Sự Trả Thù Quyến Rũ Của Một Nhà Triệu Phú

Chương 7




Gió buổi tối thổi nhẹ nhàng nhấc tấm màn bằng ren ra khỏi cửa sổ mở khi Kia theo Brant vào phòng ngủ. Theo tình thế này, cô cảm thấy giống như những tấm màn đó. Như thể cô đang nhấc lên một phần của mình, tự mình tiết lộ cho anh xem.

Tuy nhiên, làm chuyện này là một bước đi mạo hiểm nên cô do dự một lúc. Có phải cô thực sự muốn anh nhảy qua ranh giới mà cô vẫn giữ quanh mình không? Hôm nay tại văn phòng của anh cô đã buông thả cơ thể mình cho anh. Nhưng giờ đây, một khi cơ thể anh đã ở bên trong cô, một khi anh đã biết rõ cơ thể của cô như thế, điều gì sẽ xảy ra cho cảm xúc của cô?

Ngay sau đó, anh siết chặt những ngón tay cô và cô nhìn anh. Sự khát khao sâu thẳm trong mắt anh đã làm cô rùng mình vì ham muốn. Tất cả mọi thứ cô nghi ngờ đều tan biến.

"Em muốn anh, Brant," cô thừa nhận, không có khả năng cản lại những lời nói đang trào ra từ cô. Cô không thể tự mình từ chối điều này. Chẳng có việc gì đáng lo ngại xảy ra sau đó đâu, mặc cho anh muốn nghĩ về cô như thế nào cũng được, mãi mãi cô sẽ nhớ đến kỷ niệm này. "Em muốn anh nhiều lắm."

Nhiệt huyết bùng lên trong mắt anh. "Vậy thì em đã có được anh rồi đó," anh thì thầm, kéo cô đến gần.

Cô đã tự nguyện ngã vào vòng tay anh, lòng bàn tay cô ép chặt vào ngực anh, cảm nhận sự ấm áp và rung động của anh qua lớp vải áo sơ mi.

" Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ có được một người phụ nữ nào đẹp hơn trong vòng tay," anh nói, hơi thở ấm áp của anh phả qua người cô.

"Anh làm em cảm thấy dễ chịu," cô thì thầm. Và anh đã làm. Cứ như có ai đó đã vẫy cây đũa thần lên người cô và biến cô trở thành đẹp hơn trước.

Cô ngẩng mặt lên để cho anh hôn, và miệng anh lao nhanh xuống chiếm hữu miệng cô. Và từ lúc đó cô đã là của anh. Nhu cầu của cô đang nung nấu bên trong cô từ lâu nay. Cô cần phải giải thoát điều này.

Miệng anh di chuyển áp vào miệng cô, âm thầm nói với cô anh muốn cô nhiều biết bao nhiêu. Cô đã ham mê nó, hé mở đôi môi của mình, cho phép anh thực hiện bất cứ cái gì mà anh muốn đáp lại sự ưng thuận lúc đó. Cô muốn trở thành một phần của anh, cực kỳ nhiều ‘một phần của anh’ đến nổi anh sẽ không bao giờ quên cô.

Nụ hôn này thật sâu đậm, kéo dài. Bàn tay anh vuốt ve sống lưng cô xuyên qua trang phục cô, sau đó mở dây kéo xuống vuốt ve làn da trần của cô, trượt lên trên đường cong chỗ vai cô và trêu chọc đẩy lớp vải sang một bên như một nhạc trưởng đại tài đang biểu diễn bài hát của họ.

Anh ngừng hôn và lướt đôi môi anh dọc theo xương hàm cô. Bị thôi miên bởi kỹ năng của anh, cô uốn cong cổ, khi miệng anh tiếp tục đến dái tai cô và sau đó tiếp tục xuống cần cổ mịn màng của cô. Anh thả một nụ hôn như trêu ngươi vào chỗ hõm sâu của cổ cô và cô phát ra một tiếng rên nhẹ nhàng và trượt hai bàn tay bên dưới lớp vải áo sơ mi của anh, không vui lòng chờ thêm một phần nghìn giây để chạm vào anh.

Đầu cô quay tròn lúc cảm giác đầu tiên da thịt ấm áp của anh dưới lòng bàn tay cô náo nức. "Ồ, chúa ơi," cô thì thầm, cảm giác sững sốt vì cơ bắp anh căng ra lao nhanh qua cơ thể cô ngay cả khi cô chìm đắm trong cảm giác nhịp tim anh đập dữ dội áp vào lòng bàn tay cô. Mạnh mẽ và nhanh.

"Em đang đùa với lửa đấy," anh nói, rùng mình, rồi lại lao vào miệng cô lần nữa như vũ bão bằng một nụ hôn làm cho cô mê đắm trong trạng thái bừng bừng. Đồng thời anh siết chặt hông cô, ép cô áp sát vào anh. Cô đã cảm thấy vật khuấy động của anh một lần trước đây khi họ khiêu vũ cùng nhau. Lần này thì khác. Lần này là lần đầu tiên cô chạm đầy đủ vào anh như là một người đàn ông. Nó làm cô sững sờ. Làm cô vui sướng. Nó làm cô nhức nhối vì anh.

Anh đẩy ra xa và bằng một cử động nhanh giật mạnh áo đầm của cô, để cho nó lao nhanh xuống cơ thể cô rơi xuống sàn nhà. Nhưng anh đã không dừng lại để nhìn chằm chằm, mặc dù cô cảm thấy anh nhìn chòng chọc vào cô, áo ngực của cô biến mất ngay sau đó. Tiếp theo là đến quần lót của cô. Sau đó, anh ẳm cô lên cánh tay và mang cô đến giường, phơi bày cô ra trên mặt chăn bông.

Và đó là khi anh cuối cùng đã dừng lại để nhìn xuống trên mình cô. Cảm xúc mãnh liệt trong mắt anh reo vui qua các tĩnh mạch của cô, làm cô nhận thức rất rõ về việc không chỉ là một người đàn bà mà là một người đàn bà mà anh muốn.

"Tối nay em là của anh, Kia."

Họng cô trở nên khô khốc. Cô muốn phủ nhận nó, nhưng làm sao mà cô có thể từ chối việc này thực chất quá đúng như vậy?

"Vâng," cô thì thầm.

Tay anh đi đến áo sơ mi và nhanh chóng bắt đầu cởi ra. Nó rơi trúng tấm thảm, tiếp theo là cái quần. Chẳng bao lâu trước khi anh đứng bên cạnh cô hoàn toàn trần truồng và trong vẻ huy hoàng đầy đủ.

Hơi thở cô tắt nghẹn trong họng. Anh hoàn toàn tuyệt vời, với một thân hình đẹp cân đối đến nổi bắn nhịp đập của cô phải ra khỏi biểu đồ. Đôi vai anh rộng đặt ở trên lồng ngực vạm vỡ có một đám lông ngực đen thui và thu hẹp dần xuống đến hông anh săn chắc không chút mỡ thừa và đôi chân dài rắn chắc. Và đến cái vật dựng đứng oai vệ mà to gấp mười lần vật nam tính của anh.

Anh hợp nhất với cô ở trên giường và cô đầu hàng vào thời điểm này, với chính mình, với anh. Cô thở hổn hển khi đôi môi anh chuyển đến vú cô và bao bọc quanh một nụ hoa, mang lại niềm vui thú cho cô thành trạng thái đê mê, ngay cả khi bàn tay anh lướt nhẹ qua hông qua và hạ xuống đến chỗ gặp nhau ở đùi cô. Ngón tay anh chuyển động nhẹ nhàng giữa các khe nữ tính và lướt đi khắp nơi trên nụ nhỏ nhạy cảm theo vòng tròn. Sự tỉnh táo bắt đầu lu mờ như cõi trần tục của cô chùn bước trước sự mơn trớn vuốt ve đó bằng một ngón tay của anh, trước sự kéo mạnh ngọt ngào của miệng anh ở vú cô.

Nhưng sau đó, ngay lúc cô gần như vượt qua ngưỡng thì anh dừng lại, làm cô kêu lên trong nỗi thất vọng dữ dội. "Đừng dừng lại!"

"Shh. Lần này chúng ta làm tình cùng với nhau," anh thì thầm, với tay lấy một gói giấy bạc trên bàn cạnh giường ngủ. Anh tự tra vào cho mình và đặt tư thế sẵn sàng ở đùi cô. Cô trở nên mềm đi bên dưới anh, sẵn sàng để tiếp nhận anh vào bên trong mình. Cần anh ở bên trong cô.

"Mở của em ra cho anh," anh nói, đẩy hai chân cô ra xa, và cô đã sẵn sàng.

Anh xâm nhập vào cô từ từ, mắt anh không bao giờ rời khỏi khuôn mặt cô vì tính chất khó khăn của cô đã chứng thực điều mà cô đã nói với anh trước đó. Không có người đàn ông nào đã từng lắp đầy cô bằng cách này trước đây. Nhận thức được điều này, ánh mắt anh phủ lên cô bằng một sự dịu dàng thương mến mà lấy đi mất hơi thở của cô. Sau đó anh lấp đầy trong cô trọn vẹn, nhẹ nhàng, chỉ dừng lại khi anh không thể làm đầy cô thêm nữa. Độ nhạy của anh đã khiến cho tim cô lật nhào.

Trong một lúc lâu họ vẫn còn lưu lại, người này chăm chú người kia, kết nối cả hai cơ thể và tinh thần. Đó là khoảnh khắc sâu sắc nhất mà Kia đã trải qua từ trước tới giờ. Cô có cảm giác nó cũng giống như anh.

Như thể trong sự thỏa thuận im lặng, anh hít một hơi thật sâu và từ từ bắt đầu rút ra. Sau đó anh chuyển về phía trước và lắp đầy cô một lần nữa. Anh hít thêm một hơi nữa và rút lui ra xa như có thể mà không làm rời ra hai thân thể của họ. Anh vẫn lặp lại chuyển động này, và cô nâng hông lên để nhận anh nhiều hơn vào trong cô, cảm giác một cái gì đó dựng lên, một cái gì đó rất căng cứng làm cô phải nhắm mắt lại.

"Nhìn anh đi," anh nói bằng giọng khàn khàn, và cô rên rỉ nhưng cô đã làm điều mà anh đã nói với cô, thấy nó rất gợi dục đáng kinh ngạc khi anh thôi miên cô bằng ánh mắt của anh và bắt đầu chuyển động một lần nữa. Anh lấy lại tốc độ, và nhiệt huyết dồn lên đột ngột đó đã trở thành một sợi roi thừng của sức lực nam tính, đóng dấu lên cô bằng mỗi cú đâm sâu của cơ thể anh, lấy đi tất cả mọi thứ cô có trong cô. Cô đã trao tặng nó hoàn toàn cho một người đàn ông trên thế giới này xứng đáng với tất cả mọi thứ mà cô phải trao.

"Brant!", Cô thét lên khi anh kêu lên tên cô bằng một giọng nén lại như nói rằng anh không thể giữ cả hai lâu hơn được nữa. Anh hôn cô lúc đó. Một nụ hôn miệt mài say đắm được theo sau bởi sức nặng sau cùng của cơ thể anh lúc cô ưỡn cong người sát vào anh.

Họ đã đạt đến đỉnh cao cùng nhau, vẫn tự giữ họ thành một, hòa nhập hoàn toàn trong thời khắc quý báu này đúng nhịp.

Kia giảm dần dần xuống đến một hậu quả mơ hồ bằng một loạt những nụ hôn kéo dài trước khi anh lăn qua và ôm cô vào vòng tay trong vài phút.

Sau đó cô nhìn theo chiều dài săn chắc đáng kể của anh biến mất, khi anh đứng lên đi về phía phòng tắm. Cô nằm trở lại và nhắm mắt. Cô phải nhắm mắt nếu không thì khi quay lại anh sẽ thấy một cái gì đó vừa mới đánh trúng cô.

Cô đã lỡ yêu anh mất rồi.

Cú sốc đâm xuyên qua cô. Cô hết nóng rồi tới lạnh. Cô đã yêu Brant Matthews. Cô sẽ yêu anh cho đến chết, thậm chí biết rằng cô sẽ không bao giờ đủ cho anh. Lạy Chúa, Đây không thể là ... nhưng cô biết nó đã có, có cảm giác nó trong tim cô.

Chiếc giường bị lún xuống ở một bên và cô hầu như không dám thở. Brant đang ngồi bên cạnh cô, chờ cô nhìn anh.

"Kia?" anh thì thầm, nhẹ nhàng vén một vài sợi tóc ra khỏi mặt cô.

Cô không còn cách nào khác ngoại trừ phải nhìn vào anh và cầu xin rằng anh không nhìn thấy điều đã quá rõ ràng đối với cô lúc bấy giờ. Làm sao mà cô không nhìn thấy sự việc này đang tới?

Mí mắt cô hé ra, và hơi thở cô nghẹn lại trong họng với cái nhìn trong mắt anh. Hoàn toàn bảnh bao. Hoàn toàn nam tính. Thỏa mãn tình dục đầy đủ.

Và anh không biết cô đã yêu anh.

Tạ ơn Chúa. Bây giờ cô có thể thở dễ dàng hơn và tận hưởng thời gian của họ cùng với nhau. Đó là tất cả cô cho phép bản thân mình đòi hỏi. Đó là tất cả cô cho phép bản thân mình muốn. Chẳng mấy chốc nó sẽ quá đủ . Và nếu anh tiếp tục kéo dài đúng với lề thói—như cha cô đã làm với những người bạn gái của ông— để có được điều mà anh muốn từ cô, cô sẽ không gặp anh nhiều hơn nữa sau lần này dù thế nào đi nữa. Cô rùng mình. Ý nghĩ đó như khứa sâu vào tim cô.

"Anh có làm em đau không?" Anh thì thầm.

"Không." Nhưng anh sẽ. Khi anh ngã phịch xuống cô.

Vai anh thoải mái, miệng anh cong lên với vẻ gợi dục hoàn toàn. "Đàn bà, đó là thứ tình dục tốt nhất mà anh từng có."

Đúng, Đấy chỉ có thế thôi nó đã được truyền lại đến với Brant. Cô đã cố gắng không để lộ ra nỗi đau của mình. "Em cũng vậy."

"Thực tế là em là một trinh nữ." Anh cúi xuống và tặng cô một nụ hôn chậm rãi kéo dài, rồi nhìn vào mắt cô. "Anh rất vinh dự là người đàn ông đầu tiên ngủ với em ." Anh đã hôn cô lần nữa ngắn gọn, sau đó nghiêng người lại, một cái nhìn kỳ lạ trong mắt anh. "Tại sao?"

Cô nín thở và cô nhận ra anh từng trải nhiều hơn cô nghĩ. Cô liếm môi. "Bởi vì em ... Ý em là anh ..." Cô nhún vai. "Thôi được, loại đàn bà nào có thể không muốn làm tình với anh hả?"

Miệng anh nhăn nhó. "Lời nịnh hót sẽ có được họ ở khắp mọi nơi," anh chế giễu, nhưng cô có cảm giác anh không hài lòng với lời đối đáp của cô.

Nhưng nếu anh mong chờ một lời tuyên bố về tình yêu thì anh sẽ phải thất vọng. Có lẽ đó là thứ mà những người đàn bà khác của anh luôn luôn dâng tặng, nhưng cô hầu như không bắt chước họ. Cô nuốt vào khó khăn lúc nghĩ đến tất cả những phụ nữ khác sẽ đến sau cô. Cô không thể chịu nổi khi nghĩ về nó. Và cô cũng sẽ không chờ đợi quanh quẩn để anh ném cô đi như một mảnh rác nào đó đã qua sử dụng- bằng sự hẹn hò.

Hoảng loạn, cô ngồi lên, gần như đánh bại anh ra khỏi đường đi. Anh đặt tay lên vai cô, làm cho cô bất động.

"Chuyện gì vậy?" Anh nói cau có.

"Em sẽ đi về." Cô cố đẩy anh ra, nhưng anh kiên quyết giữ cơ thể anh đằng trước cô.

Sự bất ngờ đến và đi trong mắt anh trước khi lóe lên giận dữ. "Anh sẽ không cho phép em chạy thoát khỏi anh, Kia."

"Anh sẽ không cho phép em ư?" cô nghẹn ngào thốt lên. Có phải anh nghĩ rằng bởi vì anh đã làm cho cô thành của riêng mình nên cô sẽ để lại đầu óc cô ở cửa?

"Anh đã từng bị một người đàn bà quan trọng bỏ rơi anh rồi. Anh sẽ không để cho em làm như vậy. không phải lúc này dù sao đi nữa, "

Cô thở dốc nhẹ nhàng. Một người đàn bà quan trọng đã bỏ rơi anh sao? Và cô ta cũng cùng hạng người ấy sao? Nhưng anh có ý muốn nói theo nghĩa quan trọng là như thế nào?

"Anh đang nói rằng em là ... mà chúng ta ...?" Cô đã cố gắng tìm ra lời để nói nó. "Có điều gì đó giữa hai chúng ta nhiều hơn em nghĩ phải không Brant?"

Anh đứng lên, và cô nhìn thấy anh quấn khăn trắng quanh nửa bên dưới người anh. "Em đánh cá có điều gì đó giữa chúng ta. Và chúng ta sẽ làm đến cùng cho khi kiệt sức. "

Kiệt sức ư. Cô sẽ không ngạc nhiên bởi sự chọn lựa từ ngữ của anh, nhưng cô đã làm. Làm sao mà cô có thể yêu người đàn ông quỷ quái này chứ? Số phận chắc chắn đã chơi trò bỡn cợt chán ghét đối với cô.

"Đừng nói cho em biết phải làm gì, Brant."

"Nếu anh nói với em tất cả mọi thứ anh muốn em phải làm, em sẽ chạy trốn vì cuộc sống của mình."

Cô đứng dậy, quấn tấm trải giường quanh cô lúc cô đứng dậy. "Em không cần phải chạy trốn. Em sẽ bỏ đi bằng bất cứ cách nào. "

"Anh không nghĩ vậy," anh cảnh báo đáng lo ngại.

Tim cô giật nảy lên trong ngực. "Anh không thể ngăn cản em."

Anh không thể ư? Ánh mắt anh ánh lên vẻ ngạo mạn. "Thế thì em không có gì uổng phí bằng cách đến đây và hôn anh như em có ý muốn nó. Làm điều đó đi, và anh thậm chí sẽ giữ cửa mở cho em trên đường đi ra ngoài. "

Cô liếm ướt đôi môi đột nhiên khô khốc. "Còn nếu như em không làm thì sao?"

"Vậy thì anh sẽ đi qua đó và hôn em, và chúng ta sẽ tìm thấy nơi mà nó dẫn đến."

"Thật là một sự lựa chọn," cô thì thầm.

Cô nuốt nước miếng vào. Một nụ hôn. Có thể cô hôn anh một lần này và ra đi cùng với nó? Cô biết cô lại sẽ tan chảy trong vòng tay anh lần nữa. Cô biết cô sẽ muốn nhiều hơn nữa. Nhưng không phải cô đã luôn luôn tự hào vào sức mạnh ý chí của mình sao?

Không dừng lại để suy nghĩ thêm nữa, cô kéo tấm chăn chặt hơn và làm ngắn dần khoảng cách giữa họ. Sau đó, cô nhón chân và nhanh chóng hôn vào miệng anh trước khi quay đi.

Anh nắm lấy tay cô và quay cô lại hướng về anh, mắt anh chứa đựng một tia hài hước không rõ rệt. "Cũng giống như em có ý muốn nó, anh nói rồi mà."

Bằng cách nào đó cô biết anh sẽ không để cho cô bỏ đi với một cái hôn vội đơn giản đó. "Ồ, nhưng em có ý như thế đó," cô chế giễu, ngay cả khi một cơn rùng mình lướt nhanh qua cô. Lần này cô đã cho anh chính xác cái mà anh đã muốn và nhiều hơn nữa. Vậy thì cô sẽ đi ra khỏi cửa, đặt mọi thứ trở lại trong mức độ công việc và cầu xin Chúa, cô có thể đương đầu với việc nhận ra cô đã đem lòng yêu một người đàn ông mà nghĩ rằng phụ nữ là một từ đồng nghĩa với tình dục.

Tim cô đập ở tốc độ cao, cô di chuyển về phía anh. Trong nữa giây trước khi cô đặt môi cô lên môi anh , cô nhìn thấy mắt anh tối sầm và cô nhận ra cô chưa bao giờ một lần là chủ mưu hôn anh. Hai nụ hôn khác ở lễ Giáng sinh là do anh đến với cô, không theo cách khác lòng vòng. Cô cảm thấy hồi hộp kích thích.

Cô đặt miệng cô lên miệng anh bắt đầu một nụ hôn mà trao cho anh tất cả tình yêu cô có trong cô. Bụng dạ run run ngay cả khi cô đưa lưỡi lướt quanh miệng anh, sau đó nhanh gọn đưa chúng vào giữa đôi môi anh hơi hé ra. Cô nghe tiếng anh rên rỉ sâu trong cổ họng anh, vì vậy cô lặp đi lặp lại động tác này, lần này lưỡi cô lướt lên mặt trên lưỡi anh, nếm mùi vị của anh, yêu anh.

Mùi hương nam tính trong sạch của anh tiết ra một sự quyến rũ mà cô thấy khó từ chối, và cánh tay cô trượt lên vòng quanh cổ anh và úp vào phía sau đầu, giữ chặt anh với cô, làm nụ hôn thêm sâu đậm. Tấm dra trượt xuống giữa họ, và cô cảm thấy lồng ngực anh ép chặt vào vùng ngực trần của cô. Cô ép mạnh chính bản thân mình sát vào anh, cảm nhận mớ lông xoăn ở ngực anh đang trêu chọc núm vú cô.

Thình lình anh dứt khỏi nụ hôn với một âm thanh trong yết hầu khiến cô nghĩ rằng anh đã gần như đạt đến ngưỡng của mình. Sau đó, anh xốc cô lên cánh tay và bước đi về phía phòng tắm.

"Anh đang đi sai đường rồi," cô thì thầm, thực ra ngay lúc đó cô chả thèm quan tâm cô có nhiệm vụ phải rời đi và không quay lại.

"Không, anh không sai. Anh biết chính xác nơi mà chúng ta đang đi tới. "

Họ ung dung thong thả làm tình trong bồn tắm có suối khoáng được bao quanh bởi các cây nhiệt đới làm cho khung cảnh đậm chất thơ mộng. Kia hưởng ứng lời chỉ dẫn của Brant và ngồi trong lòng anh đối diện anh, với anh bên trong cô. Đó là một kinh nghiệm đáng kinh ngạc. Và dũng cảm nhất. Mặt đối mặt như thế, cô đã phải ngăn mình không kêu lên cô yêu anh.

Sau đó, họ quay trở lại giường, và cô ham thích trong việc chiếm lấy thời cơ của mình để khám phá cơ thể đàn ông của anh trước khi anh gầm lên tên cô, lăn trên mình cô và làm tình với cô trọn vẹn một lần nữa. Kiệt sức, họ rơi vào một giấc ngủ sâu.

Tiếng chuông điện thoại bên cạnh giường đánh thức họ trong đêm. Kia rên rỉ và ép má cô vào bờ ngực trần của Brant, muốn giữ lấy trạng thái phởn phơ, hy vọng tiếng ồn sẽ biến đi để cô có thể ngủ trở lại.

Mơ hồ, cô biết Brant vươn cánh tay ra để cầm nó lên. Cô nghe giọng nói trầm của anh quát tháo ầm ầm khi trả lời. Sau đó, điều tiếp theo cô biết là anh giật bắn người ngồi dậy, quẳng cô ra khỏi anh.

"Cái quái gì?" Cô nghe anh nói lúc cô nằm ngữa và đã hoàn toàn tỉnh táo. "Chúa ơi! Julia? "

Im lặng trong một lúc khi người ở đầu dây điện thoại bên kia trả lời. Sau đó, ánh mắt Brant lướt tới Kia và tối sầm. "Ừ, anh có khách," anh trả lời bằng giọng rõ ràng và nhanh. Anh lắng nghe. "Bây giờ hả?" Anh nhìn Kia một lần nữa, rồi quay đi. "Được rồi. Hãy cho anh nửa giờ." Anh gác máy lên và quay lại với cô. "Anh đi ra ngoài một chút. Có điều gì đó đã được đặt ra. "

Phải mà, và tên của cô ta là Julia.

"Đừng lo, em hiểu mà. Hoàn toàn. "

Khuôn mặt anh rắn lại khi anh đưa chân qua cạnh giường. "Anh không đòi hỏi em phải hiểu."

Điều đó làm tổn thương. "Dù sao đi nữa có phải anh không may mắn do em đã mang lại không?" cô đớp lại, ném khăn trải giường ra sau.

"Em không cần phải bỏ đi."

Có phải anh nghĩ rằng cô sẽ đợi anh đi đến người phụ nữ đó, sau đó quay lại giường và làm tình với cô không?

"Em không muốn ở lại."

Một khoảnh khắc dài rùng mình sởn gai ốc xuyên qua khi cô nhặt quần áo từ sàn nhà.

"Vậy thì anh sẽ đưa em xuống xe."

"Đừng bận tâm." Cô ngước lên và bắt gặp ánh mắt thèm khát của anh trên cơ thể trần truồng của cô. Một sự run rẫy dâng trào qua các tĩnh mạch của cô và cô tự hỏi không biết cô có thể cản không cho anh đi đến Julia lúc này không.

Sau đó, cô nhận ra cô đang nghĩ gì và đôi môi của cô mím chặt. Có phải cô thực sự muốn cạnh tranh với người đàn bà khác không? Không, cô đã nhìn thấy mẹ mình đấu tranh vì tình yêu của cha cô đủ rồi.

Brant kéo quần lên. "Tuy nhiên, anh nhấn mạnh. Khuya lắm rồi. "

Vâng, quá khuya, cô nghĩ, liếc nhìn đồng hồ và thấy đã hai giờ sáng. Thật là một sai lầm khi làm tình với anh. Một sai lầm tốt đẹp ở lần này nhưng ấy thế mà vẫn sai lầm.

Trong một sự im lặng đọa đày họ đã mặc xong quần áo, sau đó anh đi xuống cùng với cô đến bãi đậu xe ở tầng hầm.

"Hãy gọi cho anh ngay khi em về đến nhà," anh ra lệnh, giữ cửa xe mở ra cho cô. "Sử dụng số điện thoại di động của anh. Anh muốn biết em được an toàn. "

Cô đè bẹp tia ấm áp từ sự quan tâm của anh. Anh chỉ đang bảo vệ thứ mà anh nghĩ là tạm thời của anh . "Em sẽ ổn mà."

"Hãy gọi anh," anh cảnh báo, cái nhìn chằm chằm u ám của anh giữ chặt cái nhìn của cô. "Nếu em không gọi, anh sẽ gọi cho em."

Cô không trả lời khi cô bắt đầu nổ máy và lái xe ra khỏi bãi mà không thèm nhìn lại. Đó chính xác là điều mà cô đã phải làm ở chỗ mà anh quan tâm dù thế nào đi nữa. Bỏ đi và không nhìn lại.

Cô đã đi được nửa đường về nhà khi có điều gì đó xảy ra với cô. Có phải đây là Julia người phụ nữ "quan trọng" không ? Không nghi ngờ gì cô biết đó là cô ấy. Và rõ ràng Julia vẫn còn quan trọng hoặc Brant vẫn sẽ ở trên giường với cô ấy ngay bây giờ.

Kia đã không gọi cho anh khi cô về đến nhà. Tệ hơn nữa, anh đã không gọi cho cô, và điều đó đã làm trái tim cô ủ rủ nhiều hơn. Hiển nhiên là đối với anh cô không quan trọng bằng Julia.

Suốt đêm còn lại Kia không ngủ được và sáng dậy cô cảm thấy kiệt sức. Thậm chí cô chẳng màng tắm rửa theo thói thường, tiếp theo là một bữa ăn sáng có xoài xắt lát, cũng không có một tách cà phê, có thể làm cho cô cảm thấy khá hơn chút chút.

Giá mà cô không yêu Brant. Tất cả sẽ dễ hơn nhiều nếu anh là loại đàn ông mà cô nghĩ rằng cuối cùng sẽ yêu cô đáp lại. Chỉ có anh là không yêu. Và anh sẽ không bao giờ yêu. Một con báo không thay đổi vết đốm của nó. Một người lăng nhăng không trở thành đáng tin cậy. Từ chung thủy không có trong từ điển của anh.

Phillip gọi điện khi cô đi ra ngoài cửa. Cô đã quyết định đi làm sớm và lấy một số giấy tờ đã đánh máy đặt trên bàn Brant trước khi anh đến. Anh nhất định là đi trễ, không biết anh có đến nữa không.

"Em nghĩ em đang làm gì khi gửi một người đàn bà đến dụ dỗ anh?" Phillip nói đùa, giọng điệu anh rất đau khổ làm Kia phải bật cười.

"Vậy là Lynette đã thành công?"

"Chỉ cần nói rằng cô ấy trên cả sự mong đợi." Có một chút hơi do dự. "Chúng tôi mãi mãi cảm ơn em vì tất cả những điều mà em đã làm biết bao, Kia?" anh nói một cách dịu dàng.

"Chỉ cần hai người được hạnh phúc. Đó là tất cả lời cảm ơn mà em muốn. "

"Chúng tôi sẽ hạnh phúc. Và chúng tôi muốn em đến dự đám cưới trong hai tháng nữa. Chúng tôi sẽ có kế hoạch sớm hơn, nhưng anh phải gặp thêm một bác sĩ nữa, sau đó anh là tất cả của cô ấy. "

Kia biết cô sẽ không muốn dự đám cưới này. Làm sao mà cô có thể chịu đựng được việc gặp Brant trong một hoàn cảnh xã hội? Tệ hơn nữa, với Julia bên cạnh anh.

"Em sẽ đưa nó vào trong lịch công tác."

"Nói về lịch, không phải là em đề nghị nghỉ Giáng sinh cùng với gia đình ở Adelaide sao? Lynette đã nói với anh em ở trong văn phòng ngày hôm qua. "

Cô đã cố gắng suy nghĩ nhanh mà không làm anh lo lắng. "Em đã nghỉ Giáng sinh ở nhà, nhưng em đã đi sớm hơn." Cô cười nhẹ. "Quá nhiều tiếng ồn. Quá nhiều người. Anh biết kỳ nghỉ là như thế nào mà. "

"Nhưng em đâu phải đi làm lại quá sớm." Anh dừng lại. "Hay là có một vấn đề gì ở văn phòng mà anh không biết?"

"Không, tất nhiên là không," cô bảo anh nhanh chóng. "Em vừa mới tạt vào ngày hôm qua để lấy thứ mà em bỏ quên, Brant đã ở đó cần đánh máy một cái gì đó thế là em đã ở lại."

Một khoảnh khắc im lặng, sau đó anh nói, "Nhớ nhắc anh tặng tiền thưởng cho em. Tất nhiên, hầu hết phụ nữ nghĩ rằng làm việc với Brant sẽ được thưởng đủ .... " Anh kéo dài giọng gợi những ý tà dâm.

"Không nghi ngờ gì."

"Anh sẽ phải nói chuyện với anh ấy, em hiểu mà. Về anh và Lynette. " Anh nghe có vẻ lo lắng. "Em sẽ công khai vụ này sau đó chứ."

Cô giả vờ không quan tâm. "Anh ấy biết rồi. Anh ấy nghe Lynette và em nói chuyện ngày hôm qua. "

"Và?"

"Và không có gì." Thời gian trôi qua. "Phillip, em có hẹn và em đang muộn."

"Ồ, chết thật. Anh vừa mới hình dung ra chuyện này. Giới hạn của lời nói đưa tin về em và anh đang chia tay nhau." Anh đã thề. "Và anh không thể lấy lại được, chỉ còn có cách giúp em."

"Em sẽ xoay xở." Dù sao đi nữa ý của Phillip muốn giúp đỡ có lẽ sẽ làm cho tình hình tồi tệ hơn.

"Nhưng em sẽ phải chịu đựng gánh nặng vì nó, Kia. Một số người có thể nghĩ rằng em bỏ anh vì anh có tật," anh nhắc nhở cô.

Cô đẩy qua một bên những suy nghĩ về việc nhà báo có thể nói gì và biết chỉ có một câu trả lời. "Không cho rằng chúng ta có trung thực với họ." Dù sao giấu sự thật với tất cả mọi người thường ít giá trị lúc này. "Cách tốt nhất là để sự việc trôi qua."

Anh hít một hơi dài. "Vâng, em nói đúng."

"Nè, thực ra em phải đi rồi."

"Kia?"

Cô sững người lại. "Dạ?"

"Em có chắc em ổn chứ?"

"Tất nhiên rồi, Phillip. Cảm ơn anh vì đã hỏi. Em sẽ nói chuyện với anh sớm." Cô nhanh chóng gác máy lên để anh không nghe thấy mưu kế lừa anh trong giọng nói của cô. Cô không thể chịu đựng được một ai khác biết được cảm tình của cô dành cho Brant. Đến chừng mực mà cô có dính líu, có yêu Brant là một điều gì đó rất riêng tư, rất kín đáo, cô không thể chia sẻ nó với người khác.