Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 56: Ai dám động vào đại ca của tôi




Có lẽ mọi người ở trong hôn trường đều cho rằng Nhạc Huy sẽ bị người hai nhà họ Lý và nhà họ Liễu vây đánh, cũng nghĩ đến cảnh Lý Hạo Dương sẽ ra oai trên sân khấu rồi đánh Nhạc Huy – người đến cướp dâu một trận.

Nhưng họ không ngờ Lý Hạo Dương sẽ quỳ xuống trước mặt Nhạc Huy, còn cầu xin anh tha thứ cho hắn.

Trong phút chốc, người nhà họ Lý và nhà họ Liễu đều sững sờ đờ đẫn.

“Lý Hạo Dương! Thằng nhóc con đang làm gì vậy?”

Lý Tùng – bố của Lý Hạo Dương thấy cảnh tượng trên sân khấu lập tức trở nên nổi giận, cáu kỉnh nói.

“Bố, bố biết anh ta là ai không? Anh ta là…”

Lý Hạo Dương quay đầu lại vừa lúc định nói cho Lý Tùng biết thân phận của Nhạc Huy, nhưng Nhạc Huy đã ngồi xổm xuống cảnh cáo hắn:

“Nếu anh dám nói ra thân phận của tôi thì hôm nay anh đừng mơ sẽ sống sót mà ra khỏi đây”.

Anh không biết tại sao Lý Hạo Dương lại biết thân phận thật sự của anh nhưng Lý Hạo Dương quỳ xuống trước mặt anh đã đủ để chứng minh Lý Hạo Dương biết anh là cậu chủ nhà họ Nhạc.

Nghe Nhạc Huy nói vậy, Lý Hạo Dương lập tức run rẩy, không dám nói hết những lời còn lại.

“Nó đến cướp dâu! Thằng nhóc con làm gì mà phải quỳ chứ!”

Lý Tùng kích động không biết Lý Hạo Dương muốn nói gì, chỉ biết tên nhóc này quỳ xuống quả thật vô cùng mất mặt, vứt hết thể diện nhà bọn họ đi rồi!

Lúc này họ hàng nhà bọn họ bị bẽ mặt đến mức không ngẩng đầu nổi, không hiểu Lý Hạo Dương bình thường hô mưa gọi gió này làm sao nữa.

“Chuyện gì thế này?”

“Có phải cậu chủ nhà họ Lý uống nhầm thuốc không? Sao cậu ta lại quỳ xuống với Nhạc Huy thế kia?”

“Với năng lực của cậu ta, tùy ý có thể khiến Nhạc Huy đó biến mất không còn tăm hơi, cậu ta không sao đấy chứ?”

Mọi người ở dưới sân khấu không ngừng bàn tán, không ai hiểu tại sao Lý Hạo Dương lại quỳ xuống trước mặt Nhạc Huy.

Người nhà họ Liễu cũng đang ồn ào thảo luận nhưng điều họ nói khác hẳn với người ngoài.

Liễu Tử Thần hơi nhíu mày:

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Với tính cách của Lý Hạo Dương, cậu ta tuyệt đối sẽ không quỳ như thế với Nhạc Huy!”

“Lẽ nào cậu ta thật sự tin lời nói quái quỷ của Nhạc Huy, còn tưởng Nhạc Huy có quan hệ với Đoàn Thiên Hành à? Nhưng dù là vậy thì cũng không đến nỗi phải quỳ thế chứ, thật mất mặt quá”.

Liễu Hồng Thanh nhíu mày, im lặng nhìn lên sân khấu.

Liễu Thừa Phong nói:

“Không phải… những lời Nhạc Huy nói lúc nãy là thật chứ? Còn Lý Hạo Dương là người biết thân phận thật sự của Nhạc Huy”.

“Nhìn dáng vẻ của cậu ta dường như đã từng gặp Nhạc Huy, nhưng có lẽ cậu ta không biết Nhạc Huy là đứa con rể ở rể của nhà họ Liễu”.

Vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên, thầm nghĩ… lẽ nào hai năm nay Nhạc Huy thật sự giúp đỡ họ sao?

“Không thể nào!”, Liễu Hồng Thanh đập mạnh vào xe lăn, chiếc xe bị ông ta đập suýt hỏng: “Các con đừng nghe tên khốn Nhạc Huy kia nói nhảm nhí, nó ở nhà họ Liễu chúng ta thế nào các con còn không rõ sao?”

“Nếu nó thật sự có thể ra lệnh cho Đoàn Thiên Hành thì sẽ chịu nhục nhã như vậy khi ở nhà họ Liễu chúng ta à? Các con cũng nên động não mà nghĩ đi, nếu nó đúng là người có địa vị cao thì tại sao nó lại làm vậy? Làm vậy để bị nhà họ Liễu sỉ nhục à?”

Những gì Liễu Hồng Thanh nói cũng xem như ngầm thừa nhận trong hai năm Nhạc Huy ở nhà họ Liễu đã bị đối xử như thế nào.

Vu Tiểu Tuệ vội đáp lời:

“Đúng đúng đúng! Các người đừng nghe tên nhóc Nhạc Huy kia nói bậy bạ, chúng ta đã quá rõ nó là người thế nào rồi”.

“Nếu nó có năng lực, chúng ta cũng sẽ không đối xử với nó như vậy. Là bản thân nó không làm được tích sự gì, một thằng đàn ông mà cứ như một kẻ đầy tớ, liên quan gì đến chúng ta?”

Liễu Hồng Thanh gật đầu tán thành với ý của Vu Tiểu Tuệ.

Đám người Liễu Tử Thần nghe thấy vậy lập tức tỉnh ngộ. Nhạc Huy tuyệt đối không thể là người âm thầm giúp bọn họ được, hơn nữa sở dĩ Đoàn Thiên Hành giúp nhà họ Liễu họ cũng là vì Liễu Nhược Hà, đây là chuyện mọi người đều tự hiểu.

“Vậy mọi người nói rốt cuộc cậu chủ nhà họ Lý nhà uống nhầm thuốc gì, tại sao phải quỳ với Nhạc Huy?”, Liễu Hân thắc mắc.

Nhưng lúc này đã không có ai nói thêm gì nữa vì ai cũng không biết tại sao lại vậy.

“Bốp”, tiếng bạt tai rõ mồn một vang lên từ trên sân khấu.

Lý Hạo Dương lại bị tát thêm một cái, không thể không nói Nhạc Huy tát rất mạnh. Anh tát cho Lý Hạo Dương ngã nhào sang một bên, khóe miệng chảy máu.

“Đồ khốn khiếp! Đồ khốn khiếp!”

Lý Tùng và Vương Thục Phân tức đến mức hét lên, quay đầu nhìn nhà họ Liễu mắng:

“Ông cụ nhà họ Liễu, chuyện này là sao? Tại sao lại gọi Nhạc Huy này đến đây?”

“Các người trơ mắt nhìn con trai tôi bị đánh sao?”

Liễu Hồng Thanh không dám đắc tội với Lý Tùng, ông ta kích động nói:

“Bảo vệ đâu! Bảo vệ đâu rồi, mau đi gọi bảo vệ lại đây!”

“Ở đây có người hành hung người khác, đánh cái tên khốn Nhạc Huy trên sân khấu kia cho tôi!”

Các khách mời đến tham dự đám cưới không ngờ đám cưới này lại náo nhiệt và đặc sắc đến vậy. Chỉ thấy Liễu Tử Thần vội vã chạy đi gọi bảo vệ, một lát sau cả một nhóm bảo vệ chạy lên sân khấu.

“Mẹ kiếp! Tôi xem thử ai dám bước lên đây!”

“Ai bước thử lên một bước xem!”

Nhạc Huy giơ tay chỉ vào đám bảo vệ đó, khí thế tản ra xung quanh.

Đám bảo vệ lại cùng ngây ra vài giây, bị khí thế của Nhạc Huy dọa đến mức lùi về sau một bước.

“Sợ cái gì! Đánh nó đi!”

Đội trưởng đội bảo vệ phản ứng lại, lấy gậy cảnh sát ra chỉ huy mọi người lao về phía Nhạc Huy.

Lúc này, Liễu Nhược Hà vô cùng sợ hãi, cô sợ Nhạc Huy sẽ lại bị thương vì cô. Cô cũng sợ cọng rơm cứu mạng cuối cùng là Nhạc Huy mất rồi thì cô cũng hoàn toàn tiêu đời.

Nhưng sợ thì sợ, lần này nói gì cô cũng phải chịu khổ với Nhạc Huy.

Cô ôm chặt lấy Nhạc Huy, vùi đầu vào lòng anh. Nhạc Huy cũng ôm chặt cô, chỉ giơ tay trái ra.

Anh vô cảm nhìn mấy người này, vẻ mặt không mảy may sợ hãi.

Lúc này hai người duy nhất lo lắng cho anh cũng chỉ có Trần Ngọc Đình và Tào Tâm Di. Thấy Nhạc Huy bị một đám bảo vệ vây quanh, hai người họ lo lắng đứng dậy muốn nói với tất cả mọi người Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc. Không ai có thể động vào anh, nếu không cả nhà người đó chắc chắn sẽ chết!

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này lại vang lên một tiếng hét khác từ cửa sảnh tiệc:

“Ai dám động vào đại ca của tôi!”

Tiếng hét này khiến mọi người đều quay đầu lại, cũng khiến đám bảo vệ dừng lại động tác giơ gậy lên của mình.

Lúc họ quay đầu lại còn khiếp sợ hơn lúc nãy.

Bọn họ không thể ngờ đám cưới hôm nay lại náo nhiệt đến vậy, gọi được cả chủ tịch tập đoàn Huy Hành – Đoàn Thiên Hành đến!

“Ôi trời! Là ông chủ Đoàn – Đoàn Thiên Hành!”

“Sao cậu ta lại đến đây, đây là đám cưới hay trận chiến của các ông lớn vậy? Tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Huy Hành đều ở đây!”

“Vừa rồi hình như ông chủ Đoàn gọi đại ca, ai là đại ca của cậu ta vậy?”

Đúng vậy, Đoàn Thiên Hành đã đến, không chỉ anh ta đến mà còn có các lãnh đạo cấp cao cùng nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp của tập đoàn Huy Hành!

Những nhân viên bảo vệ này không phải bảo vệ bình thường, tùy ý gọi ra một người cũng là cấp vệ sĩ.

“Đội trưởng Lưu! Mau qua kia đảm bảo an toàn cho chủ tịch Nhạc, hôm nay nếu anh ấy xảy ra chuyện gì ở đây thì tôi sẽ hỏi tội cậu!”

Đoàn Thiên Hành hung hăng nói, vội gọi đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn Huy Hành qua đó bảo vệ an toàn cho Nhạc Huy.

Đội trưởng Lưu cao một mét tám lăm, khỏe như gấu dẫn đội viên của mình đi qua bên chỗ Nhạc Huy, chẳng mấy chốc đã chế ngự được đám bảo vệ mà nhà họ Liễu dẫn đến.

“Mẹ nó! Còn dám ra tay với chủ tịch Nhạc của chúng tôi, các người muốn chết à?”

Đội trưởng Lưu tức giận nói, sau đó nhấc bổng đội trưởng đội bảo vệ của nhà họ Liễu lên, ném mạnh xuống dưới sân khấu, đập vào một cái bàn.

Đội trưởng đội bảo vệ đó nôn ra máu, co giật vài cái rồi ngất xỉu. Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, khách trong bàn tiệc đó sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Người nhà họ Liễu và Lý Tùng đều ngây người khi nhìn thấy Đoàn Thiên Hành.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy…”

Liễu Hồng Thanh như rơi vào hầm băng, bỗng có dự cảm không tốt.