Trong một quán cà phê sang trọng, Tào Tâm Di đang ngồi cùng với một chàng trai trẻ tuổi, vừa uống cà phê vừa cười nói vui vẻ.
Chàng trai kia cũng khá đẹp trai, trên tay còn đeo Rolex, đây là chiếc Black Water Ghost trị giá tám mươi nghìn tệ. Vào tầm tuổi của anh ta mà có thể đeo được chiếc đồng hồ trị giá cỡ này, dù không phải một người thành công như Lý Hạo Dương thì cũng là cậu ấm trong gia đình giàu có.
"Tâm Di, chúng ta quen nhau cũng đã một tháng, tối nay... đến nhà anh đi. Tháng trước bố vừa mua cho anh một căn biệt thự, một mình anh ở lạnh lẽo buồn tẻ lắm”.
Chàng trai không ngừng thay đổi tư thế ngồi để ánh mắt của Tào Tâm Di có thể nhìn thấy chiếc Rolex trên tay mình, sau đó mỉm cười nói với cô ta.
Vừa nghe thấy có biệt thự, khuôn mặt của Tào Tâm Di không giấu được vui mừng. Nguyện vọng lớn nhất đời này của cô ta, ngoài việc được làm bà chủ nhà giàu thì chính là được ở biệt thự. Nhà ở bình thường rộng một trăm mét vuông không xứng với đẳng cấp này của cô ta.
"Hả? Chuyện này... chuyện này...”
Tào Tâm Di ra vẻ thẹn thùng.
"Chuyện này không hay lắm..”.
Chàng trai thấy thế, biết Tào Tâm Di đã ưng thuận thì trong lòng hơi đắc ý, nói:
"Có gì mà không hay lắm, đã là thời đại nào rồi. Vả lại, anh thấy hai chúng ta rất hợp nhau, chỉ là bình thường ít gặp mặt. Cho nên anh thấy chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm một chút. Anh đã cho bố mẹ anh xem ảnh của em rồi, hai người rất hài lòng về em. Nói là nếu em đồng ý thì tháng sau chúng ta có thể đính hôn luôn”.
Thật ra Tào Tâm Di cũng xinh xắn, ăn mặc hợp thời, anh ta cũng rất hài lòng về cô bạn gái này.
Tào Tâm Di nghe vậy thì e thẹn gật gật đầu:
"Đương nhiên em đồng ý, thật ra một tháng này cũng là thử thách anh thôi, muốn xem anh có thật lòng đợi em không”.
Đến bây giờ mà Nhạc Huy vẫn chưa tỉnh lại thì chắc có lẽ anh đã trở thành người thực vật. Dù cho Nhạc Huy có là cậu chủ nhà họ Nhạc,Tào Tâm Di cũng chỉ có thể đau lòng mà từ bỏ anh. Cho nên kể từ khi Nhạc Huy vượt qua thời kỳ nguy hiểm, cô ta không tới bệnh viện nữa.
"Thật sao, vậy thì tốt quá!", chàng trai trẻ tuổi thấy thế thì hơi kích động, vội vàng nói: "Đương nhiên là anh thật lòng thích em. Thấy em không để ý tới anh, anh còn tưởng rằng em không thích người như anh nữa chứ”.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, lập tức rơi vào bể tình.
Tào Tâm Di - người sắp được trở thành bà chủ nhà giàu không chú ý tới hai người vừa vào quán cà phê. Hai người kia chính là Liễu Nhược Hà và Trần Ngọc Đình, họ tới là để tìm cô ta tính sổ.
Vừa thấy Tào Tâm Di, Liễu Nhược Hà và Trần Ngọc Đình đã đi thẳng về phía cô ta.
Tào Tâm Di đang bận rộn trò chuyện với người yêu nên hoàn toàn không chú ý tới hai người kia, mãi cho đến khi bên tai cô ta vang lên giọng nói lạnh lùng của Trần Ngọc Đình.
"Tào Tâm Di!"
Trần Ngọc Đình hết sức tức giận khi thấy cô ta hại Nhạc Huy thành người thực vật, không ngờ nhanh như vậy đã ở đây quyến rũ người khác.
"Ngọc... Ngọc Đình!", Tào Tâm Di giật nảy mình, trong lòng lập tức có một dự cảm chẳng lành khi nhìn thấy Trần Ngọc Đình, và cả Liễu Nhược Hà.
"Các người... hai người...”, giọng điệu của cô ta đột nhiên hơi chột dạ.
Chỉ nghe "Bốp!" một tiếng. Trần Ngọc Đình không chút do dự, đưa tay tát mạnh vào mặt Tào Tâm Di một bạt tai, phẫn nộ mắng:
"Tào Tâm Di, loại đàn bà nham hiểm độc ác! Tôi coi cô là bạn thân, thế mà cô lại dám mưu đồ tính kế tôi à?"
Cái tát này khiến nhân viên và toàn bộ khách hàng trong quán cà phê đều kinh động. Chàng trai trẻ tuổi kia trợn mắt, há hốc mồm, lập tức đứng dậy quát lớn:
"Cô làm gì thế? Sao lại đánh người?"
Trần Ngọc Đình nhìn về phía anh ta, cười mỉa mai nói:
"Chắc anh là bạn trai của Tào Tâm Di nhỉ? Anh nghe cho kỹ đây, người phụ nữ này mỗi năm đều thay đến bảy, tám người bạn trai”.
"Tôi là bạn thân của cô ta, thế mà cô ta còn muốn quyến rũ người đàn ông của tôi. Loại phụ nữ không biết xấu hổ này, anh vẫn còn muốn à?"
Lời vừa dứt, chàng trai trẻ tuổi kia lập tức kinh ngạc đến trợn tròn mắt, không dám tin mà quay qua nhìn Tào Tâm Di.
Trên mặt Tào Tâm Di còn hằn dấu ngón tay, vẻ mặt tái nhợt, vội vàng giải thích:
"Anh yêu, không phải... không phải như cô ta nói đâu, anh đừng nghe cô ta nói bậy!"
Tào Tâm Di vừa nói xong, má bên kia lập tức ăn ngay một cái tát. Liễu Nhược Hà thu tay phải về, tức giận chửi bới:
"Tào Tâm Di, cái đồ nham hiểm, hèn hạ không biết xấu hổ này. Cô còn muốn quyến rũ cả chồng của tôi!"
"Bây giờ chồng của tôi bị cô hại phải nằm trong bệnh viện còn chưa tỉnh lại, thế mà cô dám ở đây giả bộ như không biết gì à?"
"Nếu Nhạc Huy mà không tỉnh thì cô nên đi chết luôn đi!"
Mắng xong, Liễu Nhược Hà còn ác hơn, cầm cốc cà phê trên bàn hất lên mặt Tào Tâm Di.
Lúc này Tào Tâm Di ướt sũng cả người, nhếch nhác thảm thại.
Những người khác ở xung quanh rất vui vẻ theo dõi cảnh tượng trước mắt, nhao nhao chỉ trỏ vào Tào Tâm Di:
"Quyến rũ bạn trai người ta, còn quyến rũ cả chồng người ta, cô gái này đúng là không biết xấu hổ!"
"Hồng nhan họa thủy mà, cô gái này có cho tôi cũng không thèm!"
Chàng trai trẻ tuổi thấy thế thì cũng nhíu mày. Nếu một người nói Tào Tâm Di thì chưa chắc, nhưng hai người đều nói vậy, chuyện kia còn giả được sao?
Anh ta cười giễu cợt vỗ tay, nhìn về phía Tào Tâm Di:
"Cô Tào, không ngờ cô lại lợi hại đến vậy!"
"Còn giả bộ ngây thơ ở trước mặt tôi, chẳng trách cả tháng nay cô không để ý tới tôi, thì ra là còn bận đi quyến rũ chồng của người ta!”
"Quá đỉnh! Cô quá là đỉnh luôn!"
Anh ta giơ ngón tay cái với Tào Tâm Di, sau đó rời khỏi quán cà phê.
"Anh yêu, đừng đi! Anh đừng đi mà!", dù bây giờ Tào Tâm Di trông nhếch nhác thảm thại, nhưng cũng không quên níu giữ người yêu của mình.
Trần Ngọc Đình cảm thấy Tào Tâm Di buồn nôn vô cùng. Cô nên sớm đoạn tuyệt quan hệ với loại phụ nữ không biết xấu hổ này, chỉ là luyến tiếc tình bạn kia thôi. Bây giờ, cô đã không muốn nhìn thấy Tào Tâm Di nữa, nhìn nhiều chỉ thêm bẩn mắt.
"Tào Tâm Di, cô tự xem mà làm đi, nếu Nhạc Huy vẫn không tỉnh lại thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Trần Ngọc Đình bỏ lại một câu rồi cùng Liễu Nhược Hà rời đi.
Tào Tâm Di nhếch nhác ngồi ở đó, lớn tiếng khóc lóc.
"Người phụ nữ này vẫn còn mặt mũi mà ngồi đây khóc à? Nếu là tôi thì đã không dám gặp người khác rồi!"
"Nhìn bộ dạng của cô ta còn giống như là uất ức lắm ấy. Bố mẹ thế nào mà lại sinh ra đứa con như thế này chứ!"
Khách hàng xung quanh tiếp tục chỉ trỏ. Quản lý của quán cà phê thấy thế, sợ ảnh hưởng đến công việc làm ăn, liền bước tới nói với Tào Tâm Di:
"Thưa cô, quán cà phê của chúng tôi thuộc hạng sang trọng, chỉ hoan nghênh những người thanh nhã, có tố chất tới. Cô vẫn nên rời khỏi nơi này đi, đừng ảnh hưởng đến công việc làm ăn của chúng tôi”.
Tào Tâm Di giống hệt chuột chạy ngoài đường, không còn mặt mũi gặp ai. Cô ta vội vàng cầm túi xách của mình lên, che mặt rời khỏi đó.