Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 405: Thắng bại chưa rõ, sao lại gọi là kết cục




“Sao anh có thể nhìn ra?”

Sau một hồi im lặng, mọi người đều nhíu mày. Ngô Chí Huân bỗng nở nụ cười nham hiểm, ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Huy và hỏi.

Lúc này cậu Tư vẫn còn giúp hắn đẩy xe lăn.

Còn đám người Ngô Thắng và Ngô Tịnh Vũ không khỏi nhíu mày nhìn hai kẻ phản bội.

Đã không cần xác nhận nữa rồi, bộ dạng này của Ngô Chí Huân rõ ràng đã thừa nhận những lời Nhạc Huy vừa nói. Kẻ bản đứng họ là Ngô Chí Huân và cậu Tư.

“Lạ lắm sao?”, Nhạc Huy cũng bật cười: “Anh là người không cần đoán cũng biết, Tịnh Vũ đã từng nói nếu xuất hiện phản bội trong đám chúng ta thì người đó chắc chắn là anh”.

“Lúc nãy khi ở trong phòng của Thẩm Thành chuẩn bị đầu hàng, cậu Tư vẫn giúp anh đẩy xe lăn. Trong hoàn cảnh không rõ sống chết đó, cậu ta còn có tâm trạng giúp anh đẩy xe lăn, phản ứng ngược hoàn toàn với những người khác chứng tỏ cậu ta biết mình sẽ không sao”.

“Tại sao ư? Vì cậu ta và anh không phản bội Ngô Thiên Long nên cậu ta không phải sợ, anh cũng không sợ”.

“Tôi nói đúng chứ, cậu Tư?”

Lúc này dù là Ngô Chí Huân, cậu Tư hay Ngô Thiên Long đều sửng sốt.

Không ngờ trong tình cảnh đó mà Nhạc Huy vẫn quan sát cẩn thận như vậy, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra ai là kẻ phản bội.

“Ha ha ha, quả nhiên đúng như lời đồn đại, có thể khiến mấy đứa con trai của tôi đoàn kết lại để đối phó với người bố này, cậu Nhạc đúng là khôn khéo”.

Ngô Thiên Long bỗng bật cười, thậm chí còn vỗ tay cho phân tích vừa nãy của Nhạc Huy:

“Cậu nói không sai, thằng cả và thằng Tư không hề bán đứng tôi, bọn nó đã nói hết mọi chuyện cho tôi rồi”.

“Mặc dù tôi không thể dạy dỗ tốt con mình nhưng vẫn không thất bại đến bước này. Chí ít vẫn còn hai đứa con trai là không mong tôi chết”.

“Ngô Chí Huân, anh Tư! Hai người các anh thật khốn nạn!”, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ bỗng mất không chế, xông đến chỗ hai người đó.

Nhưng họ vẫn chưa đến gần, mấy vệ sĩ của Ngô Thiên Long cũng không phải vô dụng, lập tức lao đến đè cổ đám người Ngô Tịnh Vũ xuống.

“Khốn kiếp! Đồ chó má!”

Lúc này dù là Ngô Tịnh Vũ hay bọn Ngô Thắng, Ngô Lượng đều vùng vẫy lớn tiếng mắng.

Ngô Chí Huân lạnh lùng liếc xéo họ, thản nhiên nói:

“Cũng chỉ có đám vô dụng chúng mày mới bị Nhạc Huy tẩy não, tao và thằng Tư đã đi bước đi khôn ngoan. Có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo giết bố này, chúng mày không sợ bị người ta phỉ nhổ sao?”

Dứt lời, cậu Tư đẩy Ngô Chí Huân đến bên Ngô Thiên Long.

“Bố, dù thế nào đi chăng nữa, con và thằng Tư sẽ không phản bội lại bố”.

“Bố bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, sao con có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy”.

Ngô Chí Huân mỉm cười nhìn Ngô Thiên Long.

Ngô Thiên Long cũng vỗ vai hắn và cậu Tư, cười nói:

“Tốt lắm, Ngô Thiên Long bố không nhìn lầm hai đứa. Thánh Hoàng lớn như vậy, sau này cuối cùng vẫn phải để con thừa kế”.

“Thằng Tư, sau này con sẽ trợ giúp cho anh cả của con, Thánh Hoàng này cũng chắc chắn sẽ có chỗ cho con. Đều là người một nhà, đừng phân của người này người kia”.

Nghe ông ta nói vậy, cậu Tư vui mừng khôn xiết, vội nói:

“Bố yên tâm, con chưa bao giờ nghĩ sẽ tranh giành vị trí người thừa kế với anh cả”.

“Con biết mình như thế nào, sau này con sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh cả, xử lý công việc thay anh cả và bố”.

Nhìn cảnh tượng này, mấy người Ngô Tịnh Vũ vô cùng tức giận.

Nhìn ba bố con kia, Nhạc Huy bỗng bật cười:

“Ông Ngô, con trai lớn của ông đã lén lút ăn ở với người vợ mới của ông đấy, chuyện này ông có thể chấp nhận sao?”

“Nhà họ Ngô các ông đúng là kỳ lạ, một vợ hai chồng, mà còn là hai bố con”.

Nghe anh nói vậy, Ngô Chí Huân nhíu mày ngẩng đầu lên, sắc mặt xám xịt trừng mắt nhìn Nhạc Huy.

Dù thế nào, hắn và Vu Tiểu Lệ ở bên nhau là sự thật, mà Vu Tiểu Lệ là vợ hợp pháp của Ngô Thiên Long. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì chắc chắn Ngô Chí Huân sẽ bị người khác khinh bỉ.

Lúc này các vệ sĩ ở đó cũng há hốc mồm, nhưng không dám biểu hiện quá ngạc nhiên.

Hóng chuyện của ai cũng được nhưng đừng xỏ mũi vào chuyện nhà họ Ngô.

Lúc này nụ cười trên mặt Ngô Thiên Long cũng vụt tắt, lạnh lùng nhìn Nhạc Huy và nói:

“Cậu không cần phải chơi trò ly gián này, cả đời Ngô Thiên Long tôi xem thường nhất là phụ nữ”.

“Chỉ là phụ nữ thôi mà, nếu tôi muốn, một ngày tôi có thể đổi một người. Nghệ sĩ nổi tiếng, người mẫu, sinh viên gì đó hay phụ nữ xinh đẹp, tôi cũng đã từng chơi hết rồi”.

“Vu Tiểu Lệ, tôi đã chơi chán từ lâu”.

Nghe vậy, Nhạc Huy cũng cảm thấy cạn lời.

“Ngược lại là các cậu, chuyện đến hôm nay, cậu còn tâm trạng quan tâm đến chuyện gia đình của người khác”.

Ngô Thiên Long nhìn Nhạc Huy cười khẩy:

“Tôi rất tò mò, gần chết đến nơi rồi, cậu Nhạc… không sợ sao?”

Nhạc Huy xua tay nói:

“Vì sao tôi phải sợ? Chết đến nơi e không phải là tôi mà là các ông đó”.

“Cậu có ý gì?”, Ngô Thiên Long nhíu mày, hừ một tiếng rồi nói: “Cậu sẽ không nghĩ các cậu còn cơ hội lật ngược thế cờ đấy chứ?”

Dù thế nào, đám người Nhạc Huy đều chết chắc rồi, ngay cả bọn Ngô Tịnh Vũ cũng đã buông bỏ phản kháng, chấp nhận hình phạt của Ngô Thiên Long.

Nhạc Huy… lấy đâu ra sự tự tin đó?

“Ông nghĩ đây là kết cục rồi sao?”, Nhạc Huy bỗng nhếch môi, tự tin nói: “Ông Ngô, ông thật ngây thơ, ông tưởng người như tôi sẽ đặt hi vọng lên kế hoạch của mấy đứa con trai của ông sao?”

“Chi bằng ông bảo người của ông đến boong tàu xem thử bây giờ ngoài đó như thế nào, sau đó đến nói với tôi rốt cuộc bọn tôi chết chắc hay các ông chết chắc?”

Nhạc Huy nói như vậy khiến mọi người đều sững sờ.

“Bố, bố đừng nghe hắn nói, chúng ta đã đến vùng biển quốc tế rồi, hoàn toàn có thể giải quyết bọn chúng”.

“Con thấy hắn đang kéo dài thời gian đấy, lại muốn giở trò gì đây”.

Thấy vậy, xuất phát từ sự sợ hãi với Nhạc Huy, Ngô Chí Huân cũng thấy có dự cảm không lành, vội vàng nhắc nhở Ngô Thiên Long.

Nhưng lúc này Ngô Thiên Long lại không nói gì.

Mặc dù Nhạc Huy còn trẻ nhưng ông ta nhận ra Nhạc Huy cũng là người giống ông ta.

Nếu ông ta lên kế hoạch cho ngày hôm nay thì ông ta cũng không đặt hi vọng vào đám Ngô Tịnh Vũ, hơn nữa còn để kẻ phản bội Ngô Chí Huân và cậu Tư tồn tại.

Người thận trọng sẽ không mắc phải sai lầm như vậy.

Hơn nữa trong tình trạng này mà Nhạc Huy chưa từng hoảng loạn, ngược lại còn tỏ ra đã nắm chắc toàn bộ sự việc trong lòng bàn tay, bộ dạng vô cùng tự tin. Điều này khiến lòng Ngô Thiên Long bỗng như bị bóng đen che mờ.

“Các cậu đến boong tàu xem đi, rồi quay về báo cáo cho tôi ngay”.

Ngô Thiên Long chỉ vào vài người.

“Vâng!”

Mấy người đó vội chạy ra khỏi sảnh tiệc.

“Bố…”

Ngô Chí Huân còn muốn nói gì đó nhưng bị Ngô Thiên Long ngăn lại:

“Dù chúng muốn giở trò gì, bây giờ cũng đã đến vùng biển quốc tế rồi, số người trên tàu là cố định. Trừ khi hôm nay có thần tiên đến cứu chúng, nếu không chúng tuyệt đối không có cơ hội lật ngược tình thế”.

Ánh mắt Ngô Thiên Long vẫn nhìn chằm chằm vào Nhạc Huy nhưng Nhạc Huy vẫn giữ bộ dạng cười như không cười, dường như còn một âm mưu lớn vẫn chưa bại lộ.