngoắt về hướng âm thanh. Trái tim mà cô nghĩ đã chết nhảy lên sống lại. Brant đứng ở ngưỡng cửa, mặc bộ quần áo mới làm cho anh trông cân đối, đầy sức sống và quá bảnh trai làm đầu gối cô trở nên yếu ớt.
Cô ngước mắt nhìn lên thì nhận ra anh đang quan sát cô bằng sự hiểu biết mạnh mẽ làm tăng hơi nóng cho hai má cô. Cái nhìn của anh nói rằng cô không thể che giấu anh. Rằng cô là của anh.
Sau đó, thực tế đã góp phần và bụng dạ siết lại chặt chẽ. Sự thân mật của cơ thể là không đủ. Nó sẽ không bao giờ là đủ. Tình cảm của cô dành cho anh quyến luyến quá sâu đậm.
"Em không nghĩ anh ở đây sớm quá," cô nói lạnh nhạt, kiên quyết giữ khoảng cách.
Mắt anh nheo lại. "Tại sao không?"
"Em nghĩ anh ơ ... không rảnh rang."
Anh bắt đầu thu hẹp khoảng cách giữa họ. " Không rảnh rang với cái gì?" anh nói ngọt xớt. "Hay anh nên nói về ai nhỉ?"
Cô nhún vai. "Với Julia, dĩ nhiên."
Anh dừng lại ngay trước mặt cô. "Ah ... ý em có nghĩa là ngủ với Julia, phải không?"
Có phải anh nhấn mạnh nó không? Có phải anh đang nhận được một vài niềm vui bạo dâm từ việc chỉ ra chuyện này?
Cằm cô ngẩng lên . "Này, cho dù anh muốn ngủ với những người đàn bà khác, chuyện đó thì hay đấy. Chỉ cần đừng nghĩ rằng em sẽ thích nó. Hoặc phải chấp nhận nó. Em sẽ không chia sẻ với bất cứ một người đàn ông nào nữa." Cô đã nhìn thấy một cái gì đó lóe lên trong mắt anh. "Julia thì chào đón anh," cô kết thúc trong sự ghê tởm.
Có một vẻ điềm tĩnh chết người trong mắt anh. "Cho nên em đang bảo anh phải lựa chọn giữa em và Julia phải không?"
"Không, em đang nói với anh lựa chọn giữa em và bất kỳ người đàn bà nào khác mà anh muốn ngủ cùng, trong đó có Julia."
"Anh không lấy làm vui thích để đưa ra kết luận cuối cùng. Và anh không giải thích hành động của mình với bất cứ ai." Ánh mắt kiêu ngạo của anh nhìn lướt qua cô, dừng một lát trên chỗ gồ lên ở ngực cô. "Nhưng vì em, Kia yêu dấu, anh sẽ mũi lòng với câu cuối cùng này. Anh không ngủ với Julia đêm qua. Người đàn bà duy nhất mà anh đã ngủ chung là em, và sau đó chúng ta ngủ rất ít, như anh nhớ lại. "
Cô muốn tin anh. Ồ, cô muốn tin biết bao. Nhưng làm sao mà cô có thể quên được những đêm lắng nghe lời buộc tội trong im lặng của mẹ cô và sự phủ nhận của cha cô. Sự phủ nhận đó luôn luôn chứng minh là dối trá.
Cô bắt gặp ánh mắt anh với vẻ quyết tâm nhìn nghiêm khắc. "Rất thông minh, Brant, nhưng không như một số phụ nữ, em không tin tất cả mọi thứ mà em được nói cho biết. Anh nói rằng anh không ngủ với Julia. Nhưng anh không phủ nhận quan hệ tình dục với cô ấy. "
Một chút giận dữ lướt nhanh qua mặt anh. "Đó là bởi vì anh không có quan hệ tình dục với cô ấy."
"Em đã nghe nói chuyện này trước đây," cô nói, quay bỏ đi.
Anh chụp lấy vai cô và xoay cô lại. "Nghe nè. Anh không như cha của em. "
Cô hít mạnh vào, sửng sốt bởi khả năng cảm thụ của anh. Có phải cô đã quá rõ ràng không? Hay có phải trong tiềm thức cô đã mang theo những lo lắng của mình mà tô điểm đánh lừa cô trong sâu thẳm?
Anh giữ cô chặt hơn. "Kia, em đã từng nói em sẽ không xin lỗi cho cha em . Đúng, anh cũng sẽ không xin lỗi cho ông ấy. Cha của em là một người đàn ông hời hợt mà không chính trực. Thực ra em có nghĩ rằng anh thích ông ấy không? "
Tâm trí cô rối như tơ vò. Thậm chí cô chưa bao giờ xét đến khả năng là anh không giống cha cô.
Quai hàm của anh nghiến chặt. "Em có tin anh hay không. Đó là quyết định của em. "
Cô nhìn anh chòng chọc, cố gắng đánh giá liệu anh có đang nói sự thật không. Giả dụ như anh nói sự thật thì cô sẽ phải đảo ngược ý kiến của mình về anh. Đó không phải là một vấn đề dễ dàng để thực hiện.
Cô đã nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt anh và hiện rõ quanh mũi và miệng của anh . Đột nhiên cô biết rằng nếu cô không tin tưởng anh thì họ sẽ kết thúc. Anh sẽ tống cô ra khỏi cuộc sống của anh vĩnh viễn mà không một chút hối tiếc.
Và đó chính là điều mà làm cho cô thừa nhận anh có một ý thức sâu sắc về tính chính trực cá nhân, không giống như cha cô. Cô chỉ là không cho phép mình nhìn thấy nó cho đến lúc này.
"Em tin anh," cô nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Lồng ngực anh nhô lên và hạ xuống, nhưng đó là vẻ nhẹ nhõm bớt căng thẳng trong mắt anh làm tim cô thắt lại. Nó làm cô choáng ngợp khi nhận biết anh thực sự quan tâm cô đã nghĩ gì về anh.
Thả lỏng các ngón tay của anh trên vai cô. "Cảm ơn em," anh nói bằng một kiểu thái độ đường hoàng tự nhiên mà mâu thuẫn với sự kiêu ngạo ngay dưới vẻ bề ngoài.
Ngay lúc đó cô biết đây không chỉ còn là việc cô tin tưởng Brant nữa hay không.
"Và bây giờ anh phải tin một cái gì đó ở em," cô nói, nắm lấy cơ hội này, biết được chuyện này là quan trọng với cô. "Em đang nói với anh đúng sự thật em không phải là một kẻ đào mỏ, em không bao giờ ảnh hưởng tới bất kỳ ai để kiếm lấy tiền hoặc hôn nhân với họ và em không ở với anh vì tiền hay cưới xin." Cô hất cằm tỏ rõ quyết tâm, tim cô đập thình thịch vào lồng ngực. "Anh có thể lựa chọn để tin em hay không cũng được."
Anh quan sát khuôn mặt cô trong khoảng hơn một nhịp đập, ánh mắt anh không rời mắt cô trong một giây, nhưng cô thấy vẻ bất ngờ giật mình ngạc nhiên trong ánh mắt đó, việc đánh giá lời nói của cô, một quyết định và cuối cùng là sự ngưỡng mộ.
"Anh tin em," anh thì thầm, kéo cô vào vòng tay anh, ôm chặt cô, đó đúng là cũng được vì đầu gối của cô đã phản bội. Anh đang nhận ra con người thật của cô lần đầu tiên làm cô cảm thấy biết ơn một cách vẻ vang.
Anh nghiêng người ra sau. "Và phải nhớ rằng, chỉ trong trường hợp em nghĩ rằng em giống như mẹ của em bởi vì em cho rằng anh muốn bà ấy có thể dung thứ cho cha của em, phải không. Vì vậy, em không cần phải cảm thấy có lỗi. "
Cô cau mày. "Có lỗi ư?"
Miệng anh lộ ra vẻ gợi tình làm tim cô nện liên hồi trong xương sườn. "Vì muốn anh."
Vẻ chau mày đã biến mất khi miệng cô bắt đầu giật giật. "Ai nói em muốn anh?"
"Anh dường như nhớ lại một vài lời cầu xin thì thầm bên tai tối qua," anh khẽ nói, nâng tay cô lên đặt vòng quanh cổ anh. Cô không kháng cự.
"Nè, đó là em xin anh để cho em ngủ đấy chứ."
"Ồ, thật không? Có lẽ chúng ta nên lặp lại điều đó tối nay và sẽ xem xét lại.” Hơi thở ấm áp của anh vuốt ve má cô.
"Không phải tối nay," cô ấy trêu chọc. "Em đang bận."
"Tốt hơn là em đừng có hẹn," anh gầm lên.
"Em muốn gội đầu."
"Anh sẽ gội cho em."
"Anh cũng sẽ ủi quần áo cho em chứ?"
Anh cười khúc khích và kéo cô gần hơn. "Hai đứa mình có thể đi đến một thỏa hiệp. Mặc quần áo không nhàu nát. Tuy nhiên tốt hơn hết là không mặc gì cả. Nó sẽ khiến cho buổi tối rất thú vị. "
Chỉ nghĩ đến điều thích thú đó có thể làm cho cô cảm thấy rất gợi dục biết bao. "Nhà của em hay của anh?" Cô hỏi nghe khàn khàn, ngạc nhiên sao mà cô dễ dàng rơi vào vai trò của người quyến rũ làm sao.
"Nhà anh," anh thì thầm, dí mũi vào cổ cô. Sau đó anh lẹ làng hôn cô thật mạnh và để cô đi. "Anh có cuộc họp trong một giờ với một trong những giám đốc điều hành Anderson. Chúng ta sẽ tiếp tục trong đêm nay. Anh sẽ đón em lúc bảy giờ tối. "
Cô đang động lòng quá nhanh, cô phải giữ một chút độc lập. "Em có thể tự đi một mình."
"Được rồi, nhưng đừng có kế hoạch về sớm đấy." Anh tặng cô một nụ cười mà làm nhịp đập của cô lảo đảo. "Thực tế, anh không tin anh sẽ cho phép em bỏ đi chút nào."
Lúc 7g15 Kia thấy mình một lần nữa đứng trước căn hộ penthouse của Brant. Thật khó mà tin cô đã ở chỗ này cách đây 24 giờ, và thậm chí sau đó cô đã thề với chính mình là việc này chỉ xảy ra một lần thôi. Nói về việc thực hiện cùng một sai lầm hai lần. Nói về việc trở thành một người đàn bà trở nên yếu ớt bởi tình yêu.
Khi anh mở cửa, nó giống như mở cánh cửa trái tim cô. Tất cả mọi thứ bên trong cô trải ra với anh, bao bọc anh, làm cho anh là của cô. Đó là cảm giác kỳ lạ nhất, nhưng cảm thấy rất đúng.
Anh không nói một lời. Anh chỉ lùi lại và để cho đi qua, sau đó đá cánh cửa đóng lại bằng chân, tay anh trượt quanh cánh tay cô và xoay cô phải đối mặt với anh. Cô không biết họ đứng nhìn chằm chằm vào nhau trong bao lâu.
"Đến đây," rốt cuộc rồi anh cũng khẽ nói và kéo mạnh cô về phía anh. Cô đã sẵn sàng, và đôi môi anh tìm kiếm môi cô, và cô chỉ đơn giản là đắm đuối với anh và với việc anh chạm vào. Anh làm cho cô cảm thấy bình an vô sự. Như thể cuộc sống của cô đã bị chia làm đôi cho đến thời điểm này và bây giờ là nửa trên và dưới của tim cô đã được lấp kín bằng tình yêu. Tình yêu của cô dành cho anh.
Cảm xúc ngập tràn, muốn anh, cần chạm vào người anh, cô đã ngắt ngang nụ hôn và bắt đầu mở các nút áo sơ mi của anh, cởi nó ra khỏi phần thân trên to lớn của anh khi anh đang đứng và nhìn cô với một ánh mắt có vẻ làm nổ tung xuyên qua đến tâm hồn cô.
"Quá nhiều," cô thì thầm, không chỉ về việc anh đang đứng ở phía trước cô, mà còn về cảm xúc của cô đối với anh.
"Đúng," anh nói sống sượng, quan sát cô khi cô đặt tay lên đám lông ngực nhám ồ của anh. Cô lướt lòng bàn tay lên người anh và nghe tiếng anh rên rỉ, ưa thích cảm giác sờ vào anh và mùi hương của anh. Cô hít sâu sát vào da anh.
Bằng một cử động uyển chuyển cô đưa tay đến quần anh và kéo dây kéo xuống, giải phóng anh. Cái của anh dựng đứng hoàn toàn nam tính và thách thức cô chạm vào anh nhiều hơn nữa. Anh rít lên tên cô khi tay cô trượt xung quanh anh và nắm chặt anh, di chuyển trên khắp dương v*t cương cứng của anh, khuấy động niềm đam mê của anh, khuấy động ngay cả chính bản thân cô nhiều hơn nữa.
"Chưa được," anh thì thầm, chụp lấy tay cô và kéo cô lùi khỏi anh. Sau đó, anh cởi bỏ quần áo ra khỏi cơ thể cô với một sự nhanh chóng và ham muốn mãnh liệt làm cho cô sững sờ kinh ngạc trước khi bế cô vào trong hai cánh tay và mang cô đi đến giường đặt cô xuống, rồi tự mình đâm lút vào.
Bằng một chuyển động nhanh lẹ anh xâm nhập vào cô. Và cũng giống như cô đã thấy. Không từ từ trườn về phía tột đỉnh của khoái cảm tình dục. Không có một chút dạo đầu nào để đạt đến đỉnh cao khoái lạc. Chỉ là mạnh mẽ, hoàn toàn thỏa mãn với lúc cực khoái làm cho cô rùng mình và bật kêu lên tên anh.
Và khi cô nín thở, anh đang nhìn xuống cô với một vẻ chẳng khác gì vẻ kiêu ngạo hài lòng hiện ra trên mặt anh mà không hiểu sao không làm tổn thương cô lúc này. Nó làm cô cảm thấy rất nữ tính.
Và về phương diện nữ tính, cô nâng cơ thể mình lên một chút, thúc anh vào cô sâu hơn nữa.
"Quá nhiều," anh gầm lên, lặp lại lời của cô, và anh bắt đầu di chuyển. Lúc đầu chậm, sau đó nhanh hơn và nhanh hơn, cơ bắp ở trong chỗ thắt lại của anh dần dần trở nên căng ra vì căng thẳng. Anh cho cô có thêm một đỉnh điểm tuyệt vời nữa trước khi rên rỉ tên cô và đâm ngập vào cô sâu hơn, làm cả hai bừng bừng trong một trận mưa như trút cảm giác bừng cháy.
Rất lâu sau đó trước khi cả hai người có thể hít thở, cho phép chỉ có cử động. Brant là người đầu tiên nhúc nhích, và ngay lúc đó Kia không muốn anh rời bỏ cô. Cô muốn ở ngay đây, như thế này, mãi mãi. Cô siết chặt hai cánh tay quanh lưng anh và giữ chặt anh sát vào cô. Cô nghe tiếng ầm ầm của giọng nói anh, nhưng những ngón tay của cô dường như không thể nào tự mở chúng được.
"Kia?" Anh nhắc lại, phát ra một tiếng cười nhỏ đầy nam tính vào cổ cô. "Cũng nhiều như anh thích được ở bên trong em vậy, em đã bắt đầu cho phép anh tham gia trước kia đấy."
Lời nói của anh cuối cùng cũng thấm vào cô. Ngón tay cô thả lỏng. Anh nói đúng. Cô đang xử sự như một thằng ngốc.
Anh nhấc phần thân trên ra khỏi cô, ánh mắt gợi tình của anh làm thích thú nhưng thực sự kỳ lạ. "Tất cả chuyện này là sao?"
Cô buộc cười nhẹ. "Chỉ lả người vì đói. Em không có ăn gì nhiều ngày nay," cô thừa nhận. Cô đã quá lo lắng nên không ăn được.
"Vì vậy em cần thức ăn, đồ đàn bà" anh trêu chọc. Anh hôn mạnh cô một cái thật nhanh, lăn ra khỏi cô và đi vào phòng tắm. Cô hầu như không có thời gian để suy nghĩ trước khi anh trở lại mang theo một áo choàng tắm màu trắng.
“Đây nè," anh nói, ném chiếc áo choàng về phía cô, cái nhìn chằm chằm của anh lướt trên thân thể trần truồng của cô với sự đánh giá cao trước khi biến mất.
Cô có thể được sử dụng cái này, cô quyết định khi đứng lên và quấn quanh mình trong lớp vải bông mịn, tận hưởng sự ấm áp của nó trong căn hộ có máy lạnh, chôn mình trong mùi hương nam tính của nó.
Đôi mắt cô mở to khi anh quay lại vào trong phòng không mặc gì ngoại trừ chiếc quần gin ôm cực sát. Quần gin, Chúa ơi. Brant Matthews trong chiếc quần gin? Mà lại còn màu đen chứ. Bình thường anh ăn mặc như một doanh nhân hoàn hảo. Trong chiếc quần gin anh nhìn như anh vốn có- hình ảnh tưởng tượng sau cùng của đàn bà.
Anh bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cô và ánh mắt anh lại cháy âm ỉ đáp trả. "Cho dù em muốn anh ở trên thực đơn chính, em chỉ có thể nói như thế."
Một cơn rùng mình ngọt ngào đốt nóng cơ thể cô. "Thực ra, em nghĩ rằng em muốn để dành anh cho món tráng miệng."
"Chuyện đó có thể thu xếp được."
Họ đã ăn bữa tối trong phòng ăn nhỏ, thân mật. Hoặc có lẽ nó có vẻ thân mật vì cách ăn mặc giản dị của họ, cô trong áo choàng tắm, anh trong chiếc quần gin.
Hoặc có thể đó là cái nhìn trong đôi mắt của anh. Cô đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cái nhìn ranh mãnh đó đã thiêu đốt hai gò má cô và khiến cho cô muốn theo anh như con cừu non trở lại phòng ngủ.
Thình lình bị hoang mang sợ hãi bởi do cô mất ý chí, cô nói điều đầu tiên nảy ra trong đầu. "Nói cho em nghe về Julia đi," cô nghe tiếng mình nói, sau đó hãm lại tiếng kêu rên mất hết can đảm, không có ý nhắc đến người đàn bà kia lần nữa.
Hay cô đã có? Julia vẫn còn đánh đố trong tâm trí cô. Ồ, không bởi vì cô tin Brant đang có một chuyện tình với cô ta lâu hơn nữa, nhưng có cái gì đó, cái gì đó vẫn không hoàn toàn đúng.
Đôi mắt anh rắn lại khi đặt tách cà phê xuống. "Cô ấy là em dâu của anh."
"Của anh thế nào! Tại sao anh không nói cho em biết? Tại sao anh để cho em tin rằng cô ấy là —"
"Một trong số những người đàn bà của anh phải không?" Anh mím chặt môi. "Cô ấy là một trong số những người đàn bà của anh. Sau đó cô ấy chạy trốn để lấy em trai anh."
"Cái gì! Ồ, Brant, em rất tiếc. "
"Không sao. Chuyện này đã kết thúc tốt đẹp. "
Cô cau mày, không có thể tin cậy được anh thực sự tin điều đó. Rõ ràng không tán thành cái hay nhất là một người phụ nữ quan trọng đã rời bỏ anh vì một người trên trái đất này mà anh sẽ có thể tin cậy, em trai anh. Nếu không thì anh sẽ không ngậm đắng nuốt cay về nó.
"Vậy, tại sao bây giờ cô ấy liên lạc với anh?" Cô hỏi, gần như sợ nghe câu trả lời. Có phải người phụ nữ kia muốn Brant quay trở lại không? Có phải đây là tất cả mọi chuyện này có liên quan tới không?
Ánh mắt xanh soi mói của anh tương phản rõ rệt với cái nhún vai anh đưa ra. "Cô ấy muốn giúp Royce. Chú ấy không thể tự thích ứng để xử lý sự việc là xưa kia Julia và anh có quan hệ yêu đương với nhau và chú ấy ngày càng nghiện rượu chè quá nặng qua sự việc này. Julia đã yêu cầu anh nói chuyện với nó và làm cho nó hiểu rõ ý nghĩa. "
Một làn sóng khuây khỏa tràn đầy trong cô. "Anh có làm không?"
"Không."
Cô nhìn anh chằm chằm kinh ngạc. "Anh ấy là em trai của anh mà Brant."
"Anh biết."
Một cơn rùng mình len lỏi dưới da cô. "Chắc chắn trong chuyện đó có một cái gì đó?"
"Liệu nó có không ?"
Chuyện này, hơn bất cứ thứ gì, cho cô thấy chính xác cái cách mà anh sẽ đối xử với cô khi thời gian đến. Và nó sẽ đến khi anh chán cô.
Lạy Chúa, nó làm cô choáng váng khi cô biết mình đang tự lừa dối mình biết bao. Chỉ vì cô thừa nhận Brant chính trực hơn cha cô thì không có nghĩa là anh ấy sẽ đột nhiên biến thành Quý Ngài Đàng hoàng Tử tế. Khi anh muốn cô ra khỏi cuộc sống của anh, anh sẽ thi hành các biện pháp thích hợp để làm chuyện đó một cách chính xác. Không có ngoại lệ.
Vâng, có lẽ một người .
Julia.
"Anh là một gã xấu xa có trái tim tàn nhẫn,” cô thì thầm, trái tim cô quằn quại đau đớn trong lòng.
Đôi mắt anh không đọc được như bằng đá. "Hãy tự do nghĩ những gì mà em thích."
"Ồ, em sẽ," cô nói, thu hút cái nhìn chằm chằm của anh, quyết tâm làm cho anh biết cô không đánh giá cao mặt này trong tính cách của anh.
Trong khoảng khắc sự im lặng tức giận treo lơ lững trong không khí.
Sau đó, anh nói, "Hãy nói cho anh biết một điều, Kia. Em có nghĩ rằng nếu như em đi đến cha em ngay bây giờ và nói với ông rằng em cảm thấy như thế nào về ông ấy thì nó có thay đổi cách nghĩ của ông ấy không? "
Cô nhăn mặt. "Cha của em thì có liên quan gì tới chuyện này?"
"Em đang đòi hỏi anh phải đi đến chỗ em trai anh và thay đổi ý nghĩ của nó. Đó là một tình huống tương tự. Và nó sẽ không có tác động gì cả. "
"Nhưng làm sao mà anh biết trừ khi anh không chịu thử chứ?"
Ánh mắt anh chán chường nhìn vào cô. "Em đã thử làm với cha của mình chưa?"
Cô chớp mắt ngạc nhiên. "Có, em đã làm."
"Thế chuyện gì đã xảy ra?"
Cô chần chừ nhớ lại. "Ông ấy không nghe."
"Chính xác."
Cô thở dài. Brant đã được một điểm.
Mắt anh dịu lại. "Hãy nhìn xem, chú anh là một con sâu rượu. Chuyện đó đã hủy hoại gia đình ông ấy ngay cả trước khi ông giết chết mình và dì anh trong một tai nạn xe hơi lúc ông đang lái xe mà say rượu. Vậy thì em không hiểu sao? Anh biết anh có thể trò chuyện cho đến khi xanh cả mặt mả cũng không thay đổi cách suy nghĩ của em trai anh. Anh biết anh có thể có được lời hứa hẹn của nó là nó sẽ tìm ra lối thoát nhưng ngày mai nó sẽ phá vỡ lời thề đó. Không, nó phải cần tự cứu giúp mình. Đừng có mong vợ của nó sửa chữa chuyện đó cho nó. Hoặc anh. "
Kia nghe cảm xúc nặng nề rõ nét trong giọng nói của anh và nhận rõ anh không lạnh lùng nhẫn tâm như anh biểu lộ ra. "Anh nói đúng."
Anh đứng và kéo cô vào vòng tay, ánh mắt anh buồn phiền. "Anh không muốn tranh luận nữa. Anh muốn yêu em. Hãy quên đi phần còn lại của thế giới này tối nay. "
"Nhưng-"
"Đủ rồi," anh thì thầm, tháo sợi dây thắt ngang eo của chiếc đầm để trượt tay vào bên trong lên thịt da trần trụi hông cô.
Bị thôi miên bởi cái chạm vào của anh, cô có cảm giác rộn lên náo nức bên dưới những ngón tay anh. Thèm khát cô đã tự dâng mình cho anh và cho bất cứ điều gì anh muốn làm cho cô.
"Em cần học thêm một vài thú yêu thương nữa, cô Benton," anh nói, rúc vào cổ cô bên dưới cổ áo choàng tắm.
Cô thở hổn hển thích thú khi bàn tay anh trượt lên khung xương sườn và úp vào vú.
Anh cúi xuống. "Đúng. Bài học số một đã hoàn tất.”
Hơi thở cô nghẹn lại trong họng khi anh rê rê đầu núm vú cô, sự sờ mó của anh bắn ra những làn sóng khích động mãnh liệt tới từng trung tâm thần kinh trong cơ thể . "Ơ ... số một gì?"
"Luôn luôn hưởng ứng khi anh chạm vào em."
Chuyện dễ. "Số hai…. là gì?"
"Luôn luôn kêu tên anh khi anh ở bên trong em."
Cô rên rỉ khi tay anh lướt lên vai cô. "Còn như em không kêu thì sao?"
"Vậy thì chúng ta bắt đầu cho đến khi em kêu," anh thì thầm, đẩy cái áo choàng tuột khỏi vai cô để nó rơi xuống thảm.
Cô liếm môi. "Em luôn luôn từng là một người học rất nhanh."
Ánh mắt anh nhìn cô hau háu. "Đó là quá dỡ."
"Tại sao?"
"Anh đang chờ để dạy em những bài học tiếp theo một cách vui thích," anh nói khàn khàn.
Cơ thể cô tràn đầy ấm áp. "Um ... bài học kế tiếp gì cơ?"
"Bài học số ba. Làm thế nào để có được một người đàn ông hôn em ở khắp mọi chỗ. "
Cô rùng mình. Và đột nhiên cô muốn biết cái mà anh nếm thử như thế nào. Những gì mà anh có thể cảm thấy như áp vào lưỡi cô. "Em có phải đáp lại không?"
Ánh mắt anh thẫm lại nguy hiểm. "Chỉ khi em muốn."
"Ồ, em muốn."
"Thế thì đó sẽ là bài học số bốn," anh thì thầm, vuốt nhẹ một ngón tay cái trên môi cô.
"Khi nào chúng ta bắt đầu, giáo viên?"
"Bây giờ là một dịp tốt hoàn toàn," anh dài giọng và kéo cô sát vào.
Môi cô tách ra khi môi anh chạm ngay vào môi cô và anh hôn cô bằng sự đói khát dữ dội làm cô choáng váng. Như thể đã cách nhiều năm từ khi họ ở bên nhau thay vì chỉ mới một nửa giờ.
Anh hôn cô kéo dài một đường tới vú, xức dầu từng nụ hôn bằng miệng của mình trước khi quỳ xuống và hôn cô thân mật qua đám lông ở đùi cô. Lưỡi của anh búng nhẹ trong chỗ thầm kín nhất của cô nóng bỏng, ẩm ướt và cô thở hổn hển kêu lên tên anh thành tiếng, giữ chặt đầu anh vào cô khi lưỡi của anh làm những điều kỳ diệu với cơ thể quá nhạy cảm của cô.
"Cho vào đi anh," cô cầu xin, bàn tay cô kéo đầu anh để làm cho anh dừng lại trước khi cô tràn qua đỉnh điểm. "Làm ơn đi, Brant."
Anh dừng thật nhanh. "Sớm thôi mà," anh hứa và quay lại với việc mà anh đang làm, làm cho chân cô yếu ớt đến mức tan chảy quanh anh, rùng mình dữ dội, lơ lững đúng lúc.
Lúc anh bế cô lên bằng hai cánh tay và mang cô tắm dưới vòi hoa sen, đầu óc cô cảm thấy mờ ảo, thân thể của cô hết sức quyến rũ. Anh hôn cô mang lại sinh khí và sau đó đưa cô vào phòng ngủ.
"Em muốn làm anh thích cũng như anh đã làm cho em, Brant," cô thì thầm, theo anh ngã xuống giường.
Đôi mắt anh nung nấu. "Em có chắc em đã sẵn sàng chưa?"
"Chắc chắn rồi."
Vì vậy, anh đã nói với cô bằng lời lẽ rõ ràng cách một người đàn ông thích được làm tình như thế nào. Cô không cần khuyến khích nhiều khi cô hôn lên ngực anh, để cho miệng mình di chuyển khắp trên mình anh, và đi xuống qua mớ lông hình mũi tên trên vùng bụng phẳng lì của anh, cho đến khi cô bao phủ vật cương cứng của anh bằng đôi môi của cô.
"Kia," anh gầm lên tên của cô khi cô bắt đầu bài học yêu của riêng mình mà không có kinh nghiệm để thực hiện và làm tất cả bằng bản năng nữ tính. Cô muốn anh. Toàn bộ của anh. Và cô gần như đã nhận được nó.
Cho đến khi anh kéo đầu cô lên ra khỏi anh với một tiếng gầm vang lên. "Không," anh thì thầm sít sao, lách mình vươn tay ra lấy bao cao su trên bàn cạnh giường ngủ. Một vài giây sau, anh lăn cô bên dưới anh, đâm sâu vào trong cô bằng một động tác nhanh gọn, nhanh chóng đánh lửa ngòi nổ của dục vọng bên trong, đâm sâu hơn và ngập sâu hơn cho đến khi cả hai cùng tan vỡ trong một biển cảm giác khoái lạc.
Sau đó cô nằm nghỉ ngơi áp má vào ngực anh. Cô đã phải hỏi: "Tại sao, Brant? Em muốn. "
Anh hôn lên đỉnh đầu cô. "Anh biết, nhưng em chưa sẵn sàng tiến lên một bước như vậy, coi như em đã làm rồi."
"Nhưng ..."
"Em yêu, cho phép anh là người sành sỏi chuyện đó," anh thì thầm ngái ngủ.
Kia nghiêng đầu trở lại nhìn vào những đường nét góc cạnh của khuôn mặt anh. Cô yêu sức mạnh vốn có trên nét mặt anh. Sức mạnh đó thể hiện mạnh mẽ ở quai hàm anh. Đôi môi không thể từ chối. Nhưng cô đã phải tự hỏi chính xác ai sẽ sẵn lòng cho một lời cam kết tình dục trọn vẹnủ. Đàn ông biết hành động chơi trội? Hay người phụ nữ làm như là không làm gì?
Brant chờ cho hơi thở của Kia ôn hòa báo cho anh biết cô đã ngủ trước khi anh mở mắt và nhìn xuống cơ thể trần truồng của cô gắn chặt vào anh. Cô quá xinh đẹp. Cực kỳ quá xinh đẹp.
Và cô là người phụ nữ duy nhất anh đã không cho phép “tiến hành theo mọi cách”. Anh không chắc lý do tại sao, nhưng anh biết anh không thể để cô làm thứ mà những phụ nữ khác đã làm cho anh." Có lẽ vì cô đã hỏi xin đầu tiên thay vì thực hiện. Không có người phụ nữ nào đã từng hỏi. Không, ngay cả Julia.
Không phải là nó không mang lại cho anh sự thích thú. Nó có đó. Cực kỳ thích. Nhưng ở với Kia đã không chỉ còn là liên quan đến khoái lạc tình dục về thân thể nữa. Trong thâm tâm anh biết điều đó ngay từ đầu ngoại trừ hôm nay khi cô đã giữ vững quan điểm của cô, buộc anh phải thừa nhận cô không phải là kẻ đào mỏ như anh đã nghĩ về cô, một cái gì đó bên trong ngực anh đã thay đổi. Anh chỉ không nhận ra cô chạm vào anh sâu sắc như thế nào. Tuy nhiên, đó không phải là tình yêu. Không, không bao giờ có. Anh đã bị một cú đá có giá trị từ một người phụ nữ. Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra lần nữa. Không, ngay cả như nếu cô cầu xin.