Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 60: Nguyên nhân năm đó anh ở rể




“Anh là…anh là cậu chủ nhà họ Nhạc ở thủ đô sao?”

Liễu Nhược Hà nghe vậy, ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sofa, không dám tin, nhìn Nhạc Huy một cách không thể tưởng tưởng nổi.

Nhạc Huy thấy thế, cười nhạt nói:

“Em đừng kích động, ngồi xuống đã”.

Toàn thân Liễu Nhược Hà run rẩy rồi ngồi xuống, cô không dám tin chồng cũ của mình lại là cậu chủ nhà họ Nhạc ở thủ đô, cho dù cô có kiến thức hạn hẹp cũng đã từng nghe đến bốn gia tộc lớn, đặc biệt nhà họ Nhạc vẫn luôn đứng đầu trong bốn gia tộc lớn đó, giữ vị trí cao trong hơn mười năm.

Vì ở nước Hoa nhà họ Nhạc thật sự rất nổi tiếng, hầu như lĩnh vực nào cũng có bóng dáng họ, hơn nữa nhà họ Nhạc đã làm rất tốt trong từng lĩnh vực. Nhà họ Nhạc thậm chí vươn tay tới công nghiệp quân sự nặng, đây là thứ mà gia chủ đời thứ nhất nhà họ Nhạc giành lấy, cũng bởi vì nhà họ Nhạc đã từng làm lĩnh vực công nghiệp quân sự nặng nên mới có thể bỏ xa ba gia tộc còn lại vùng vẫy đằng sau.

“Sao có thể chứ”, Liễu Nhược Hà run rẩy nói: “Sao anh có thể là người nhà họ Nhạc, nếu anh thật sự là người nhà họ Nhạc, tại sao anh phải giấu cả nhà em? Tại sao… anh bị cả nhà em ức hiếp hai năm nhưng anh vẫn không lên tiếng…”

Nhạc Huy cười gượng nói:

“Anh thật sự không nên che giấu thân phận của anh với em, nhưng trong đó cũng có nguyên do”.

“Gia tộc anh có một quy định, lúc ra ngoài rèn luyện, tuyệt đối không thể nhắc đến thân phận thật sự của mình cho bất kì ai, anh bị bố và ông nội anh vứt bỏ ở Sở Châu để rèn luyện, cho nên lúc đi học anh mới nghèo như vậy, là nghèo thật sự, tất cả nguồn kinh tế của anh đều do anh đi làm kiếm được”.

“Sau này anh hẹn hò với em nhưng vẫn chưa đến lúc kết hôn, lần đầu tiên anh đến nhà em để gặp người nhà họ Liễu. Lúc đó thái độ người nhà họ Liễu đối với anh rất tệ, vì họ cảm thấy anh nghèo, nhưng lúc đó bà nội vẫn còn sống nên những người đó không dám hỗn láo”.

“Em còn nhớ chuyện lúc anh đến nhà em lần đầu tiên, một mình bà nội gọi anh vào trong phòng, anh ở trong đó một tiếng đồng hồ không?”

Liễu Nhược Hà nghe vậy liền nhớ lại rồi gật đầu nói:

“Đúng, em vẫn còn nhớ, lúc đó mọi người không thích anh lắm, nhưng bà nội hình như rất thích anh, còn gọi một mình anh vào nói chuyện, em nhớ rất rõ chuyện này”.

“Sau này em hỏi hai người nói chuyện gì nhưng anh cũng không nói với em, không lâu sau bà nội thu xếp tổ chức đám cưới cho hai chúng ta. Thật ra em vẫn luôn tò mò về chuyện này, lúc đó hai người nói chuyện gì ở trong phòng vậy?”

Nhạc Huy cười nói:

“Nói ra cũng là duyên phận, lần đầu tiên bà nội gặp anh, bà cảm thấy anh rất giống một người bạn cũ của bà. Người bạn cũ đó là ông nội anh, anh rất giống với ông nội anh, đây cũng là nguyên nhân anh rất được yêu thương ở nhà họ Nhạc. Bà nội nhà họ Liễu và ông nội anh là thanh niên tri thức ở quê lúc còn trẻ”.

“Đây đều do bà nội em kể với anh, lúc đó bọn họ rất thân nhau, nhưng quan hệ nam nữ ở thời kỳ đó khá nghiêm khắc, yêu đương cũng phải báo cáo bên trên. Cho nên chuyện trong sáng giữa bà nội em và ông nội anh vẫn chưa bị phá vỡ, ở thời kì đó, tình yêu vẫn rất hồn nhiên và đẹp đẽ, hai người đều coi đối phương là tình đầu, là tình cảm chân thành của mình. Nhưng tiệc vui chóng tàn, người nhà ông nội anh cho người gọi ông về, để ông ấy đi nhập ngũ”.

“Sau này đôi tình nhân cũng không thể gặp nhau, ngày đó bà nội gọi anh vào phòng, câu hỏi đầu tiên chính là Nhạc Lôi là gì của anh. Nhạc Lôi là ông nội anh, nhưng cái tên này là tên trước đây của ông, sau này ông đổi tên thành Nhạc Chấn Đình. Thật ra lúc đó anh rất do dự có nên nói cho bà nội không, nhưng cuối cùng anh vẫn nói với bà, Nhạc Lôi là ông nội của anh”.

Lắng nghe những điều này, Liễu Nhược Hà hơi kinh ngạc, không ngờ rằng bà nội cô và ông nội Nhạc Huy lại có câu chuyện như vậy.

Nhạc Huy tiếp tục nói:

“Sau này bà nội biết thân phận thật sự của anh, anh cũng gọi điện cho ông nội. Nhưng đây chỉ là kỉ niệm xưa giữa hai người bạn cũ xa cách mười mấy năm mà thôi, vì lúc đó khi bọn họ chia tay còn không kịp chào tạm biệt thì ông nội anh đã bị đưa đi rồi”.

“Nói thật cảnh tượng lúc đó rất cảm động, hai cụ già xúc động nước mắt lưng tròng. Nhưng mọi người đều có gia đình của riêng mình, có con cháu đời sau, cho nên đó cũng chỉ là kỉ niệm xưa mà thôi, hai người họ hỏi thăm xem từng người sống có tốt không”.

Liễu Nhược Hà sững sờ tại chỗ, trước giờ cô không biết những chuyện này, không chỉ có cô, có lẽ người nhà họ Liễu bao gồm Liễu Hồng Thanh cũng không hề hay biết.

“Tại sao bà nội muốn che giấu giúp anh? Theo lý mà nói bà và bọn em mới là người một nhà, bà nên thiên vị người nhà em mới đúng, cho dù bà không nói với những người khác thì cũng nên nói cho em biết thân phận thật sự của anh!”, Liễu Nhược Hà nhíu mày nói.

Nhạc Huy lắc đầu:

“Bà nội không phải là người phụ nữ bình thường, bà không giống với những người nhà họ Liễu, bà có học thức và văn hóa, biết kiềm chế, hơn nữa còn thông minh. Bà biết rõ người nhà họ Liễu có tính cách thế nào, nếu bà làm sáng tỏ thân phận của anh, nhà họ Liễu có thể sẽ xong đời”.

Liễu Nhược Hà nghe xong, ngơ ngác nhìn Nhạc Huy hỏi:

“Tại sao?”

Nhạc Huy cười khẩy nói:

“Hai năm nay lẽ nào anh còn không rõ đức tính của người nhà họ Liễu sao? Anh để Đoàn Thiên Hành lót đường cho bọn họ hai năm, kết quả thì thế nào?”

“Kết quả là anh vừa ngừng hợp tác thì bọn họ nhanh chóng bị phá sản, căn bản bọn họ chỉ là bù nhìn. Bà nội biết nếu người nhà họ Liễu biết thân phận thật sự của anh, thì chắc chắn họ sẽ ra sức nịnh nọt anh, từ đó không chịu làm việc, ngồi ăn chờ chết. Lúc đó ông nội anh đã nhường lại thân phận người thừa kế của nhà họ Nhạc cho bố anh, cho dù ông nội anh mắt nhắm mắt mở thì bố anh cũng sẽ không đồng ý có một thông gia không biết vươn lên”.

“Điều này cũng nằm trong khả năng dự đoán của bà nội, nên đến khi bà qua đời cũng không muốn tiết lộ thân phận thật sự của anh cho bọn họ”.

Liễu Nhược Hà ân hận cúi đầu khi nghe thấy vậy, cô lẩm bẩm:

“Người nhà họ Liễu thật sự như anh nói, trong mắt chỉ có tiền và hư vinh, ngay cả người thân của mình cũng không quan trọng bằng tiền, nhà em thật sự không thể sánh được một góc nhà họ Nhạc.

Nhạc Huy thấy vậy, vội vàng nói:

“Em là em, bọn họ là bọn họ, thật ra em làm rất tốt ở trong nhà họ Liễu. Nếu không thì lúc bà còn sống cũng sẽ không yêu thương em nhất. Vì bà nhìn thấy hình bóng của mình ở em, bà biết em không giống những người khác”.

Liễu Nhược Hà cười gượng nói:

“Cảm ơn lời khen của anh, vậy sau này tại sao anh lại ở rể nhà họ Liễu, anh là cậu chủ của nhà họ Nhạc, bố mẹ anh sẽ đồng ý sao?”

“Không đúng, họ chắc chắn không đồng ý, bằng không lúc đầu anh cũng sẽ không nói dối bố mẹ anh đã qua đời để lừa nhà em. Hơn nữa chúng ta kết hôn hai năm nay, bố mẹ anh cũng chưa từng đến thăm chúng ta”.

Nhạc Huy thở dài nói:

“Lúc đó là bà nội cầu xin để anh ở rể nhà họ Liễu, bà hi vọng anh có thể giúp nhà họ Liễu từng bước đi lên vị trí gia tộc số một ở Sở Châu. Mặc dù người nhà họ Liễu không xuất sắc, nhưng cuối cùng vẫn là người nhà của bà”.

“Anh đồng ý, anh không hề do dự vì anh không thể từ chối lời khẩn cầu của người già. Hơn nữa… anh yêu em, anh đồng ý ở rể nhà họ Liễu, muốn cùng em vực dậy nhà họ Liễu. Anh hi vọng có thể để từng người nhà họ Liễu sống tốt hơn, có thân phận và địa vị, thế này cũng có thể che được miệng của bố mẹ anh”.

“Lúc đó bố mẹ anh thật sự không đồng ý hôn sự giữa anh và em, hơn nữa thật sự bọn họ xem thường nhà họ Liễu, anh đặt cược với bọn họ, trong hai năm chắc chắn dìu dắt nhà họ Liễu đi lên, để hai nhà có thể môn đăng hộ đối”.

Nói đến đây, Nhạc Huy cười chế nhạo, lắc đầu nói:

“Nhưng anh thất bại rồi, anh không thể làm cảm động bất cứ ai nhà họ Liễu, cuối cùng lại bị bọn họ ép ly hôn với em, anh để mọi người xem anh là trò đùa, bao gồm bố mẹ anh, anh tự đánh vào mặt mình một cách thô bạo”.

Nghe đến đây, Liễu Nhược Hà khóc không thành tiếng, khuôn mặt hổ thẹn đầy nước mắt nhìn Nhạc Huy, nghẹn ngào nói:

“Cho nên anh chịu oan ức hai năm nay, bị nhà em ức hiếp như vậy nhưng anh cũng không lên tiếng”.

“Anh làm toàn bộ chuyện này đều vì em, vì nhà họ Liễu sao, anh làm vậy có đáng không?”