Buổi tối, trước cổng nhà.
Lữ Khuynh Tiêu nhìn Tô Tuyết Đại trang điểm ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ bề ngoài hoàn toàn không thua mình. Thậm chí nếu người khác không biết thì cũng không phân biệt được rốt cuộc bọn họ là mẹ con hay chị em.
“Mẹ, mẹ đi thật à? Có cần… suy nghĩ kỹ lại không?”
Lữ Khuynh Tiêu muốn nói lại thôi, chần chừ hết lần này đến lần khác, vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ.
Tô Tuyết Đại vừa mang giày cao gót vừa xoay người mỉm cười:
“Tại sao không đi?”
Lữ Khuynh Tiêu cắn môi, nói:
“Trước tiên không nói Ngô Thiên Long có tin chuyện này hay không, dẫu sao ông ta cũng là thủ lĩnh của Thánh Hoàng. Mẹ đi một mình, con không yên tâm lắm, ai cũng biết bản tính Ngô Thiên Long phong lưu, thích nhất là phụ nữ”.
“Con sợ lỡ như ông ta…”
“Lỡ như cái gì?”, Tô Tuyết Đại che miệng cười khẽ: “Lẽ nào con còn sợ mẹ mang bố dượng về cho con à?”
Mặt Lữ Khuynh Tiêu lập tức ửng đỏ, bố ruột của cô ta đã qua đời nhiều năm nay mà Tô Tuyết Đại vẫn không tái hôn.
Người mẹ này của cô ta, tuổi tác dường như đã đóng băng ở dáng vẻ hai mươi mấy tuổi, nhiều năm như thế cũng không thấy già. Đừng nói là người như Ngô Thiên Long, cho dù chàng trai tuổi đôi mươi, cũng sẽ bị Tô Tuyết Đại mê hoặc.
“Mẹ, mẹ nói bậy gì thế…”
Lữ Khuynh Tiêu giận dỗi giậm chân, thứ to lớn trước ngực nhấp nhô lên xuống.
“Con lo lắng cho sự an toàn của mẹ thôi, Ngô Thiên Long không phải người gì tốt lành đâu”.
“Được rồi, được rồi, không đùa với con nữa”, Tô Tuyết Đại nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi, đây không phải lần đầu mẹ hợp tác với Ngô Thiên Long nữa, vả lại mẹ là người phụ trách của tổ chức Sói. Ngô Thiên Long rất rõ thế lực của tổ chức chúng ta, ông ta không dám làm xằng làm bậy với mẹ đâu”.
“Hơn nữa đây là một cuộc mua bán, tin tức quan trọng như vậy, Ngô Thiên Long sẽ không keo kiệt, có tiền thì sao chúng ta không kiếm chứ? Ngày tháng chật vật của hai mẹ con chúng ta đã chịu đựng đủ rồi, người làm mẹ như mẹ, còn phải kiếm chút của hồi môn cho con, tránh sau này con không gả đi được”.
“Ôi trời… mẹ à, mẹ nói gì vậy chứ…”
“Hì hì!”
Có vẻ như Tô Tuyết Đại rất thích chọc con gái của mình.
Bà ta xua tay, chuẩn bị ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng một cách tao nhã, tiếng ‘lộc cộc’ của giày cao gót vang lên giữa cầu thang.
Trong phòng khách, Lữ Khuynh Tiêu khoanh hai tay trước ngực, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, hơi lo lắng.
Lúc này, người cô ta lo lắng không phải Tô Tuyết Đại, dẫu sao Tô Tuyết Đại cũng là người phụ trách một vùng của tổ chức Sói. Tin rằng Ngô Thiên Long cũng không to gan đến mức ngay cả người của tổ chức Sói cũng dám động vào.
Người mà Lữ Khuynh Tiêu lo lắng bây giờ là Nhạc Huy. Bởi vì tin tức mà Tô Tuyết Đại muốn bán cho Ngô Thiên Long chính là tin tức của mấy cậu chủ ở Thánh Hoàng.
…
Một tiếng sau.
Xe của Tô Tuyết Đại dừng ở cửa câu lạc bộ Anh Hoàng.
Câu lạc bộ này là một trong những câu lạc bộ nổi tiếng thành phố Đông An, do Ngô Thiên Long thành lập.
Một hàng vệ sĩ áo đen đứng ở cổng, chỉ với khí thế này, đã khiến cho nhiều người không dám gây sự ở đây. Ngay cả bảo vệ cổng ở đây cũng anh dũng như thế, thì đừng nói đến lực lượng bảo vệ của cả câu lạc bộ.
Hai vệ sĩ đứng đầu hàng vẫn luôn quan sát xung quanh, bọn họ nghe theo lệnh của Ngô Thiên Long, đứng đợi Tô Tuyết Đại ở chỗ này.
Tô Tuyết Đại xuống xe, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Cho dù bọn họ chưa từng thấy Tô Tuyết Đại trông thế nào, nhưng Ngô Thiên Long đã nói, người phụ nữ cao quý thanh nhã, phong thái hào hoa nhất chính là Tô Tuyết Đại.
“Xin hỏi, có phải là cô Tô Tuyết Đại không?”
Hai người kia vội vàng bước đến gần và hỏi, thậm chí không dám nhìn Tô Tuyết Đại lâu, nhìn thêm thì sẽ không chống đỡ nỗi.
“Là tôi”.
Tô Tuyết Đại tháo kính râm xuống, mỉm cười rạng rỡ.
Nụ cười này càng khiến hai người vệ sĩ cao lớn kia nuốt nước bọt.
“Cô Tô, tổng giám đốc Ngô đã đợi trong phòng VIP, mời đi theo chúng tôi”.
“Ừ…”
…
Mấy phút sau, Tô Tuyết Đại bước vào phòng VIP xa hoa nhất trong câu lạc bộ Anh Hoàng.
Đây là phòng VIP dành cho Ngô Thiên Long, bất kể lúc nào, căn phòng này cũng chỉ dùng riêng cho ông ta. Vừa bước vào, Tô Tuyết Đại liền cảm nhận được mùi vị của tiền bạc, dường như một miếng gạch men hay bất cứ đồ vật nào giống vậy đều có giá trị không rẻ.
Bà ta không khỏi kinh ngạc, Thánh Hoàng quả nhiên lắm tiền, mức độ sống phung phí của thủ lĩnh của Thánh Hoàng cũng sắp theo kịp nhà giàu có số một rồi.
“Anh Ngô, đúng là có khí phách, ngay cả câu lạc bộ của mình cũng giống như hoàng cung vậy”.
“Tôi còn tưởng rằng tôi đã đến tẩm cung của Hoàng đế nữa đấy”.
Nữ hoàng xã giao như Tô Tuyết Đại không hề luống cuống, bước chân thanh nhã đi đến ngồi xuống trước mặt Ngô Thiên Long và che miệng cười.
“Người đẹp Tô quá lời rồi, tiền đương nhiên là để lấy ra tiêu khiển, nếu không thì kiếm nhiều tiền như thế, xài cũng xài không hết, lẽ nào chất đống trong nhà sao?”
Ngô Thiên Long ngậm xì gà, chậm rãi phun khói ra, cười nhạt nói.
Sau một hồi trò chuyện, Ngô Thiên Long đi vào chủ đề chính.
“Trước đó người đẹp Tô nói có tin tức quan trọng muốn bán cho tôi, không biết là tin tức gì thế?”, ông ta hỏi.
Tô Tuyết Đại cười nói:
“Trước khi nhận được thù lao, tôi sẽ không tiết lộ một chữ nào với anh Ngô. Bởi vì tin tức này rất quan trọng, chuyện liên quan đến sự sống còn của Thánh Hoàng, cũng liên quan đến tính mạng của anh Ngô”.
“Còn về tin tức này đáng bao nhiêu tiền thì phải xem bản thân anh Ngô nghĩ thế nào”.
Ngô Thiên Long nghe vậy, nụ cười liền vụt tắt, vẫy tay với vệ sĩ và phục vụ trong phòng VIP, rồi nói:
“Các người ra ngoài trước đi, tôi không gọi các người thì đừng ai vào đây, không được làm phiền tôi nói chuyện với cô Tô”.
“Vâng, tổng giám đốc Ngô”, bọn vệ sĩ và đám phục vụ lần lượt khom lưng, sau đó lui ra ngoài.
Lúc này trong phòng VIP xa hoa rộng lớn chỉ còn lại Ngô Thiên Long và Tô Tuyết Đại.
“Mười triệu tệ thế nào?”
Một hồi lâu sau, Ngô Thiên Long lên tiếng.
Tô Tuyết Đại lập tức kinh ngạc, ngồi không yên.
Nhưng bà ta cũng là người từng trải, nếu Ngô Thiên Long mở miệng đã có thể ra cái giá mười triệu tệ, chứng minh cái giá này, hoàn toàn còn có không gian tăng cao.
Tô Tuyết Đại kiềm chế cảm xúc và nói:
“Mười triệu tệ quả thật không ít, nhưng tin tức này không chỉ có mười triệu”.
“Hai mươi triệu tệ”.
Nói xong, Tô Tuyết Đại giơ hai ngón tay trắng như tuyết ra.
Ngô Thiên Long thấy vậy, do dự mấy giây và cười nói:
“Nếu tin tức thật sự đáng giá hai mươi triệu, vậy tôi sẵn sàng bỏ ra số tiền này, nhưng lỡ như không đáng thì sao?”
Tô Tuyết Đại cũng mỉm cười:
“Lẽ nào tôi còn dám trêu đùa anh Ngô sao? Trừ phi tôi không muốn sống nữa”.
“Tuy tôi là người của tổ chức Sói, nhưng tổ chức của tôi cũng không bằng lòng kết thù với người có dã tâm như anh Ngô. Nếu tôi lừa anh Ngô, anh Ngô hoàn toàn có thể giết chết tôi, tổ chức của tôi sẽ không bảo vệ cho tôi đâu”.
Ngô Thiên Long gật đầu: “Được, tôi mua tin tức này”.
“Thứ cho Tuyết Đại tôi mạo muội, tôi muốn nhìn thấy tiền trước”, Tô Tuyết Đại cười nhạt.
“Không thành vấn đề”.
Ngô Thiên Long lấy laptop ra, chuyển tiền trước mặt Tô Tuyết Đại.
Sau đó Tô Tuyết Đại gọi điện thoại cho Lữ Khuynh Tiêu, bảo cô ta đến ngân hàng xác nhận chuyển khoản thành công mới nói với Ngô Thiên Long:
“Anh Ngô à, mấy đứa con trai của anh, bao gồm cậu cả Ngô Chí Huân đều đã phản bội anh rồi”.
“Chúng đang âm mưu trừ khử anh, cướp quyền nắm giữ Thánh Hoàng. Còn có Vu Tiểu Lệ - vợ mới của anh cũng phản bội anh, hơn nữa, cô ta và Ngô Chí Huân có gian tình”.
Cái gọi là tin tức chính là mấy câu ngắn gọn như thế.
Nhưng mấy câu này lại tựa như hàng nghìn mũi tên bắn xuyên qua trái tim Ngô Thiên Long.
Ông ta chợt bật dậy từ trên ghế sofa, nhìn Tô Tuyết Đại bằng ánh mắt đỏ ngầu.