Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 12




Charity không ngủ được nhiều, mới đầu là do không thoải mái – trọng lượng của anh đè lên cô khiến cô hô hấp khó khăn, và hai chân cô tê dại vì bị mở rộng quá lâu. Lạ một điều là cô không làm gì để giảm bớt sự khó chịu đó. Cô không gắng đánh thức anh hay tìm cách thay đổi vị trí của mình. Ngược lại là khác. Cô nằm rất yên lặng và thả lỏng để anh không động đậy. Cô ý thức rất rõ rằng họ đang khỏa thân bên nhau, một phần cơ thể anh vẫn ở bên trong cô. Họ đã là một cặp vợ chồng, và sự khó chịu dường như không quan trọng.

Thậm chí sau khi anh cựa quậy và lăn xuống khỏi cô, miệng làu bàu rồi vòng hai tay qua người cô để cô nép vào anh ấm áp và thoải mái, cô vẫn không sao ngủ được sâu. Cứ lơ mơ chập chờn.

Mọi chuyện không có gì thay đổi. Đó không phải là tình yêu. Cô ắt sẽ rất, rất ngốc nghếch nếu tưởng tượng điều ngược lại. Cô không được lãng mạn hóa, dù chỉ trong giây phút, cái điều không hề ẩn chưa một yếu tố lãng mạn nào này. Họ là một người đàn ông và một người đàn bà với những nhu cầu xác thịt. Thuận tiện là họ đã lấy nhau và ở chung một dãy phòng. Và thế là họ đáp ứng được những nhu cầu đó và được thỏa mãn. Cô rất mừng vì đã học được bài học vô giá. Kiến thức mới lúc nào cũng có giá trị. Cô đã biết được rằng tình yêu và sự lãng mạn là một chuyện còn những gì diễn ra giữa người đàn ông và người đàn bà trên giường lại là chuyện khác hẳn, như người ta có thể dễ dàng so sánh giữa quả cam và xe ngựa thuê.

Không có gì thay đổi. Trừ việc cô không thể bỏ được thói quen đặc trưng là dại dột xen vào chuyện người khác. Và giờ là với tất cả bọn họ - sự khó chịu ủ ê và mớ rắc rối của họ. Tại sao cô không cứ để họ như vậy và tách mình ra?

Lúc nào Charity cũng vậy. Lẽ ra cô đã kết hôn năm hai mốt tuổi, với một người đàn ông dễ coi, phù hợp và là người cô quý mến. Nhưng mẹ cô mới mất được bốn năm và tất cả mọi người vẫn cần cô, cô khăng khăng như thế. Sau cái chết của cha, khi cả thế giới sụp đổ xung quanh mấy chị em, cô đã kiên quyết góp sức chèo chống gia đình và trả các khoản nợ dù ai nấy ra sức thuyết phục cô rằng mọi người cần cô ở nhà hơn. Và đến công việc cuối cùng, tự cô đã khiến cho mình bị đuổi khi xen vào chuyện của một cô hầu gái xinh đẹp quá nhu nhược không tự bảo vệ được mình.

Giờ cô lại lặp lại sai lầm. Cô lại quan tâm. Cô quan tâm đến Công tước Withingsby, người chẳng yêu ai và chẳng được ai yêu – hoặc tất cả họ đều nghĩ vậy, những người ngốc nghếch. Cô quan tâm đến Augusta, đứa trẻ cần được sống lại thời thơ ấu, và đến Charles, người có lẽ vẫn cảm thấy bị anh trai phản bội khi bỏ mặc cậu lúc cậu vẫn còn là đứa trẻ. Cô quan tâm đến Claudia, người đã gây ra mối bất hòa gay gắt giữa hai anh em, và hẳn là biết điều đó và đau khổ về điều đó dù bề ngoài cô luôn tươi tắn rạng ngời. Cô quan tâm đến William, người hẳn là bị giày vò bởi cảm giác có lỗi và cả sự phẫn nộ, nếu đúng là Claudia đã luôn yêu anh ta. Duy nhất có hai người cô không quan tâm lắm là Marianne và Richard, dù cô yêu lũ trẻ nhà họ.

Thì đúng là cô quan tâm đấy. Cô nàng ngu ngốc. Và cô quan tâm đến người đàn ông này, con người tội nghiệp, rắc rối, tin rằng mình đã làm chủ cuộc đời mình. Sao đàn ông lại ngớ ngẩn đến vậy, y như trẻ con - ồn ào hùng hổ và trợn mắt trợn mũi mà cũng rất dễ tổn thương. Cô đã gần như hoảng sợ bởi sự bộc phát của anh ban nãy lúc anh hét lên và cô nhận ra luồng nhiệt nóng trong người mình là hạt giống của anh được phóng thích. Hình như anh đã mất kiểm soát. Cô đã ôm lấy anh, lòng trào dâng một tình cảm âu yếm, và thì thầm vỗ về anh như thế anh là một đứa trẻ bị ngã xước đầu gối.

“Sẽ ổn cả thôi,” cô đã trấn an anh. “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, cưng.”

Cưng ! Cô hết sức hy vọng là anh không nghe thấy. Hầu tước Staunton chắc chắn không phải kiểu người để người khác gọi là cưng, hoặc nảy sinh tình mẫu tử. Khoảnh khắc đặc biệt đó cô đã không cảm thấy gì khác ngoài tình mẫu tử. Anh đã thức. Bàn tay anh vẽ những vòng tròn nhẹ nhàng trên lưng và mông cô rồi chuyển đến hông để trt dọc hông lên một bầu vú của cô. Anh vuốt ve và chạm ngón tay cái lên núm vú cô.

“Ưmm,” cô khẽ thốt lên.

Đó là tất cả những gì họ nói. Anh nhấc một chân cô lên áp khít vào hông anh, kéo cô lại gần hơn, rồi đi vào trong cô. Cô rất đỗi ngây thơ. Cô không biết những sự mơn trớn của anh đang dẫn đến đâu. Cô không biết chuyện đó có thể lặp lại sớm thế - hay trong lúc họ nằm nghiêng bên nhau. Nhưng khi cô siết chặt những thớ thịt trong mình, cô cảm thấy anh lại cứng lên và dài ra một cách thú vị. Và ngập sâu trong cô. Không thể tin được trên thế gian này còn có cảm giác nào tuyệt vời hơn thế. Cô ước nó có thể kéo dài mãi mãi.

Sau khi mọi chuyện kết thúc cô ngủ rất say. Anh đã đặt chân cô tựa lên chân kia cho thoải mái hơn và kéo chăn đắp kín cho cô. Nhưng anh vẫn giữ cô thật sát – sát hơn nữa. Anh vẫn để cơ thể họ kết nói với nhau. Cô phải đi thôi, cô quyết định trước khi chìm vào giấc ngủ. Không có lý do xác đáng nào để cô ở lại thêm nữa. Anh đã đạt được mục đích và cuộc hôn nhân của anh là vững bền. Anh đã thắng được quyền lực mà anh cho rằng họ áp đặt lên anh. Cô phải đi thôi, quay về với cuộc đời cũ, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc lâu bền với gia đình và sáu nghìn bảng mỗi năm.

Nhưng cô sẽ nghĩ về chuyện đó vào ngày mai.

***

Đêm qua trời đổ mưa. Giờ nước còn đọng lấp lánh trên cỏ và sương sớm vẫn phủ mờ những ngọn đồi cùng cây cỏ xa xa. Nhưng đây là một buổi sáng đẹp trời để cưỡi ngựa. Hầu tước Staunton đứng trên bậc tam cấp bằng đá cẩm thạch ngoài cửa, hít đầy buồng phổi không khí ẩm ướt mát lạnh và gõ chiếc roi ngựa vào giày.

Sáng nay không còn con chuột nhỏ màu nâu đứng dưới sân nữa. Anh đã để cô lại trên giường ngủ tiếp sau khi bị đánh thức để làm tình một cách mãnh liệt và chớp nhoáng. Cô đã xoay mặt vào gối anh và nhét tay xuống dưới gối. Cô đã ngủ trước khi anh chèn chăn thật ấm quanh người cô.

Staunton sải bước về chuồng ngựa. Anh bị mất trí rồi sao ? Bị điên rồi sao ? Ba lần trong đêm qua ? Và một lần trong đêm đầu tiên. Anh biết làm thế quái nào nếu cô có thai đây Nếu ? Bốn lần và anh mới nghĩ đến chữ nếu ?

Nhưng anh đã ra ngoài cho đầu óc được tỉnh táo và phục hồi lại sức lực sau một đêm tiêu hao cạn kiệt. Anh cau có mặt mày. Tại sao cô lại ngồi viết thư vào cái giờ muộn thế không biết ? Nếu cô không viết thư, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Trước đó anh đã cưỡng lại được cám dỗ ghé vào phòng cô còn gì.

Rốt cuộc anh đã được cứu thoát khỏi những suy nghĩ đau đầu. Khi anh tới đó thì Charles đã trèo lên lưng ngựa trong bãi tập, đang chế ngự con ngựa năng nổ của cậu.

“Thì ra em chưa quên bài học đầu tiên trong thuật cưỡi ngựa,” anh đứng ở cổng nói vọng vào.

Em trai anh rõ ràng đến lúc đó mới trông thấy anh. Cậu ta chạm roi vào vành mũ và gật đầu cộc lốc, “Staunton,” cậu nói.

“Và em đã học được khá nhiều trong mấy năm qua,” Hầu tước nói. “Tất nhiên, em đã là sĩ quan kỵ binh mà. Chắc em cưỡi ngựa cũng tự nhiên thoải mái như đi bộ.”

“Tôi nghĩ cánh đàn ông ai cũng làm được thế hết,” Charles đáp. “Xin thứ lỗi, anh Staunton. Tôi đi trước đây.”

Hầu tước không rời khỏi cánh cổng. “Cưỡi ngựa buổi sáng à?” anh hỏi. “Anh cũng đang định dạo một vòng. Chúng ta đi cùng nhau chứ?”

Em trai anh nhún vai. “Nếu anh muốn,” cậu đáp.

Tất cả là do cô vợ phiền nhiễu của anh, Hầu tước nghĩ khi đóng yên cương cho con ngựa của mình, xua tay từ chối với người giữ ngựa định làm giúp anh. Cô nàng nhỏ bé ra bộ đoan trang với các tính thích phân tích và lên mặt dạy đời, luôn khăng khăng rằng họ là một gia đình chỉ vì Công tước là cha bọn họ. Lần cuối cùng anh ép mình phải đồng hành với một người chỉ muốn anh xéo đi với quỷ, với một cậu trai mới lớn ăn nói xấc xược là khi nào nhỉ ? Là do cô nên anh mới cảm thấy cần nói chuyện với cậu ta thế này.

“Em đã hành quân rồi chứ?” anh hỏi khi hai người cưỡi ngựa ra khỏi bãi tập, hướng về những đồng cỏ và những ngọn đồi trải rộng phía sau nhà.

“Bên kia bờ biển thì chưa,” Charles nói. “Tôi ở trung đoàn dự bị.”

“Vậy sao?” Hầu tước nhìn qua cậu. Vận quân phục đỏ vào hẳn em trai anh sẽ là thỏi nam châm đối với các cô gái, anh nghĩ thầm, môi nhếch lên. Vẫn khó lòng mà tin được em trai anh không còn là thằng nhóc mười hai tuổi nữa.

“Chúng tôi sẽ vượt biển sang Tây Ban Nha trong một tháng,” Charles nói. “Tôi định tới đó.”

“Công tước có ý kiến về chuyện đó không?” Hầu tước hỏi.

Em trai anh không trả lời.

“Anh đoán là,” Hầu tước nói, “ông ta không tán thành lựa chọn nghề nghiệp của em. Ông ta định cho em vào nhà thờ, không phải sao?” Anh nhớ thỉnh thoảng có bàn luận chủ đề đó với cha. Anh cũng nhớ đã hứa với cậu em Charles bất trị rằng anh sẽ lo liệu để cậu không bị ép vào con đường không có chút hấp dẫn đối với cậu. Nhưng anh đã ra đi trước khi giữ được lời hứa.

Rõ ràng Charles đã quyết định không tham gia vào cuộc trò chuyện này. Cậu đã thúc ngựa chạy nước kiệu.

“Nhưng anh nhớ là em chưa từng bảo,” Hầu tước nói, thúc ngựa đuổi kịp cậu, “em muốn làm sĩ quan. Gần đây em mới bắt đầu quan tâm tới sự nghiệp quân ngũ phải không?”

Em trai anh nhìn anh bằng cặp mắt cứng rắn, thù địch. “Anh trò chuyện chỉ để ra vẻ hòa đồng thôi, Staunton,” cậu nói. “Từ khi nào anh quan tâm đến sự nghiệp của tôi hay những lý do tôi chọn nó thế? Và đừng có bảo vì anh là anh trai tôi. Chúng ta chỉ ngẫu nhiên sinh cùng một nhà.”

Thì ra sự bỏ rơi của anh đã làm Charles bị tổn thương nặng nề hơn anh tưởng. Anh cứ nghĩ thằng bé sẽ nhanh chóng hồi phục và với sự mạnh mẽ của tuổi trẻ gắn với tình yêu mến của nó với người khác – có lẽ là Will. Thật là một giả định ngây thơ. Nhưng hồi đó anh mới – bằng tuổi Charles bây giờ.

“Em sống như một quý ông,” anh nói. “Em muốn đất đai, trang trại và trách nhiệm – cho dù em không có đất, em đã nói thế. Em hy vọng Will sẽ đi tu hoặc vào quân đội, và Công tước sẽ để cho em giúp ông điều hành gia sản hay một trong những mảnh đất ở xa. Anh thì nghĩ anh có thể được hưởng một mảnh đất khác. Chúng ta thường hay đùa cợt về chuyện đó. Anh sẽ để em sống ở đấy và điều hành nó trong lúc anh cuốn gói tới London.”

“Đấy chính là việc anh đã làm,” Charles nói. Lần đầu tiên một nốt cay đắng nhuốm vào giọng cậu. “Với thành công lớn từ mọi món đầu tư.”

“Em có biết vì sao anh ra đi không?” Hầu tước hỏi cậu.

“Có chứ,” em trai anh cất tiếng cười. “Công tước không cho phép anh tằng tịu với bất cứ phụ nữ nào trong bán kính mười dặm quanh Enfield. Và khi mẹ chết thì chẳng còn gì và chẳng còn ai giữ anh lại.”

Hầu tước nhăn mặt. Lẽ ra anh nên buộc mình nói lời chào tạm biệt. Hoặc lẽ ra anh nên cố giải thích. Nhưng không cách nào giải thích được nỗi đau, sự xúc phạm, và nhục nhã.

“Và anh Will ắt sẽ thụi anh gãy răng nếu anh mon men lại gần chị Claudia,” Charles thêm vào.

À. Tuổi mười hai đôi khi nhìn ra và hiểu được nhiều điều hơn cả người lớn.

“Anh từng yêu Claudia,” anh nói. “Anh tưởng cô ấy cũng yêu anh. Nhưng khi cô ấy lấy Will rồi, chẳng đời nào anh đến gần cô ấy nữa.”

“Anh luôn kiêu căng không chịu nổi,” người sùng bái anh một thời khinh bỉ nói. “Người nào có mắt cũng thấy được anh Will mới là người chị ấy thích. Anh Will đã sống khổ sống sở vì nghĩ anh sẽ có được chị ấy và anh ấy không dám chống lại anh. Anh không phải kiểu người hấp dẫn chị Claudia, Staunton. Claudia, với sắc đẹp của chị ấy, thích cuộc sống an toàn, yên ổn và thanh bình. Chị ấy thích anh Will.”

Ôi trời! Anh mù quáng đến thế kia ự dối mình mà không biết ngượng ư? Rõ ràng là vậy rồi.

“Anh đi vì lý do khác,” anh nói. “Cuộc sống vốn đã không chịu đựng nổi rồi, và đám cưới của Will cùng cái chết của mẹ đã đẩy anh tới bờ vực. Nhưng cũng chưa hoàn toàn tuyệt vọng. Bởi còn có em và Augusta mới ra đời.” Hầu tước hít một hơi sâu đứt quãng. Mấy năm qua anh đã cố quên đi chuyện đó. Anh không biết mình có nói ra được không. “Anh bị đẩy vào đường cùng bởi một nguyên nhân khác.”

Nếu Charles không dồn ép anh, anh đã chẳng nói ra. Chuyện quá khứ rồi. Anh đã vượt qua được, đã xây dựng lại được cuộc đời và lòng kiêu hãnh, luyện rèn tính tự lập cho mình.

“Ồ!” Charles thốt lên nóng nảy và có phần xấc xược.

“Ông ta buộc tội anh ăn cắp,” Hầu tước nói. “Là Công tước ấy. Ông ta đã đích thân lục soát phòng anh và tìm thấy nó. Ông ta đợi sẵn anh trong phòng với nó trên tay. Ông ta cầm nó mà tát vào mặt anh. Nó làm anh chảy máu.”

Anh không nhìn em trai, cậu ta nín thinh trong phút im lặng ngắn ngủi tiếp theo.

“Ông ta lệnh cho anh xuống dưới nhà đợi trong thư viện,” Hầu tước nói tiếp. “Đương nhiên anh biết anh phải đợi cái gì. Ai trong chúng ta cũng biết cả phải không? Anh đã hai mươi tuổi và anh vô tội. Anh bảo ông ta là anh sẽ đợi ở thư viện và sẽ không chống lại hay cãi lại ông ta nữa. Anh sẽ nhận trận đòn roi như một thằng bé yếu ớt bất lực. Song anh cũng bảo ông ta rằng anh sẽ ra đi ngay ngày hôm ấy, sẽ không bao giờ quay lại đất Enfield, ông ta đừng bao giờ để mắt đến anh nữa. Tất nhiên Công tước đời nào chịu nhượng bộ trước những lời đe dọa kiểu ấy. Anh đã phải nhận một trận đòn ác nghiệt chưa từng thấy trong đời. Sau đó khó khăn lắm anh mới leo được lên ngựa, nhưng anh không muốn ở chung một mái nhà với ông ta thêm một đêm nào nữa.”

Charles vẫn nín lặng.

“Khi đưa ra lời tuyên bố, anh không hề hấp tấp,” Hầu tước tiếp tục. “Anh biết chính xác mình đang nói gì, và đang lựa chọn điều gì. Anh biết anh sẽ phải bỏ lại đứa em mới sinh mà ông ta còn chưa nhìn mặt, và anh biết sẽ phải bỏ lại em. Em là người quý giá nhất còn lại trong đờ. Nhưng anh kể với em không phải để biện hộ cho mình. Khi ấy em còn nhỏ. Em cần anh. Và anh thậm chí không đủ can đảm để chào tạm biệt em. Nếu làm thế anh sẽ không đi nổi, mà anh buộc phải ra đi. Ngoài lòng tự trọng bị xúc phạm, anh cảm giác như cuộc đời anh, tâm hồn anh bị giày xéo. Khi người ta hai mươi tuổi, chắc em sẽ thừa nhận là đúng, người ta hay trầm trọng hóa hiện thực. Giờ nhìn lại, dường như cả lòng tự trọng, cả cuộc đời và tâm hồn anh đều không quan trọng bằng một đứa trẻ vốn coi anh như người hùng của nó.”

Rồi anh sửng sốt nhận ra nguyên nhân khiến Charles chẳng nói chẳng rằng.

“Quỷ tha ma bắt!” anh thốt lên. “Đây không phải câu chuyện nhằm moi nước mắt, Charles. Nó là phần ngu xuẩn và nhơ nhuốc của quá khứ mà anh đã quên từ lâu. Anh không còn giữ được lời thề của mình, em thấy đấy. Anh lại ở trên đất Enfield sau tám năm. Thậm chí còn nói năng gần như lịch sự với Công tước nữa.”

Charles thúc ngựa phóng lên phía trước và Hầu tước để cậu đi. Một trung úy kỵ binh hai mươi tuổi không thích bị nhìn thấy mình đang khóc.

Anh ghìm ngựa dựng lại. Không, anh sẽ không đợi vài phút rồi đuổi theo em trai. Charles sẽ vô cùng xấu hổ, và chắc sẽ thấy cần phải bình luận về những gì cậu vừa được nghe. Chẳng còn gì để nói nữa cả. Chí ít giờ Charles đã biết anh bỏ đi không chỉ để ăn chơi trác táng trên thành phố sau khi cái chết của mẹ cắt đứt mọi mối dây níu giữ anh ở lại Enfield. Cũng chẳng thay đổi được gì. Chắc chắn lý do nào cũng không biện minh được cho những việc anh đã gây ra. Anh đã phá vỡ tình yêu và sự tin tưởng. Và anh không phải là người duy nhất gánh chịu hậu quả.

Anh quay ngựa về nhà, rồi lại giục ngựa chạy theo hướng khác. Anh sẽ tìm một không gian bao la khoáng đạt và thúc ngựa phi nước đại đến khi nào cả hai cùng kiệt sức mới thôi.

***

Charity ngủ thêm được nửa giờ nữa sau khi chồng cô đi khỏi. Mặc dù đêm cô chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ và giấc ngủ còn bị quấy phá vì bị chồng đánh thức, cô vẫn không bỏ được thói quen cũ. Cô luôn luôn là người dậy sớm.

Hít vào mùi hương của anhối, cô thầm tận hưởng cảm giác lẫn lộn của đau đớn và hạnh phúc, yếu ớt và khỏe khoắn đang cùng tranh nhau lên tiếng trong cô. Chắc là hạnh phúc lắm khi có một cuộc hôn nhân vững bền, cô nghĩ, mỗi sáng được thức giấc như thế này. Nhưng hôn nhân của cô không vững bền, mà cô cũng chẳng mong được vậy. Gia đình này nhiều chuyện phức tạp đến nỗi xòe mười đầu ngón tay ra đếm cũng không xuể. Cô đã mãn nguyện với gia đình mình rồi. Và cô sẽ sớm được ở bên họ. Còn một buổi vũ hội tối nay nữa thôi. Mai hoặc ngày kia cô dám chắc Bá tước Tilden sẽ đưa gia đình rời khỏi Enfield. Lúc đó nhiệm vụ của cô sẽ chấm dứt.

Sáng mai cô sẽ hỏi Hầu tước Staunton bao giờ cô đi được. Có thể anh sẽ muốn cô ở lại thêm vài hôm nữa, nhưng bằng giờ này tuần sau cô hoàn toàn có khả năng đã ở nhà mình. Cô tung chăn và ngồi ra mép giường. Mọi người sẽ mừng lắm khi gặp cô. Cô cũng sẽ vui mừng biết bao! Còn phải kể cho chúng nghe những tin tức tuyệt vời nữa chứ. Trước tiên cô phải trêu chọc chúng đã. Cô sẽ giả vờ mình bị mất việc và không xu dính túi. Sau đó cô sẽ thích thú nhìn gương mặt từng đứa một và kể thật mọi chuyện.

Penny sẽ không tán đồng. Còn Phil sẽ nổi giận đùng đùng. Có khi cậu còn không động đến một xu hoặc không cho phép cô trả bất cứ món nợ nào. Nhưng trước giờ có lúc nào cô không phải đấu tranh với Phil đâu. Và xét cho cùng cô lớn hơn. Cô sẽ tìm được cách thuyết phục cậu.

Một lúc sau Charity thay đồ rồi đi xuống phòng ăn sáng. Hãy còn rất sớm. Cô mong là chưa có ai ở đó. Cô mong là anh không ở đó. Cô không biết phải giáp mặt anh thế nào hay nói gì với anh. Nhưng hóa ra có mỗi Charles, nom trẻ trung và điển trai trong trang phục cưỡi ngựa.

“Chào buổi sáng,” cô mỉm cười niềm nở. “Em cũng dậy sớm nhỉ? Đó là tác phong của sĩ quan quân đội phải không?”

“Em vừa cưỡi ngựa về,” cậu nói rồi đứng lên khỏi ghế và chìa tay ra. Khi cô đưa tay cho cậu, cậu nâng nó lên môi hôn. Một cử chỉ vô cùng lịch thiệp từ một chàng trai trẻ.

“Thế à!” cô hỏi. “Em có gặp anh Anthony không? Anh ấy cũng dậy từ sớm và nói sẽ đi cưỡi ngựa.” Cô đỏ mặt khi nhận ra lời nói của mình đã để lộ chuyện gì.

“Em đã đi cùng anh ấy một quãng ngắn,” cậu đáp

“Vậy ư?” Cô ngồi xuống và hơi nghiêng về phía cậu trong lúc người hầu rót cà phê vào tách cô. “Thế hai anh em có nói chuyện không? Chị chưa gặp gia đình nào mà các thành viên chẳng mấy khi trò chuyện với nhau về những chuyện nghiêm túc như nhà ta!”

Mắt cậu chợt hiện lên vẻ bênh vực. “Chúng em có nói chuyện,” cậu nói.

“Tốt quá.” Cô lấy một chiếc bánh mỳ nước trên giá. “Và em có tha thứ cho anh ấy tội bỏ rơi em khi em còn bé không?”

“Thế ra anh ấy đã kể cho chị à?” cậu hỏi.

“Không,” cô mỉm cười nói. “Đến chị anh ấy cũng kể rất ít về quá khứ. Chị không biết đã có chuyện gì, chỉ biết rằng nó đã xảy ra và chừng nào mọi người chưa sẵn sàng nhắc đến nó, thì không thể hàn gắn gì được. Em đã từng yêu quý anh ấy.”

“Vâng,” cậu đáp. “Hơn bất cứ ai trên đời. Trong mắt em, anh ấy làm chuyện gì cũng đúng đắn cho dù em biết tật xấu của anh ấy. Như kiêu ngạo chẳng hạn.”

“Chị nghĩ sự kiêu ngạo có sẵn từ địa vị, cách giáo dục và vẻ ngoài của anh ấy,” cô nói, chia sẻ một nụ cười đồng lõa với cậu.

“Chị có yêu anh ấy không?” Charles hỏi khẽ.

Bàn tay Charity đang đưa lên miệng chợt dừng lại và cô đặt miếng bánh ăn dở xuống. Cô biết trả lời sao đây trước câu hỏi này ? Chỉ có một cách duy nhất. Cô đã cam kết sẽ nói dối khi chấp thuận đề nghị của Hầu tước Staunton.

“Có,” cô đáp. “Yêu từ những tật xấu trở đi. Mặc dù từ lúc bọn chị mới đến đây, chị muốn túm lấy anh ấy mà lắc tới khi răng anh ấy va vào nhau. Anh ấy kín tiếng đến phát điên lên được.”

Cậu nhếch môi cười và Charity thấy tội nghiệp cho cô gái nào bị trúng lực sát thương của nụ cười đó – nếu cậu không định dâng kè trái tim mình.

“Em cứ nghĩ chị là một kẻ đào mỏ,” cậu thành thật. “Em ghét Tony khi anh ấy về đây. Song dẫu thế em vẫn tức tối thay anh ấy. Em tưởng là anh ấy bị lừa. Em xin lỗi. Em đã nhận ra mình xét đoán hoàn toàn sai cả chị và khả năng chọn vợ sáng suốt của anh Tony. Em thích chị.”

“Cảm ơn em,” cô nói. “Ôi, cảm ơn em.” Cô loay hoay tìm khăn tay – gương mặt cô nhăn nhó trong nỗi tủi hổ. “Chị ngớ ngẩn quá đi mất.”

“Không đâu,” cậu nhẹ nhàng đáp, ấn một chiếc khăn tay đàn ông khổ lớn vào tay cô. “Chị đã bị đối xử quá đáng ở đây, tuy nhiên ngay cả Công tước cũng bớt lạnh lùng trong tối qua. Chị thật can đảm, vững vàng khi giữ nguyên vẻ tươi cười và đối xử lịch sự với chúng em trong khi chúng em tiếp đón chị vô cùng lạnh nhạt.”

“Chà.” Cô hỉ mũi. “Chị nghĩ mình đã no rồi.” Cô mới ăn hai miếng bánh và uống nửa tách cà phê. “Không, em không cần đứng dậy đâu.”

Cô không muốn gì hơn là chạy ra khỏi phòng và tìm nơi nào khuất nẻo để giấu mình. Charles tưởng cô khóc vì cậu đã đối xử tử tế với cô và bảo rằng cậu thích cô. Lý do không phải ở đó. Mà là câu nói khác của cậu – Em cứ nghĩ chị là một kẻ đào mỏ. Nó như một chiếc roi gai quất vào cô.

Nhưng cô không tẩu thoát được dễ dàng. Cửa phòng ăn chợt mở và phu nhân Tillden bước vào cùng tiểu thư Marie Lucas. Những cái nhún gối và nghiêng đầu diễn ra hết sức ngượng ngập. Cô và phu nhân Tillden cùng trò chuyện về một chủ đề buồn tẻ và dễ đoán là thời tiết, tối qua trời mưa và sáng nay có sương mù nhẹ, nhưng có những dấu hiệu cho thấy sương đan tan, và có thể hy vọng mây sẽ bay đi. Có khi mặt trời còn ló dạng nữa. Người này hòa nhã đồng tình với ý kiến người kia.

Trong lúc trò chuyện với phu nhân Tillden, Charity chợt để ý thấy Trung úy Charles Earheart cúi đầu xuống bàn tay tiểu thư Marie, giống như đối với cô ban nãy, nâng tay cô gái lên môi rồi mỉm cười trao đổi mấy câu với cô ấy.

“Chào buổi sáng,” cậu lên tiếng. “Thật mừng được gặp lại em. Đã mười tám tháng rồi.”

“Em không nghĩ anh sẽ ở đây,” cô nói. “Em tưởng anh đã đi theo trung đoàn của mình.”

“Anh xin nghỉ phép,” cậu giải thích.

“Em đã hy vọng anh không về nhà,” cô gần như thì thầm.

“Thế ư?” cậu nói, xem chừng không ngạc nhiên. “Nhưng anh lại ở nhà, em thấy đấy.”

“Vâng,” cô nói.

“Và em vẫn thấy tiếc à?” cậu hỏi, nhìn sâu vào mắt cô.

Nhưng chủ đề thời tiết đã cạn ý, và phu nhân Tillden tặng Charity nụ cười vừa thân thiện vừa lo lắng của bà, rồi hướng sự chú ý sang cuộc trò chuyện giữa con gái bà và Charles. Họ lại bắt đầu nói về thời tiết.

Charity xin phép rời khỏi phòng. Cô bước từ từ lên năm bậc thang đầu tiên. Đoạn cầu thang còn lại cô lao hai bậc một.

Em cứ nghĩ chị là một kẻ đào mỏ.