Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 390: Tôi cho cậu ta can đảm




Bên ngoài câu lạc bộ Hoàng Gia ở huyện Tứ Thủy.

Xe vừa dừng lại, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ chờ từ sớm liền nhanh chóng đến đón tiếp.

“Anh Nhạc, anh về rồi”.

“Ừ”, Nhạc Huy khẽ gật đầu.

“Mọi việc thành công chứ?”

Ngô Tịnh Vũ vội vàng hỏi, Triệu Vỹ cũng nôn nóng nhìn Nhạc Huy.

“Ổn rồi, tối mai mấy người thông báo cho cậu Tư, cậu Năm, cậu Sáu tụ họp ở đây. Tôi muốn xử lý họ cùng lúc, nhiều nhất là mấy ngày nữa, về cơ bản cậu có thể tiếp quản Thánh Hoàng”.

Nhạc Huy nhìn Ngô Tịnh Vũ, cười nói.

Lúc này Ngô Tịnh Vũ hơi kích động, khóe mắt ngấn lệ, cảm giác khó tin tựa như một giấc mơ.

...

Tối hôm sau.

Trong phòng VIP xa hoa ở tầng hai câu lạc bộ Hoàng Gia, mấy cậu chủ khác của Thánh Hoàng gồm cậu Tư, cậu Năm, cậu Sáu đều tụ tập ở đây.

Bọn họ dùng những thứ xa xỉ nhất, uống loại rượu ngon nhất, hút loại thuốc đắt tiền nhất và có những cô gái xinh đẹp nhất phục vụ.

Ba cậu chủ ăn chơi vui vẻ, không ai nghĩ vì sao Ngô Tịnh Vũ đột nhiên mời cả ba người đến đây.

Bên ngoài phòng VIP, Ngô Tịnh Vũ giơ cổ tay xem giờ, nhìn Triệu Vỹ.

“Đã chín rưỡi rồi, cậu Nhạc nói sẽ đến mà? Sao còn chưa tới nhỉ?”

“Hay là gọi điện hỏi xem?”, Triệu Vỹ ngập ngừng hỏi.

Ngô Tịnh Vũ suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu.

“Thôi vậy, chắc cậu Nhạc không thích bị người khác thúc giục đâu”.

Đúng lúc này, cửa phòng VIP bị người từ bên trong đẩy ra, cậu Sáu với đầu tóc nhuộm vàng xuất hiện trước mặt Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cùng một cô gái nóng bỏng.

“Tao bảo này Tịnh Vũ, hôm nay mày mời bọn tao đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Nếu chỉ đến chơi, thì phục vụ của mày còn chưa chu toàn đâu!”

“Phòng VIP này của bọn mày đẳng cấp quá kém, mặc dù chỉ là một huyện nhỏ nhưng không kém đến vậy chứ?”

Cậu Sáu khinh thường nhìn Ngô Tịnh Vũ, nói.

Lời của hắn rõ ràng là bới lông tìm vết, Ngô Tịnh Vũ sắp xếp cho họ phòng VIP cùng với phục vụ tuyệt đối là dịch vụ tốt nhất của cả câu lạc bộ này, thậm chí là tốt nhất huyện Tứ Thủy.

Đương nhiên, Ngô Tịnh Vũ cũng hiểu, chẳng qua cậu Sáu khinh thường hắn là con riêng. Dù bọn họ đều là dạng công tử bột chỉ biết ăn chơi sa đọa, nhưng trước mặt Ngô Tịnh Vũ, họ luôn cảm thấy mình vượt trội hơn đối phương.

Ngô Tịnh Vũ chưa lên tiếng, cậu Tư cũng bước ra, miệng ngậm điếu xì gà.

“Tịnh Vũ, mày thế này là không được rồi. Mấy anh em bọn tao đi chơi ở đâu cũng được tận hưởng dịch vụ tốt hơn chỗ này. Mày gọi bọn tao đến đây rốt cuộc là muốn gì, nếu vẫn không nói thì bọn tao đi đây”.

Cậu Tư sốt ruột hỏi.

Nghe vậy Ngô Tịnh Vũ đột nhiên cau mày.

Bây giờ hắn không còn là kẻ vô dụng chỉ biết cúi đầu chịu bắt nạt như trước đây nữa.

Từ khi có Nhạc Huy làm chỗ dựa, hắn như phượng hoàng tái sinh từ tro tàn, không cần e dè kẻ khác.

“Bảo mấy người đợi thì cứ đợi đi, lắm lời thế làm gì”, Ngô Tịnh Vũ bất mãn nói.

“Chết tiệt! Mày nói gì cơ?”

Cậu Sáu trừng mắt, dường như không dám tin vào tai mình.

“Thằng oắt này, mày dùng giọng điệu gì nói chuyện với bọn tao vậy hả?”

Cậu Tư cũng cho rằng mình nghe nhầm.

“Tôi bảo mấy người cút vào trong ngoan ngoãn chờ cho tôi, nghe không hiểu tiếng người à?”

Ngô Tịnh Vũ tiến lên một bước, lớn tiếng nói với mấy ông anh trai.

“Mẹ kiếp…”

Sự thay đổi đột ngột của Ngô Tịnh Vũ khiến hai người kia sững sờ và hơi cạn lời.

Dù gì trước đây Ngô Tịnh Vũ cũng luôn khúm núm trước mặt bọn họ, tùy tiện sai bảo, hô đến gọi đi. Hôm nay lại dám chống đối?

“Mẹ kiếp, mày nói gì?”

“Ai cho mày can đảm nói chuyện với bọn tao như vậy?”

“Mày quên mất thân phận của bản thân rồi à, đồ con riêng?”

Hai người thi nhau mắng.

Sau khi kinh ngạc, cậu Tư tức giận ném điếu thuốc vừa châm lửa xuống đất, siết tay túm cổ áo Ngô Tịnh Vũ.

“Có bản lĩnh rồi à? Hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ mày tử tế”.

“Cậu muốn dạy dỗ ai?”

Ngay khi cậu Tư túm cổ áo Ngô Tịnh Vũ, định ra tay đánh người thì trên hành lang vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Mấy người đồng thời quay đầu, thấy Nhạc Huy đang thong thả bước đến, hai bên trái phải là Kỳ Phi và Kim Võ.

“Anh Nhạc!”

Thấy Nhạc Huy đến, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cùng cúi chào, thái độ vô cùng tôn kính.

“Mày là cái thá gì? Dám quản chuyện của tao à?”

Cậu Sáu trừng mắt với Nhạc Huy, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn.

“Mày hung hăng với ai đấy?”

Ngay khi cậu Sáu vừa dứt lời, Triệu Vỹ tức giận, bất ngờ ra tay tát hắn một cái.

Âm thanh vang dội, chứng tỏ dùng khá nhiều sức lực.

“Mở to mắt chó của mày ra mà nhìn, đây là cậu Nhạc! Dám nói chuyện với cậu Nhạc như vậy, đúng là không biết lớn nhỏ!”, Triệu Vỹ chỉ vào mặt hắn mắng, như thể bố ruột bị kẻ khác xúc phạm vậy.

“Chết tiệt!”

Đột nhiên bị đánh, mà người ra tay lại còn là Triệu Vỹ, cậu Sáu vô cùng tức giận, xông lên định đánh nhau với Triệu Vỹ.

“Bốp!”

Triệu Vỹ không thèm nhìn, đánh thêm một bạt tai.

Một kẻ thường xuyên chơi bời sa đọa, chìm đắm trong nhục dục như cậu Sáu đâu phải đối thủ của Triệu Vỹ, Triệu Vỹ ít nhiều cũng là ông trùm một vùng. Ông ta nhân cơ hội lại đánh thêm một cú khiến cậu Sáu nằm rạp xuống đất.

“Mẹ nó! Hôm nay tôi phải giết ông!”

Cậu Sáu phẫn nộ, bò dậy định xông đến chỗ Triệu Vỹ lần nữa.

Lúc này, cậu Tư đột nhiên giơ tay ngăn cản hắn, quay đầu nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt u ám, nói.

“Mày là ai?”

Nhạc Huy mỉm cười nói.

“Vừa nãy mấy người mới hỏi ai cho Tịnh Vũ can đảm mà dám nói chuyện với mấy người như vậy, đúng không?”

“Là tôi cho cậu ta can đảm đó đấy”.

Anh vừa dứt lời, cậu Tư và cậu Sáu lập tức sửng sốt.

“Chả trách hôm nay nó can đảm vậy, hóa ra là có chỗ dựa”.

Cậu Tư cười khẩy, nhìn Nhạc Huy hỏi.

“Mày là ai, mày biết bọn tao là ai không? Chắc là mày bảo mấy người bọn tao đến đây nhỉ, mục đích của mày là gì?”

Cậu Tư được coi là người khá nhanh nhạy, biết chỗ này không phải địa bàn của bọn họ, nếu cứng rắn xung đột với Ngô Tịnh Vũ thì chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Bây giờ chỉ có thể ổn định tình hình, chờ khi rời khỏi đây mới dẫn người quay lại xử Ngô Tịnh Vũ.

“Nếu đã đến thì vào trong rồi nói, mọi người cùng ngồi xuống từ từ trò chuyện”.

Nhạc Huy khẽ nâng cằm, cười nói.

Cậu Tư do dự một lát rồi gật đầu và kéo cậu Sáu vào phòng VIP.

Vừa vào trong, Ngô Tịnh Vũ lập tức bật tất cả đèn trong phòng lên, Triệu Vỹ tắt hết nhạc, âm thanh. Phòng VIP nhất thời trở nên sáng sủa, mấy cô gái trong phòng cũng yên lặng.

Ngô Tịnh Vũ vỗ tay, nói với mấy cô gái.

“Mấy cô ra ngoài trước đi, cậu Nhạc có vài lời muốn nói”.

Đám phụ nữ không dám nhiều lời, vội vàng rời đi.

“Làm gì vậy? Ông đây đang sảng khoái mà! Cậu Nhạc là thứ nhảm nhí gì thế, mẹ kiếp ai thèm nghe hắn nói?”

Cậu Năm vẫn ở trong phòng VIP chưa ra ngoài, vừa mặc đồ vừa chửi.

Nghe thấy Nhạc Huy bị mắng, Ngô Tịnh Vũ cau mày, quát:

“Cậu Nhạc mà anh cũng dám mắng hả, câm mồm!”

“Mẹ kiếp! Mày nói gì đó?”

“Giữ cho mày chút thể diện mà đã coi bản thân là cao sang quyền quý thật rồi hả?”

Cậu Sáu, cậu Năm và cậu Tư đứng cạnh nhau, vô cùng tức giận, vẻ mặt không phục.

Ngô Tịnh Vũ hất cằm nói với Triệu Vỹ:

“Triệu Vỹ”.

Triệu Vỹ khẽ gật đầu, không nói lời nào đi đến chỗ mấy người cậu Năm. Tát bốp bốp mấy bạt tai khiến ba người ngã phịch xuống sofa.

“Bảo bọn mày câm miệng thì câm miệng đi!”

“Không nghe lời! Không nghe lời!”

“Đây là nơi nào chứ, cậu Nhạc mà cũng dám mắng, mắng, cái bà mẹ mày!”

Triệu Vỹ hung hăng đánh ba người kia một trận, vừa đánh vừa mắng.

Cuối cùng trong phòng VIP cũng yên tĩnh trở lại.

- ----------------------