Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 14




Rốt cuộc Hầu tước nhận thấy vượt qua buổi tối hôm nay cũng không đến nỗi mấy khó khăn. Công tước vẫn cư xử như mọi khi; và anh cũng thế. Tức là cả hai đều trầm lặng, nói năng đúng mực và lịch sự. Bản năng thứ hai của anh là che giấu thật sâu mọi cảm xúc để không một ai ngờ rằng nó tồn tại.

Chỉ vợ anh là nghi ngờ. Cô ngồi ở chỗ của mình phía cuối bàn, xinh đẹp khôn xiết, miệng tươi cười, gò má ửng hồng, mắt sáng long lanh – và nhìn xuyên qua những bức tường rào ngăn trở tất cả mọi người bấy lâu nay để hiểu được tâm trạng anh đang xáo trộn dữ d

ội bởi chuyện vừa xảy ra. Hay ít nhất anh cũng lờ mờ cảm thấy như vậy. Có lẽ đó là một suy nghĩ hoang đường. Và anh cũng thật hoang đường khi tưởng tượng ra cô nhìn cha anh với vẻ thấu hiểu – chắc chắn chỉ để phát hiện ra đằng sau vỏ ngoài của cha anh chẳng có gì hết. Chỉ có sự lạnh lẽo và trống rỗng, có khi cả xấu xa.

Thậm chí cũng không quá khó khăn để đứng đón khách vào phòng vũ hội sau đó, chào hỏi các vị khách khi họ đến, giới thiệu nữ Hầu tước với hàng xóm láng giềng và những người quen. Không quá khó khăn vì dù cha anh cũng đứng đó, song có cô đứng giữa hai người, hoạt bát, lôi cuốn và xinh đẹp như lúc ở phòng ăn.

Anh thấy tâm trí mình cứ đếm ngược về những ngày trước trong lúc chào mời và trao đổi vài câu xã giao với khách khứa. Nhưng dù có tính đi tính lại cỡ nào anh cũng chỉ được một đáp số. Một tuần trước anh thậm chí chưa gặp Charity Ducan. Một tuần trước anh còn liếc qua chiếc lá thư xin việc của cô và sau vài giây chần chừ đã đặt nó vào xấp giấy tờ cần xem kỹ hơn.

Vậy mà giờ đây, chỉ sau một tuần, anh đã bắt đầu yêu cô. Ý nghĩ ấy tự vang lên trong tâm trí anh không hề báo trước, và anh nóng nảy gạt nó ra. Anh đâu còn là cậu bé bị lừa gạt bởi những cảm xúc hời hợt.

“Trong đời em chưa bao giờ lo lắng đến mức này,” cô nói, mỉm cười với anh khi khách khứa tạm vắng.

Hầu tước nhướng mày. Anh ắt chẳng bao giờ đoán ra. Trông cô như người có kinh nghiệm đứng trong hàng ngũ đón khách lâu năm, “Thậm chí cả cái hôm em mới đến đây sao, phu nhân?” anh hỏi.

“Ôi,” cô cười. “Lúc đó em không lo, mà sợ chết khiếp,” Cô không gạt Công tước ra khỏi cuộc trò chuyện mặc dù ông đã làm cô bẽ bàng lúc đầu tối. Cô quay sang đặt tay lên cánh tay ông, “Cha ơi, cha hãy ngồi nghỉ đi. Sẽ không ai để ý chuyện đó đâu. Giờ này hầu hết mọi người đã đến đông đủ, con và anh Anthony có thể tiếp đón những ai đến muộn.” Cô nói với vẻ quan tâm nhẹ nhàng nghe gần như trìu mến.

Trước sự ngạc nhiên của anh, cha anh để cô dắt tới một chiếc ghế trống. Anh vừa nhìn theo vừa nghĩ anh sẽ không quan tâm chuyện gì xảy ra với Công tước. Anh sẽ không nán lại để lo lắng cho sức khỏe của ông hay những vấn đề khác của Enfield. Ngày mai anh sẽ lên đường về London với vợ mình. Anh sẽ lo liệu thu xếp cho cô một ngôi nhà tiện nghi do cô chọn, rồi sau đó tiếp tục cuộc sống cũ của mình như thể không có sự gián đoạn mấy ngày qua. Và quả thực tất cả chỉ xảy ra trong mấy ngày qua.

Họ không đứng trong hàng người đón tiếp thêm quá lâu. Họ còn nhiệm vụ đứng đầu điệu nhảy hai hàng sóng đôi, và các vị khách đã háo hức muốn bắt đầu. Phòng vũ hội ở Enfield tràn ngập không khí hội hè, Hầu tước miễn cưỡng thừa nhận, và phong cách kiến trúc tráng lệ vượt xa đa số các phòng vũ hội anh từng biết ở London. Vốn dĩ đây là vũ hội đính hôn, đến phút cuối được vội vã chuyện thành vũ hội mừng đám cưới. Những bông hoa, ruy băng và nơ trang hoàng phòng phần lớn là màu trắng. Song tất nhiên, Công tước rất thạo sắp xếp những chuyện như vậy.

Vợ anh có biết khiêu vũ không? Hầu tước chợt thắc mắc. Nhưng nếu không thì chắc chắn cô đã nói với anh rồi. Và quả thực những bước nhảy của cô rất hoàn hảo và duyên dáng. Anh thấy Will dẫn tiểu thư Marie Lucas vào điệu nhảy mở màn. Anh đã không nói gì với cô gái ấy ngoài những câu hỏi xã giao. Nhưng xem ra không phải cô ấy đang ôm một trái tim tan nát. Anh hy vọng là không. Chắc hẳn cũng giống như anh, cô chỉ là nạn nhân của hai người đàn ông chuyên chế cho rằng họ có quyền điều khiển cuộc sống của con cái họ tới chân tơ kẽ tóc. Có lẽ từ giờ cô sẽ có thêm chút cơ hội tự chọn chồng, dù anh hơi nghi ngờ điều đó.

Còn cha anh đang quan sát cử tọa như một ông vua trên ngai vàng, vẻ mặt cao ngạo và không dò đọc nổi. Sắc mặt ông hơi tái. Nhưng anh sẽ không quan tâm đến điều đó. Ốm đau bệnh tật cũng không ngăn được sự độc ác của ông. Anh nhớ lại cơn giận mù quáng của mình mấy giờ trước, anh đã cố giựt sợi dây chuyền của m khỏi cổ vợ mình mà không dừng lại để tháo móc trước. Anh đã làm cổ cô chảy máu.

Và anh nhớ lại cái ngày sau đám tang mẹ. Anh trở về sau khi dốc hết sức lực vào chuyến cưỡi ngựa, mệt mỏi bởi những cảm xúc buồn đau và tiếc thương, và thấy cha anh đã đợi sẵn trong phòng. Trong giây lát – hay có lẽ chỉ trong một tích tắc – tim anh rộn lên với điều gì đó như vui mừng khi anh tưởng cha đến để san sẻ nỗi buồn của ông. Và rồi anh chợt thấy sợi dây chuyền ngọc topaz trong tay ông.

Trong một khúc của điệu nhảy, anh và vợ lướt qua nhau, quay lưng lại. “Ngài hãy tươi cười lên,” cô nói. “Nó chính là sự trả thù tốt nhất.”

Rồi họ trở lại hàng của mình, di chuyển những bước tiếp theo của vũ điệu, không trao đổi được gì thêm ngoài những ánh mắt. Vợ anh vẫn mỉm cười, nụ cười đó lan tỏa khắp gương mặt cô và dường như chạm vào đáy mắt cô. Có lẽ, anh nghĩ trong nỗi ngạc nhiên, cô cũng đang đeo một chiếc mặt nạ không thể xuyên thủng giống anh. Có thực cô đang cảm thấy vui sướng như vẻ ngoài? Lúc nãy cô đã bị một phen ê chề trược mặt cả gia đình anh. Cô đã được tặng một món quà quý giá, và có thể nói là được đón nhận vào gia đình anh, bởi chính Công tước Withingsby. Và rồi chồng cô đến, nói những lời lạnh lùng với cô trước mặt toàn thể mọi người, giật món quà khỏi cổ cô, rồi bỏ cô lại đó với nỗi xấu hổ nhục nhã để đương đầu với cha anh ta.

Chính Charles là người đã an ủi cô trước. Và lần đầu tiên – lần duy nhất trong mấy ngày anh quen biết cô – cô đã đánh mất sự điềm tĩnh. Cô gục đầu vào mặt Charles, thổn thức.

Vậy mà giờ đây cô lại quay lại đối mặt với gia đình anh chứ không bỏ chạy dù có cơ hội. Cô đã đối mặt với họ, không phải bằng nỗi tức giận, sự nghiệm trang lạnh lùng hay những lời tố cáo chính đáng, mà bằng những nụ cười và vẻ duyên dáng đầy lôi cuốn. Bằng vẻ đường hoàng xứng vơi một nữ Công tước – hoặc một nữ Hầu tước.

Vì anh sao? Cô làm điều này vì anh sao? Bởi cô đã mặc cả với anh và quyết tâm giành được khoản thanh toán hào phóng sẽ đều đặn chuyền cho cô từ nay cho đến cuối đời? Hay cô làm thế vì bản thân mình? Để cho họ thấy cô không bị hạ nhục, rằng cô là người cao quý hơn tất cả bọn họ?

Anh thực sự bắt đầu yêu cô. Lần này Hầu tước để cho ý nghĩ ấy lưu lại trong cái đầu tỉnh táo của mình. Họ đi đến trước mặt nhau trong quãng giữa của điệu nhảy và anh mỉm cười với cô.

“Ngài nên thường xuyên làm thế.” Cô nói trước khi họ lại di chuyển ra ngoài tầm nghe của nhau. “ Nó là một vũ khí lợi hại.”

Cô đang nhắc đến nụ cười của anh, sau một lúc ngỡ ngàng anh mới nghĩ ra. Cô đang trêu đùa anh. Nhưng đúng lúc đó nhịp tim vô thức tăng lên, anh bỗng hiểu ra rằng không phải thế. Cô chỉ đang đóng vai của mình và diễn rất xuất sắc. Cô đang thu hút những ánh nhìn ngưỡng mộ bất chấp vẻ ngoài khá mộc mạc của mình – hoặc có thể do chính sự mộc mạc đó. Trông cô tươi sáng, tinh khôi, ngây thơ và …

Và anh càng sớm thu xếp một cuộc sống tiện nghi cho cô bao nhiêu, anh càng sớm trở lại với cuộc sống quen thuộc bấy nhiêu. Một cuộc sống an toàn. Anh không muốn bị bất an trở lại. Đau khổ như vậy là quá đủ rồi.

Anh nghiêng đầu trong hàng của cánh nam giới và cô nhún gối trong hàng của nữ giới để kết thúc điệu nhảy. Anh cầm lấy tay cô rồi dẫn cô tới chỗ Claudia.

“ Tôi muốn có vinh dự mời em điệu valse sau bữa ăn nhẹ, em yêu,” anh nói, tranh thủ cơ hội sử dụng từ âu yếm đó. Anh cúi đầu nâng bàn tay cô lên môi trong lúc Claudia mìm cười nhìn họ. “ Em sẽ dành nó cho tôi chứ?”

“Một điệu valse?” cô nói. “Ồ vâng, nhưng em không nghĩ còn ai khác mời em đâu, thưa ngài, ngài mới cần dành điệu nhảy đó cho em.”

Họ không trò chuyện tiếp được nữa. Jojn Symonds, anh cả của Claudia, đã đến để mời nữa hầu tước Staunton điệu vũ bốn cặp tiếp theo.

Và gương mặt đáng yêu của cô thoáng vẻ ngỡ ngàng.

***

Trong buổi vũ hội, Charity đã khám phá ra hai điều. Thứ nhất, nữ Hầu tước Staunton là một nhân vật cực kỳ quan trọng, số quý ng muốn nhảy với cô còn nhiều hơn cả số vũ điệu trong buổi tối. Cô thích thú tự hỏi nếu như cô nữ gia sự một tuần trước đột nhiên xuất hiện giữa phòng vũ hội này trong chiếc váy dài xám, có bao nhiêu quý ông sẽ để ý đến sự tồn tại của cô ta?

Khám phá thứ hai còn đáng kể hơn nhiều và cô rất muốn bàn luận với một ai đó, nhưng Claudia, người cô chọn để tâm sự, cứ hễ ngừng nhảy là lại bị người khác vây quanh. Cả bản thân cô cũng vậy.

Charles đã để ý tiểu thư Marie Lucas. Và tiểu thư Marie Lucas cũng để ý đến Charles. Họ cùng nhảy điệu thứ hai và cứ lén đưa mắt nhìn nhau trong những điệu tiếp theo – khi họ nhảy với những người khác. Trong bữa ăn khuya, họ ngồi gần nhau đủ để trao đổi mấy câu mặc dù không được xếp đôi.

Họ là hai nửa hoàn hảo dành cho nhau. Bản tính mẫu tử, mai mối của Charrity nổi dậy. Hai cô cậu đó cùng trang lứa, cả hai đều đẹp trai xinh gái, có thể là bạn bè từ xưa. Nhưng chẳng phải Bá tước Tillden đã đưa gia đình đến Enfield mấy lần rồi sao? Charles và Marie có khi còn là bạn thuở nhỏ. Cậu hơn Marie ba tuổi, có thể từng là thần tượng của cô bé cũng nên. Và chắc là cậu đã từng che chở cô. Charity tự hỏi khi nào thì tình bạn thời thơ ấu nảy nở thành tình yêu. Và cô cũng tự hỏi liệu Bá tước Tillden có tán thành mối lương duyên giữa cô con gái duy nhất của ông với cậu con trai nhỏ nhất của Công tước – một trung úy kỵ binh hay không.

Ngồi ở bàn ăn nhưng tâm trí cô cứ mãi lang thang không chú ý gì đến người sóng đôi với mình cho phải lẽ. Cô chỉ trở về thực tại khi gặp ánh mắt chồng mình từ bên kia phòng. Trông anh lạnh lùng và kiệu kỳ như thường lệ, đang nhìn cô với đôi môi mím chặt và đôi mắt kín bưng. Nhưng anh không gạt được cô ra khỏi suy nghĩ một giây phút nào. Vụ việc chuỗi ngọc topaz đã làm anh xáo trộn sâu sắc – hơn cả cô. Nó đã lay động tâm can anh, phơi bày những vết thương anh đã cố che đậy và giấu giếm khỏi ánh mắt người ngoài lâu đến lộ anh những tưởng chúng đã lành.

Và cha chồng cô, đang ngồi với Bá tước Tillden cùng hai quý bà mà cô đã quên mất danh tính, có cùng một vẻ mặt ngạo mạn và ánh mắt kín đáo như con trai. Đôi khi tính khí con người mới ngớ ngẩn làm sao. Nhưng cô bắt đầu suy nghĩ lan man rồi. Cô mỉm cười và tập trung vào cuộc trò chuyện trên bàn của mình.

Điệu valse cô hứa dành cho chồng cô đến ngay sau bữa ăn nhẹ. à cô chưa bao giờ có điệu valse trong các buổi tụ họp, nhưng không biết Phillip đã học lỏm được mấy bước ở đâu và về biểu diễn lại, trước tiên vơi cô, rồi với Penny và cuối cùng là Mary. Họ đã có bao niềm vui với điệu nhảy ngốc nghếch ấy. Và kể từ đó, cô đã mơ được nhảy valse trong một vũ hội thực sự với một bạn nhảy thực sự - các em trai cô không đủ điều kiện làm bạn nhảy thực sự. Chồng cô hội tụ đủ tiêu chuẩn như bất cứ bạn nhảy nào.

“Em biết các bước của điệu valse,” cô nói với cồng khi họ đứng vào vị trí trên sàn nhảy, “nhưng em chưa thực hành bao giờ. Em hy vọng không làm ngài mất mặt và không dẫm lên chân ngài hay chân em.”

“Em sẽ chỉ cho tôi cái cớ để ôm em sát hơn thôi,” anh nói.

Charity ước gì mình bỏ được thói cứ đỏ bừng mặt trước những lời khen ngợi ngụ ý dù vu vơ nhất. Ban nãy cô đã bị như thế khi anh tâng bốc vẻ đẹp cân xứng giữa chuỗi hạt và người đeo nó. Giờ cô lại thế nữa rồi. Có điều gì khác lạ trong mắt anh – dưới hàng mi hơi trĩu xuống. Cô nhận ra ánh mắt đó. Cô đã biết được đôi điều về sự căng thẳng của ham muốn trong đêm qua.

“Em sẽ cố gắng để ngài không phải làm vậy,” cô trả lời.

Gương mặt anh vẫn bất động. Nhưng đôi mắt anh thì cười. Đó là một vẻ mặt nguy hiểm, khiến cô chao đảo. Lẽ ra cô nghĩ nhưng đã quá muộn màng, cô nên để anh đưa về London theo ý anh lúc trước.

Cô không cần lo lắng về điệu nhảy. Sau vài bước loạng choạng ban đầu cô đã nắm được nhịp của nó. Sao người ta có thể gặp khó khăn khi có một bạn nhảy xuất sắc đến thế? Anh xoay cô quanh vành đai của phòng vũ hội và cô tưởng như chân mình không chạm sàn. Chưa bao giờ cô cảm thấy phấn khích như thế. Và không chỉ phấn khích. Mắt anh giam hãm ánh mắt cô, chỉ thi thoảng rời đi để lang thang trên gương mặt và đôi vai cô. Và nụ cười kỳ lạ cứ lưu lại đó. Đôi mắt sẫm tối của anh một lần nữa mất đi vẻ âm u khó chịu cố hữu.

“Đã có ai mời em điệu kế tiếp chưa?” anh hỏi khi cô bắt đầu tiếc nuối vì điệu nhảy sắp kết thúc.

Charity đầu. Cô nhảy hết các điệu từ đầu tới giờ, nhưng trừ điệu này ra, không có lần nào được đặt trước cả.

“Vậy thì em sẽ ở lại với tôi,” anh nói. “Và vì ở Enfield những quy tắc xã giao phải tuân thủ nghiêm ngặt nên tôi không dám nhảy liền ba điệu với một người, dù là vợ mình. Chúng ta hãy ra ngoài nhé, phu nhân. Ta sẽ tản bộ tới hồ. Trừ phi em không thích phải rời xa không khí náo nhiệt này trong khoảng nửa tiếng.”

Ý nghĩ ngớ ngẩn đầu tiên của cô là ở một mình với anh thì không đứng đắn chút nào. Vì theo kinh nghiệm cô biết, một quý ông chọn một phụ nữ để cùng hít thở không khí trong lành với anh ta thì thứ anh ta mong đợi không chỉ có không khí trong lành. Hầu tước Staunton hẳn là có ý đồ với cô đây.

Ý nghĩ ngớ ngẩn thứ hai của cô là cô sợ để anh hôn mình. Nó hết sức ngốc nghếch, xét theo những gì họ đã cùng nhau trên giường đêm trước và xét theo sự thật cô là vợ anh. Nhưng không hiểu sao cô không thể cắt nghĩa được cảm giác của mình – có cái gì đó khác hẳn giữa việc ngủ với chồng và đi dạo dưới ánh trăng cùng anh trong lúc vũ hội đang diễn ra. Đi dạo bên ngoài nguy hiểm hơn nhiều.

Và rất cám dỗ.

Và không thể nào cưỡng lại được.

“Đi tản bộ để hít thở không khí trong lành là ý rất hay, thưa ngài,” cô nói.

Nét cười trong mắt anh đong đầy vẻ thích thú thực sự. “Nhìn em giống như đang đồng ý đi đến nơi mình bị hành hình vậy.”

“Ôi,” cô thốt lên và cảm thấy mặt mình lại nóng bừng. Anh biết rằng cô hiểu anh định đưa cô ra ngoài để hôn cô. Cô liếc nhìn miệng anh. Cô đã từng cảm thấy nó một lần – ở đám cưới hai người – chạm nhẹ lên khóe miệng cô. Nó làm cô rụng rời đến tận đầu ngón chân. Nếu nó áp dụng vào môi cô thì cảm giác còn ra sao ? Đúng là cô ngớ ngẩn hết thuốc chữa mới cảm thấy khó thở trong khi cô đã đón nhận cơ thể anh vào trong cô những bốn lần.

Nhưng một nụ hôn thì lại khác. Cô nín thở. Và bản nhạc đang đến hồi kết. Phải, rõ là điệu nhảy đã chấm dứt rồi.

***

Cô đã nói họ sẽ ở lại đến hết bữa tối và buổi vũ hội. Họ sẽ không bỏ chạy. Họ sẽ ở lại và cho gia đình anh ấy đôi điều về lòng can đảm. Đúng là họ đã ở lại, và thậm chí Công tước cũng sẽ phải đồng ý rằng mọi chuyện đã trôi qua khá êm xuôi. Buổi vũ hội đã thành công lớn.

Chuyện đã giải quyết xong. Ngày mai anh sẽ về London, rồi anh và vợ anh sẽ đường ai nấy đi. Tối nay đã kết thúc tất cả những gì anh lo lắng. Song vẫn chưa tới ngày mai. Hiện còn đêm nay nữa. Anh chưa biết là có nên mời cô lên giường mình lần nữa không. Đương nhiên là anh muốn cô. Anh đoán phải mắt một thời gian thì ham muốn của anh với cô mới nguội tắt. Anh sẽ phải tiếp tục chịu đựng nó. Nhưng anh sắp phải cưỡng lại khao khát có được cô đêm nay rồi. Nếu anh có cô một lần, anh sẽ muốn lần nữa, và mỗi một lần anh lại càng dễ làm cô có thai hơn.

Tối nay anh muốn điều gì đó khác. Điều gì đó mà anh không thể tìm được từ muốn diễn tả. Thực ra có một từ mà anh không muốn dùng đến dù là trong tâm tưởng. Anh muốn một chút hơi ấm, một chút gần gũi tình người, một chút âu yếm, một chút – lãng mạn. Đó, cái từ đó bật ra rồi. Anh muốn một chút lãng mạn. Anh tự giễu mình với cả từ đó và cảm giác nó khơi lên trong anh. Nhưng nó là cái anh muốn.

Thế nên anh mời cô đi ra hồ cùng anh sau điệu valse. Nhìn vào mắt cô anh nhận ra cô hoàn toàn hiểu anh. Anh cảm thấy hơi khó chịu bởi trong có mấy ngày cô đã phát huy sở trường kỳ lạ của mình là thâm nhập vào đầu óc anh. Đó là việc mà chưa một ai làm được kể từ ngày Will không còn là người bạn chí thân của anh nữa. Và ngay cả Will cũng không phải lúc nào cũng hiểu chính xác.

Anh cũng thấy trong mắt cô những cảm xúc của mình. Cô cũng muốn một chút lãng mạn tối nay. Phát hiện này thật nguy hiểm. Lẽ ra anh nên tránh thật xa. Lẽ ra anh nên nhảy với người nào đó và để cô cho một bạn nhảy khác. Anh nên quả quyết về thẳng phòng mình và khóa cửa lại sau khi vũ hội kết thúc.

Thay nào đó anh lại dẫn cô đi qua những cánh cửa kiểu Pháp và bước ra không khí mát lạnh của buổi đêm, nơi có bao cặp đôi cũng đang tản bộ. Anh dắt cô ra xa khỏi sân hiên và vùng ánh sáng tỏa ra từ ngôi nhà, b qua bãi cỏ tới hồ. Anh nắm lấy bàn tay cô, đan những ngón tay mình vào ngón tay cô. Bàn tay cô ấm và mịn màng, nắm quanh tay anh vững chắc. Khi họ khuất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người anh mới thả tay cô ra, vòng tay quanh eo cô và kéo cô sát vào mình. Sau khoảnh khắc lưỡng lự cô cũng quàng tay qua eo anh. Đầu cô ngả lên vai anh. Họ không nói lời nào với nhau từ lúc rời khỏi phòng vũ hội.

Đúng là một đêm không thể tuyệt vời hơn để di dạo. Tiết trời mát mẻ nhưng không lạnh chút nào. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi đến. Bầu trời quang đãng và lấp lánh sao. Ánh trăng dát bạc khắp mặt hồ. Đến gần bờ hồ họ dừng bước.

“Ngài thấy cảnh tượng nào đẹp hơn chưa?” Cô hỏi sau một hồi im lặng kéo dài và dễ chịu.

“Rồi” anh đáp. “Chỉ cần quay sang là tôi thấy ngay.” Anh quay đầu và môi anh lướt nhẹ qua tóc cô.

“Ngài học được những cử chỉ ga lăng ngốc nghếch đó ở đâu vậy?” cô hỏi, giọng đượm vẻ thích thú hơn là khiển trách.

“Ở ngay Enfield này,” anh nói. “Hôm nay, hôm qua và cả hôm kia nữa.” Bình tĩnh, anh nhắc nhở mình . Không được nói những điều khiến mày hối tiếc suốt đời. Hãy bình tĩnh.

Cô nín thinh.

“Will và tôi thỉnh thoảng lại trốn ra ngoài vào buổi tối,” anh nói tiếp. “Tôi vẫn nhớ mình đã bơi ở đây ít nhất một lần. Đến giờ tôi vẫn sợ khi nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra nếu chúng tôi bị tóm.”

“Hoặc nếu ngài bị chuột rút,” cô nói.

“Tôi đoán là,” anh nói, “những luật lệ như cấm trẻ con ra khỏi nhà một mình buổi tối là để tốt cho chúng, đúng không?”

“Thường là thế,” cô đáp.

“Và chắc tôi cũng phải dằn lòng mà ngăn cấm những đứa con của mình,” anh nói.

Cô không trả lời.

Anh thầm nhăn nhó. “Nếu chuyện có con nằm trong kết hoạch của tôi,” anh tiếp tục. “Nhưng tuổi thơ vẫn là lứa tuổi vàng son, bất chấp những ngăn cấm và trừng phạt. Tôi rất tiếc vì em không có anh chị em nào.”

“Em có bạn bè,” cô nói. “Em có một tuổi thơ hạnh phúc.”

“Tôi mừng cho em,” anh nói, siết chặt cánh tay thêm một chút. “Tôi không muốn thấy em chịu cảnh cô đơn.”

Và rồi Hầu tước cảm thấy sự cô đơn của chính mình. Hiện anh đang ở bên cô, được che chở trước nỗi cô đơn, nhưng anh vẫn ý thức sâu sắc được rằng ngày mai tất cả sẽ thay đổi. Họ sẽ lên đường về London, và sau đó sẽ mỗi người một ngả. Hôn nhân giữa anh và cô sẽ kéo dài đến cuối đời, nhưng có lẽ chẳng bao giờ anh còn được ở bên cô như thế này, chỉ đứng lặng lẽ dưới anh trăng, nhìn ra mặt hồ phẳng lặng. Trong sự hòa hợp với người bên cạnh.

Chỉ có đêm nay.

Cảnh cô đơn sắp tới chụp lên anh.

Khi anh xoay cô lại trong vòng tay, cô ngửa đầu lên nhìn anh với đôi mắt xanh to tròn ấy – mặc dù anh không thể nhìn rõ màu của chúng dưới ánh trăng. Anh không hôn cô, không phải ngay lập tức. Anh sợ. Anh không biết phúa sau nụ hôn là cái gì. Anh không chắc mình có thể lấy lại sự tự chủ đối với bản thân và cuộc sống một khi đã hôn cô hay không.

Anh ôm lấy cô bằng một tay và lướt nhẹ những khớp ngón tay của bàn tay kia từ má cô xuống dưới cằm rồi nâng khuôn mặt cô lên.

“Tại sao ngày hôm đó em không để tôi nhìn thấy sắc đẹp của em?” anh hỏi cô.

“Em chưa được coi là xinh đẹp bao giờ,” cô đáp. “Em chỉ muốn một việc.”

“Cô chuột nâu kín đáo của tôi,” Anh dịu dàng miết ngón tay cái lên môi cô, và nghe được tiếng cô nuốt khan. “Em từng hôn bao giờ chưa, cô chuột nhỏ?”

“Chưa.” Chỉ là tiếng thì thầm rất khẽ.

Cô đã biết thế nào là quan hệ xác thịt, nhưng chưa từng được hôn. Anh thì quan hệ rất nhiều, nhưng hiếm khi hôn. Anh áp môi lại gần môi cô để cảm nhận hơi ấm từ nó.

“Bối cảnh này có đủ dễ thương để thử một lần?” anh hỏi cô. “ Nó có đúng thời điểm? Có đúng đối tượng không?”

“Có.” Khi cô trả lời, môi cô lướt nhẹ trên môi anh.

Anh chạm vào môi cô – chỉ chạm thôi. Anh cảm thấy sự ấm áp mềm mại và lời mời gọi ngọt ngào. Anh cảm thấy hơi thở cô trên má ánh. Môi anh di chuyển, nhẹ nhàng tách hai cánh môi cô, cảm nhận cô, cảm nhận những gì cô gây ra cho anh. Không phải cho cơ thể anh. Anh chờ cơ thể mình phản ứng như đã định, nhưng không có. Nó tác động tới trái tim anh, hoặc một phần nào đó trong anh chưa từng được biết đến, mà người ta vẫn dùng trái tim để gọi tên.

Anh choàng cánh tay còn tự do qua vai cô, ép mạnh môi vào môi cô, cảm nhận cô, muốn cô làm cho yếu đuối, được cô vỗ về, được cô xoa dịu.

Anh biết hết trò chơi của lưỡi. Có thời anh đã thực hành nó, tận hưởng nó. Nhưng anh không chạm vào cô bằng lưỡi mình hay mở miệng. Cô tự động hé môi ra đủ để trao cho anh sự mềm mại và ấm nóng trong con người mình. Đây không phải cuộc gặp gỡ của xác thịt. Anh đã đúng khi e sợ nó. Anh ngẩng đầu và nhìn xuống cô.

“Cảm ơn em,” anh đã nghe thấy tiếng mình.

Anh thấy mắt cô nhòa ướt và theo bản năng biết được đó không phải là nước mắt của buồn đau, tức giận hay thất vọng. Anh kéo đầu cô ngả vào vai mình và giữ ở đó vài phút trong khi cô thả lòng dựa vào

Anh không phải lòng cô, Staunton nghĩ, và một nỗi hoảng hốt chụp lấy anh. Hoàn toàn không phải. Anh ước gì nó được như thế.

Thích một ai đó là thứ cảm xúc trẻ trung, về cơ bản là nông cạn. Không phải anh thích vợ mình.

Mà là yêu cô sâu sắc.

“Tôi nên đưa em trở lại phòng vũ hội thì hơn,” anh nói.

“Vâng.” Cô gỡ mình ra khỏi anh và nhìn anh chăm chú. Những giọt nước mắt đã không còn. “Xin hãy ngài giúp em một việc?”

“Được,” anh nói.

“Ngài hãy cùng em tới thư viện,” cô nói, “và chờ ở đó trong lúc em… cho đến khi em quay lại nhé?”

Anh dò xét đôi mắt vợ mình nhưng cô không đưa ra lời giải thích nào. Anh sẽ không yêu cầu. Anh đã nói đồng ý rồi.

“Được” Anh lặp lại lần nữa. “Tôi sẽ làm như ý em.”

Cô thoáng cau mày, nhưng khi anh cầm tay cô thì cô đan chặt những ngón tay mình quanh tay anh. Họ sóng bước bên nhau trở vào nhà, đi về phía thư viện.

Tối nay anh sẽ làm bất cứ điều gì trên đời cho cô.

Và ngày mai anh sẽ trả cô về với tự do.