Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 419: Do bệnh dịch hay là do virus lây lan




Qua chuyện mà Nhạc Thiên Ngạo được đón về nhà họ Nhạc, Nhạc Huy cũng đã có khái quát khá rõ.

Nhưng đợt bệnh dịch đó lại khiến lòng Nhạc Huy nhói lại.

Nhạc Thiên Ngạo vừa được đón về nhà họ Nhạc không lâu thì thôn Vương gia lại xảy ra bệnh dịch, do trùng hợp sao?

Nhưng Nhạc Huy vẫn rất cảm kích về cuộc điều tra của Tô Tuyết Đại.

“Bà Tô, vất vả cho bà rồi, bà điều tra đã đủ nhiều rồi”, Nhạc Huy cảm kích nói.

Tô Tuyết Đại lắc đầu mỉm cười đáp:

“Không nhiều, đợt bệnh dịch đó là một chuyện lớn cho nên nếu muốn điều tra sẽ rất dễ tra ra”.

“Nhưng dịch bệnh đó của thôn Vương Gia đã khiến hơn nghìn người chết. Năm đó vẫn chưa phải năm ổn định nên vì không muốn gây hoang mang lo sợ, cấp trên đành phải phong tỏa tin tức”.

Nhạc Huy nghe vậy bỗng nhíu mày, nói:

“Tại sao dịch bệnh này lại đột nhiên bùng phát thế? Hơn nữa tôi cảm thấy dù là dịch bệnh thì cũng không thể khiến hơn nghìn người mất mạng chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi được”.

Tô Tuyết Đại nói:

“Dịch bệnh chỉ là một cách nói, năm đó nền y học của nước Hoa vẫn chưa phát triển lắm. Hơn nữa năm đó xã hội lạc hậu, rất khó để kiểm soát sự bùng phát của mấy loại bệnh truyền nhiễm quy mô lớn này”.

“Nhưng cụ thể là bệnh gì thì vẫn chưa tra được. Năm đó chuyện này đã bị hạ lệnh phong tỏa tin tức, hơn nữa các lãnh đạo có liên quan đều ký thỏa thuận bảo mật, không ai dám tiết lộ tin tức về đợt dịch bệnh của thôn Vương Gia, cho nên chúng tôi không tra được manh mối gì”.

“Sau đó chúng tôi hỏi ông trưởng thôn kia thì ông ta cũng không biết”.

“Bởi vì năm đó ông ta không thể vào thôn, ngay cả thi thể của người nhà ông ta cũng không được nhìn. Sau đợt bệnh dịch, tất cả xác của người trong thôn Vương Gia đều bị hỏa táng tập thể để tránh virus lây lan. Thôn đó sau này cũng bị phong tỏa suốt mười năm, mãi tới năm 1981, cấp trên mới bỏ lệnh cấm thôn đó, cử quân đội tới dọn dẹp một lượt rồi làm công tác tiêu trùng khử độc suốt một tuần”.

“Nhưng theo ông trưởng thôn đó nói về sau có vài người không giữ mồm giữ miệng tung tin đồn nói rằng cái chết của thôn Vương Gia rất thảm thương, ai nấy đều lồi mắt, khuôn mặt méo mó. Cơ thể và bắp thịt của bọn họ đều bị teo lại, dù là thanh niên khỏe mạnh hay là đứa trẻ vài tuổi thì các phần cơ bắp đều bị teo tóp và trở nên cứng đơ, thi thể giống y như mấy con ma cương thi trong phim”.

“Nhưng đây cũng chỉ là lời đồn, không đáng tin lắm”.

Nhạc Huy nghe thấy thế, càng nhíu chặt mày, anh lẩm bẩm:

“Đây không giống triệu chứng của căn bệnh truyền nhiễm, lúc tôi còn đi học có nghiên cứu về bệnh lý học, triệu chứng này giống trúng độc hơn…”

Thấy Nhạc Huy lẩm bẩm, Tô Tuyết Đại và Lữ Khuynh Tiêu cũng khiếp sợ.

“Anh Nhạc, ý anh là có người gây ra bệnh dịch này sao?”, Lữ Khuynh Tiêu hơi sợ hãi hỏi.

Nhạc Huy lắc đầu:

“Tôi không rõ, chuyện năm đó tôi cũng không tự mình trải qua. Hơn nữa đợt dịch bệnh đó đã bị hạ lệnh phong tỏa tin tức, nếu muốn tra thì chắc chắn cũng không tra ra được chân tướng”.

“Nhưng tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao ông nội tôi vừa đón Vương Thiên Ngạo đi thì thôn Vương Gia đã bùng phát bệnh dịch luôn?”

“Còn cả chuyện vừa nãy tôi nói nữa, mấy triệu chứng dịch bệnh mà bà Tô miêu tả vốn không giống căn bệnh truyền nhiễm. Mà nó giống như tế bào thần kinh bị tổn thương khiến cho các phần cơ bắp teo lại thậm chí là cứng khớp, rồi cuối cùng là đau đớn và chết, như vậy mới có chuyện hai mắt lồi ra”.

“Vả lại, nếu là bệnh truyền nhiễm thì không thể chỉ có một mình người trong thôn Vương Gia mới bị nhiễm. Những người trong thôn khác thì sao?”

Tô Tuyết Đại nghe vậy, lắc đầu nói:

“Điều mà tôi vừa nói chỉ là lời đồn mà ông trưởng thôn kia nghe được mà thôi, cho nên cậu Nhạc không cần coi là thật. Rất nhiều tin đồn đều là do mọi người nghe nhầm đồn bậy, không đáng tin lắm”.

“Còn về việc mà cậu nói có ai trong thôn khác bị nhiễm bệnh hay không thì hình như là không có. Theo lời ông trưởng thôn, năm đó chỉ có người trong thôn Vương Gia mắc bệnh. Nhưng trong thôn khác cũng có người chết, chỉ có điều đó là người từ thôn khác tới thôn Vương Gia để thăm họ hàng, hoặc là tới vì những nguyên nhân khác, nhưng rồi lại bị phong tỏa chết ở trong thôn Vương Gia”.

Nhạc Huy gật đầu nhưng không nói gì.

Thật ra trong lòng anh vẫn rất nghi ngờ về chuyện dịch bệnh của thôn Vương Gia.

“Cậu Nhạc, theo tôi thì chắc đó chỉ là một đợt bệnh dịch bùng phát. Vì để ngăn chặn dịch bệnh lây lan nên cấp trên mới phải phong tỏa cả thôn, tuy người trong thôn Vương Gia đều chẳng may gặp nạn, nhưng cũng may bệnh dịch không lây lan ra ngoài. Năm đó bệnh dịch mà lây lan ra thì số người chết đâu chỉ có mỗi người dân trong thôn Vương Gia”.

“Hơn nữa nếu muốn điều tra chuyện này thì căn bản không thể tra ra được gì, ngay cả chúng tôi cũng không tra ra nổi”.

Tô Tuyết Đại lại nói.

“Tôi biết rồi”, Nhạc Huy gật đầu nói: “Bà Tô đã giúp tôi tra ra rất nhiều tin tức mà tôi cần, tôi sẽ trả nốt số tiền thù lao, để bày tỏ sự cảm kích của tôi, một triệu còn lại kia tôi sẽ tăng thêm một triệu nữa”.

Nói xong, Nhạc Huy liền chuyển hai triệu tệ vào tài khoản của Tô Tuyết Đại trước mặt hai mẹ con họ.

Thấy Nhạc Huy hào phóng như vậy, hô hấp của hai mẹ con nhà họ bỗng trở nên hơi gấp gáp.

Bình thường những cuộc buôn bán tình báo của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là một tin bán với giá mấy trăm nghìn tệ, chứ bán với giá hàng triệu thì ít lắm. Thế mà Nhạc Huy lại trả hẳn cho họ ba triệu tệ tiền thù lao.

Cộng thêm lần trước Nhạc Huy nhờ bọn họ giúp đỡ, Tô Tuyết Đại đã lừa được từ chỗ Ngô Thiên Long hai mươi triệu, Lữ Khuynh Tiêu thì lừa được của Tống Lập Nhân mấy triệu tệ.

“Cậu Nhạc, quả thật rất vui khi được hợp tác với cậu, mong là sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn nữa”.

Tô Tuyết Đại kích động đứng dậy, bắt tay với Nhạc Huy.

“Đương nhiên, tôi nghĩ chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội hợp tác, bởi vì tôi vẫn có rất nhiều chuyện muốn nhờ bà Tô điều tra giúp”, Nhạc Huy nói.

Sau khi ngồi xuống, Tô Tuyết Đại lại nói:

“Đúng rồi, còn một chuyện rất quan trọng”.

“Người đứng đầu của tổ chức chúng tôi muốn đích thân gặp cậu Nhạc”.

Nhạc Huy nghe vậy bỗng sững sờ:

“Người đứng đầu của các người? Người đứng đầu của tổ chức Sói ư?”

“Đúng!”, Tô Tuyết Đại mỉm cười nói.

“Tại sao?”, Nhạc Huy hơi tò mò.

“À… chuyện của năm 1971”, Tô Tuyết Đại cười thần bí.

Vẻ mặt Nhạc Huy bỗng biến sắc hỏi:

“Chuyện năm 1971, chẳng lẽ người đứng đầu của tổ chức Sói biết sự tình gì sao?”

Tô Tuyết Đại lắc đầu, nói:

“Cái này tôi không biết, trước đó tôi đi điều tra chuyện của hơn ba mươi năm trước đã kinh động đến sếp của chúng tôi. Tôi nói chuyện với ông ấy thì ông ấy chủ động đề nghị muốn gặp mặt cậu Nhạc. Còn về việc ông ấy biết những gì thì tôi cũng không rõ. Ông ấy muốn làm gì, tôi cũng không thể hỏi được”.

Nhạc Huy hơi kích động, tuy anh biết khá nhiều tin tức về chuyện năm 1971, nhưng vẫn rất mơ hồ.

Ví dụ như bệnh dịch lớn kia, anh luôn cảm giác nó không hề đơn giản. Tại sao sau khi ông nội Nhạc Chấn Đình của anh lại đón Nhạc Thiên Ngạo đi thì thôn Vương Gia lại bùng phát bệnh dịch?

Anh phải tìm ra những câu trả lời này.

Xem ra chắc người đứng đầu của tổ chức Sói này biết chút nội tình.

“Được, khi nào ông ta tới gặp tôi?”, Nhạc Huy không thể chờ đợi được nữa.

“Cậu Nhạc không cần vội, tuổi tác của ông ấy đã cao, cần chuẩn bị đôi chút. Chắc trong vòng một tuần đích thân ông ấy tới thành phố Đông An, đến lúc đó sẽ gặp mặt cậu Nhạc”.

Tô Tuyết Đại mỉm cười nói.