Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 415: Tôi chính là con rối




Tối hôm đó.

Trải qua một ngày dọn dẹp, đối thủ không đội trời chung của Thánh Hoàng – bang Trúc Liên đã hoàn toàn bị loại bỏ một cách sạch sẽ.

Dưới sự chỉ thị của Nhạc Huy, mấy người Ngô Thắng phái cấp dưới của mình đến các vùng địa bàn lớn nhỏ của bang Trúc Liên dọn dẹp cho gọn ghẽ.

Mấy người Kỳ Phi dưới sự bày mưu tính kế của Nhạc Huy cũng đánh thẳng vào trụ sở chính của bang Trúc Liên. Có vẻ như Tống Lập Nhân đã dẫn toàn bộ người của ông ta đi tấn công trụ sở chính của Thánh Hoàng, ngược lại để trụ sở trống không của mình cho mấy người Kỳ Phi.

Sau vài tiếng đồng hồ “quét dọn”, từ thành phố Đông An đến cả tỉnh Giang Bắc đã không còn chỗ đứng cho bang Trúc Liên.

Bao gồm cả những vùng huyện thành nhỏ, mấy người Ngô Thắng cũng không bỏ qua.

Trong vòng một ngày, vô số những băng đảng khác đều nhận được thông tin bang Trúc Liên đã bị diệt vong.

Chưa một ai biết về sự việc phát sinh trong nội bộ Thánh Hoàng, nhưng thông tin Ngô Thiên Long đã chết thì đã truyền ra ngoài.

Ngô Tịnh Vũ đã kế thừa vị trí thủ lĩnh, hiện giờ chính là một thủ lĩnh mới đứng trên cả vạn người.

Hắn chuyển nhà đến khu biệt thự của Ngô Thiên Long. Mấy người Nhạc Huy đương nhiên cũng từ một nơi nhỏ bé là huyện Tứ Thủy tạm thời chuyển đến khu biệt thự của Ngô Thiên Long ở thành phố Đông An.

Ngô Tịnh Vũ chủ động nhường căn biệt thự lớn nhất cho Nhạc Huy ở.

Sự việc này đã được lan truyền trong nội bộ Thánh Hoàng, rất nhiều người đều đang bàn tán, thủ lĩnh thật sự của Thánh Hoàng thật ra là Nhạc Huy chứ không phải Ngô Tịnh Vũ. Hắn chẳng qua chỉ là con rối để Nhạc Huy điều khiển mà thôi.

Ngô Tịnh Vũ cũng đã nghe thấy những lời này nhưng không hề để bụng.

Hắn không phủ định, bản thân chính là con rối do Nhạc Huy điều khiển. Nếu như không có Nhạc Huy thì đừng nói là con rối, ngay cả làm người thì hắn cũng chỉ là một kẻ ở tầng lớp thấp nhất.

Nếu không có Nhạc Huy, bây giờ hắn vẫn chỉ là đứa con riêng bị giẫm đạp dưới chân người khác.

Tuy nhiên lúc này, ai dám nói hắn là đứa con riêng? Người của Thánh Hoàng từ trên xuống dưới, ngay cả mấy người Ngô Thắng cũng phải cung kính mà gọi hắn một tiếng tổng giám đốc Ngô hoặc đại ca Ngô.

Dù có là con rối thì hắn cũng nhận.

“Hai anh, tôi muốn vào gặp anh Nhạc, có vài chuyện cần trình báo với anh ấy”.

Buổi tối, Ngô Tịnh Vũ đến trước cửa chính của căn biệt thự lớn nhất.

Hai người Hắc Long và Long Vương đang canh giữ trước cửa chính.

“Được, cậu vào đi”.

Hắc Long gật đầu, không nói nhiều lời.

Anh ta không cần phải cung kính với Ngô Tịnh Vũ, thậm chí khi ở trước mặt, Ngô Tịnh Vũ còn phải đối xử lễ độ với bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng đều là cấp dưới của Nhạc Huy chứ không phải cấp dưới của Ngô Tịnh Vũ.

Lúc này trong phòng khách của căn biệt thự, Nhạc Huy đang ở cùng với Trần Ngọc Đình.

Những ngày này cứ bận rộn mãi, anh cũng không có nhiều thời gian ở bên Trần Ngọc Đình.

Bây giờ cũng coi như đã nắm được Thánh Hoàng trong tay, mặc dù không tổn hao bao nhiêu sức lực nhưng Nhạc Huy cũng phải hao tổn mấy phần tinh thần.

“Anh Nhạc, làm phiền rồi”.

Ngô Tịnh Vũ bước vào, đứng ở cửa chính và cúi đầu chào Nhạc Huy.

Không có sự đồng ý của Nhạc Huy, hắn vẫn không dám bước thẳng vào.

“Ngọc Đình, em lên trên phòng trước đi, anh có chuyện cần bàn với tổng giám đốc Ngô”, Nhạc Huy nói với Trần Ngọc Đình.

Sau khi nhìn Trần Ngọc Đình đi lên tầng, anh mới gật đầu nói:

“Vào đi”.

“Vâng!”

Ngô Tịnh Vũ cung kính bước vào, quỳ ngay xuống trước mặt Nhạc Huy.

Lần quỳ gối này khiến Nhạc Huy cũng sững sờ, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Ngô Tịnh Vũ:

“Cậu đây là…”

“Anh Nhạc, xin nhận của tôi một lạy!”, Ngô Tịnh Vũ quỳ lạy với vẻ mặt thành kính, nói: “Nếu không phải anh Nhạc viết lại cuộc đời tôi thì bây giờ tôi chỉ là đồ bỏ đi mà thôi”.

“Bắt đầu từ hôm nay, anh Nhạc chính là người bố đã sinh ra tôi thêm lần nữa, cái mạng này của tôi cũng là của anh!”

“Hi vọng từ nay về sau, tôi vẫn có thể nhận được sự chỉ bảo của anh Nhạc”.

Ra là hắn đang bày tỏ lòng trung thành.

Nhạc Huy thấy vậy, không bảo hắn đứng dậy mà cười nhạt hỏi:

“Lẽ nào cậu chưa nghe đến mấy lời bàn tán kia sao? Bọn bọ nói cậu là con rối của tôi, chẳng lẽ trong lòng cậu không khó chịu chút nào sao?”

Ngô Tịnh Vũ ngẩng đầu, cũng cười nói:

“Nếu như bọn họ ăn nói luyên thuyên, đặt điều vớ vẩn thì tôi đương nhiên sẽ không thoải mái”.

“Thế nhưng bọn họ nói cũng không sai, tôi thật sự là con rối của anh. Nếu như tôi không làm con rối thì tôi vẫn chỉ là đồ vô dụng, từ trên xuống dưới cũng không ai xem tôi như con người, vây nên kể cả có là con rối thì tôi cũng cam tâm tình nguyện”.

“Tôi có thể cảm nhận được, tôi đã không còn là Ngô Tịnh Vũ của ngày xưa nữa. Tôi tin rồi sẽ có một ngày tôi có thể khiến cho những người đó thật sự khâm phục tôi”.

Nhạc Huy nghe vậy thì nở một nụ cười vui vẻ, gật đầu nói:

“Đứng dậy đi”.

“Nói thật, cậu vẫn khiến tôi phải nhìn với con mắt khác, sự thay đổi của cậu thật sự rất lớn. Tôi thu lại những lời mình đã nói trong lần đầu tiên gặp cậu, cậu không phải phế vật vô dụng, cậu là vật liệu có thể chế tạo được. Hơn nữa cậu biết phải cảm ơn, có thù báo thù, có ơn báo ơn, tôi cũng là người như thế”.

“So với mấy người anh trai của cậu thì tôi thấy cậu có tiền đồ hơn bọn họ”.

Ngô Tịnh Vũ đứng dậy rồi ngồi xuống ghế, nghe thấy những lời Nhạc Huy nói thì lập tức kích động.

Trước nay hắn chưa từng đạt được sự công nhận, kể cả bây giờ người ở Thánh Hoàng đều đã phục tùng hắn nhưng trong lòng hắn vẫn chưa từng thấy tự hào, bởi vì thứ những người này thật sự phục tùng thật ra là thủ đoạn của Nhạc Huy.

Nhưng lúc này nghe thấy những lời Nhạc Huy khen ngợi mình, Ngô Tịnh Vũ lại cảm thấy rất kích động và kiêu ngạo.

Trong lòng hắn, Nhạc Huy là một người không có gì là không thể làm được. Nếu ở thời Tam Quốc thì Nhạc Huy giống như nhân vật Gia Cát Lượng, hơn nữa còn có cả dũng khí của Lữ Bố, hắn thật lòng mong muốn bản thân có thể có được sự tán thưởng của Nhạc Huy.

“Thật vậy sao?”

“Cảm ơn anh Nhạc xem trọng tôi!”

Nhạc Huy gật đầu:

“Nhưng tôi và cậu từ đầu tới cuối không phải người đi cùng một con đường, cuộc hội ngộ của chúng ta rất ngắn ngủi. Sau khi tôi báo thù xong, chặng đường sau đó cậu phải tự dựa vào bản thân để bước đi rồi, điều tôi có thể chỉ bảo không nhiều, cậu vẫn cần tự mình tiến bộ”.

Nhạc Huy không nói thẳng ra, anh và Ngô Tịnh Vũ thật sự không phải người cùng đường.

Dù bây giờ Ngô Tịnh Vũ đã ngồi lên vị trí thủ lĩnh, điểm khởi đầu của hắn vẫn chỉ là một tên côn đồ không có gì vinh quang. Mà điểm khởi đầu của Nhạc Huy lại là cậu chủ nhà họ Nhạc.

Xuất thân của Ngô Tịnh Vũ là đứa con riêng của một bang phái. Còn Nhạc Huy lại xuất thân từ một gia tộc có tiếng tăm.

Hai người có tầm nhìn khác nhau, mục tiêu theo đuổi cũng khác nhau. Càng quan trọng hơn là mấy người anh em của Ngô Tịnh Vũ có thể mất hết nhân tính, vung dao về phía anh em ruột thịt của mình, ngay cả bố cũng có thể giết.

Mà Nhạc Huy, cho dù người thân của anh có đối xử với anh quá đáng thế nào đi nữa thì anh vẫn không có cách nào chĩa dao về những người thân và những người anh em có cùng huyết thống.

Giống như cách mà Nhạc Huy nói, anh giúp Ngô Tịnh Vũ kế nhiệm chỉ là vì muốn báo thù. Báo thù xong, anh cũng sẽ ít liên lạc với Ngô Tịnh Vũ.

“Tôi biết anh Nhạc có xuất thân rất lớn, và cũng có chuyện lớn phải làm. Có thể đạt được sự chỉ bảo của anh trong thời gian ngắn cũng là vinh hạnh của tôi, hi vọng khi anh Nhạc vẫn còn ở đây thì có thể truyền thụ cho tôi một chút bản lĩnh”.

Ngô Tịnh Vũ vẫn khiêm tốn nói.

Nhạc Huy gật đầu:

“Đương nhiên, thật ra với tình thế trước mắt, tôi và cậu đã thành công được một nửa rồi”.

“Nhưng giành được giang sơn khó, giữ được giang sơn còn khó hơn. Thánh Hoàng đổi chủ, đối với bên ngoài mà nói thì vẫn chưa ổn định. Tuy là chúng ta đã diệt trừ bang Trúc Liên nhưng những bang phái khác vẫn đang tận dụng thời cơ để trỗi dậy, bọn họ nhất định sẽ cho rằng thủ lĩnh của Thánh Hoàng chết rồi thì nội bộ bây giờ cũng chỉ là một mớ hỗn loạn mà thôi”.

“Những ngày này, chắc chắn sẽ có không ít bang phái đến gây sự với Thánh Hoàng. Điều cậu phải làm là giải quyết chuyện bên trong trước, giúp nội bộ ổn định trở lại, để những người trong nội bộ nhìn thấy năng lực của cậu”.

“Tiếp đó chính là đối phó với bên ngoài, để những người ngoài kia biết được dù Thánh Hoàng có đổi thủ lĩnh thì sự tồn tại vẫn không gì có thể lay chuyển. Bất kỳ ai muốn đến làm lung lay nền móng của Thánh Hoàng thì chỉ có một con đường chết!”

Ngô Tịnh Vũ nghe vậy liền suy ngẫm.

Một lúc lâu sau, hắn hỏi:

“Anh Nhạc, ổn định nội bộ thì tôi có thể hiểu được, nhưng mà đối phó với bên ngoài… thì vẫn cần anh Nhạc chỉ dạy”.

Nhạc Huy cười nói:

“Rất đơn giản, tôi cảm thấy trước tiên thì cậu có thể thu nạp vài người vào, mở rộng Thánh Hoàng. Lúc chúng ta tranh đấu với Ngô Thiên Long đã bị hao tổn một số người. Hơn năm trăm người đó của Ngô Thiên Long cũng là một phần lực lượng của Thánh Hoàng. Hơn năm trăm người đó đều bị bắt, thêm cả mấy người Lý Hải cũng bị bắt rồi, Thánh Hoàng cũng coi như mất đi một phần sinh lực không nhỏ”.

“Vậy nên trong lúc này, cậu phải khôi phục lại phần sinh lực đã bị tổn hại của Thánh Hoàng. Cách tốt nhất chính là thu nạp thế lực tàn dư của bang Trúc Liên. Bang Trúc Liên không còn nữa nhưng nhân lực của bọn họ vẫn còn. Chỉ cần cậu cho họ ăn, cho họ uống, thật ra ai là chủ nhân của họ thì cũng chẳng thành vấn đề gì nữa”.

Ngô Tịnh Vũ nhoẻn miệng cười, hào hứng nói:

“Tôi đã hiểu ý của anh Nhạc rồi!”

“Như vậy chúng ta cũng coi như là thôn tính bang Trúc Liên, nhân lực của bọn họ bổ sung cho tổn thất của chúng ta. Thánh Hoàng vẫn là Thánh Hoàng trước đây”.

Nhạc Huy gật đầu nói:

“Không sai, thu nạp xong thì điều cậu phải làm chính là khiến những bang phái khác biết được Thánh Hoàng vẫn là Thánh Hoàng lúc trước”.

“Muốn đến gây sự thì đánh!”

“Không phục? Vậy thì đánh cho đến khi bọn họ phục mới thôi!”

“Cậu phải thể hiện được sự cứng rắn của mình, để tất cả mọi người đều biết Ngô Tịnh Vũ không hề thua kém Ngô Thiên Long, càng không dễ bị bắt nạt hơn Ngô Thiên Long”.

“Đương nhiên, ngoài sự tàn nhẫn thì những biện pháp nhân từ thích hợp cũng là cần thiết. Không đến mức cần thiết thì nhất định không cần làm mọi thứ quá tuyệt tình. Từ xưa đến nay, chính sách tàn bạo luôn có ngày bị lật đổ. Mà sự nhân từ cũng chính là đạo lý của việc cầm quân hay buôn bán, xem cậu trung hòa ra sao, khiến cho bọn họ sợ hãi sự tàn độc của cậu, đồng thời cũng ủng hộ và yêu mến sự nhân từ của cậu”.

Ngô Tịnh Vũ thật sự là đang khiêm tốn đến xin chỉ dạy, thậm chí còn mang ra một quyển sổ nhỏ để ghi chép.

Nhạc Huy cũng không keo kiệt, Ngô Tịnh Vũ xin chỉ dạy thì anh cũng kiên nhẫn dạy bảo.

Lần chỉ dạy này cũng tốn cả mấy tiếng đồng hồ, cho tới tận nửa đêm.