Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 389: Ngô Chí Huân tàn phế




Khi Ngô Chí Huân tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.

Vừa mở mắt ra hắn liền hít sâu một hơi, từ chân trái truyền đến cơn đau nhói.

Hắn suýt nữa quên rằng, đêm hôm trước… Chu Tứ Hải đã đánh gãy chân trái, lại chặt một ngón tay của hắn. Nghĩ đến đây, Ngô Chí Huân không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Vừa quay đầu, hắn nhìn thấy Ngô Thiên Long và mẹ kế đều ở trong phòng bệnh.

“Bố…”

Ngô Chí Huân run rẩy gọi.

“Được rồi, con đừng cử động, cứ nghỉ ngơi đi”.

Ngô Thiên Long khẽ vỗ vào cánh tay Ngô Chí Huân và nói.

“Con nói bố nghe, rốt cuộc là do kẻ nào làm? Bố nhất định sẽ giúp con lấy lại công bằng!”

Hai mắt Ngô Thiên Long hơi ửng đỏ, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ai cũng biết, Ngô Thiên Long đang vô cùng tức giận. Ngô Chí Huân là cậu chủ được coi trọng nhất ở Thánh Hoàng, đồng thời cũng là người thừa kế đã định sẵn.

Nhưng bây giờ, Ngô Chí Huân lại bị đánh tàn phế, còn bị chặt đứt một ngón tay. Chuyện này còn xảy ra ở chính nhà mình, bảo sao Ngô Thiên Long không tức giận được?

“Là…”

Ngô Chí Huân mở miệng, trong tiềm thức chuẩn bị nói là Chu Tứ Hải làm, nhưng khi nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Ngô Thiên Long, lời nói đến khóe môi lại kìm lại.

Hắn không biết vì sao Chu Tứ Hải làm phản, nhưng Chu Tứ Hải thật sự đã chịu sự sai khiến của Nhạc Huy mới quay lại tấn công hắn. Liệu… Chu Tứ Hải có biết chuyện hắn có gian tình với mẹ kế của mình không? Nếu nói với Ngô Thiên Long là Chu Tứ Hải tấn công hắn, đến lúc đó chuyện của hắn và mẹ kế sẽ bị bại lộ.

Suy nghĩ trong chốc lát, Ngô Chí Huân đành phải ngậm đắng nuốt cay, ôm hận trong lòng.

“Con cũng không biết là ai ra tay, võ công của hắn quá giỏi. Hơn nữa còn che mặt, con không nhìn rõ bộ dạng của hắn, sau đó còn bị đánh ngất”.

“Mẹ kiếp! Đúng là không coi ai ra gì, dám lẻn vào nhà ông đây, còn đánh con ông bị thương!”

Ngô Thiên Long siết chặt nắm đấm, nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Khả năng cao là người của bang Trúc Liên làm, dám đối đầu với Thánh Hoàng chúng ta cũng chỉ có đám người đó thôi”.

“Chí Huân, con yên tâm, bố sẽ điều tra thật kỹ chuyện này, dù thế nào cũng sẽ đòi lại công bằng cho con!”

“Vâng, cảm ơn bố”.

Ngoài mặt Ngô Chí Huân đầy vẻ cảm kích, trong lòng lại vô cùng khổ tâm, mối thù này e là khó báo rồi.

Trong tay Nhạc Huy vẫn đang nắm điểm yếu của hắn, bây giờ ngay cả việc Nhạc Huy đang ở đâu hắn cũng không biết, hắn cũng chẳng dám kiếm chuyện với Nhạc Huy.

“Thời gian này, con không cần nghĩ đến mấy chuyện khác, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, bố bảo dì Lệ ở đây chăm sóc con”.

Ngô Thiên Long nói.

Dì Lệ trong lời nói của ông ta chính là vợ mới cưới về, cũng là đối tượng ngoại tình đêm hôm trước cùng Ngô Chí Huân.

“Vâng”.

Sau khi Ngô Thiên Long rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại Vu Tiểu Lệ - vợ của Ngô Thiên Long và Ngô Chí Huân, Vu Tiểu Lệ nhào vào lòng Ngô Chí Huân, nghẹn ngào nói:

“Anh yêu à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại bị đánh thành thế này?”

Vẻ mặt Ngô Chí Huân u ám, không hề lên tiếng.

“Chuyện này em không cần quan tâm, anh sẽ tự mình lo liệu!”, Ngô Chí Huân thở dài.

“Nhưng… anh bị thương thành thế này, vừa nãy bác sĩ nói, chân anh rất khó khôi phục như cũ…”, Vu Tiểu Lệ đau lòng nói.

Quả thật vừa nãy ở trong phòng bệnh, khi bác sĩ nói với Ngô Thiên Long chuyện này, Ngô Chí Huân cũng mơ hồ nghe được chút ít.

Hắn đã hơn mười năm không rơi nước mắt, giờ khóe mi lại ngấn lệ, hít sâu một hơi rồi nói:

“Anh không tin, anh không tin mình cứ như vậy mà tàn phế”.

“Nhà họ Ngô có tiền, dù tốn hết của cải cũng phải chữa lành chân của anh. Anh không muốn cả đời này phải ngồi xe lăn, anh không muốn!”

Hắn hơi kích động.

Thực tế dù hắn hay Vu Tiểu Lệ đều hiểu, cái chân này khó mà chữa lành được. Nếu có một tia hi vọng thì bác sĩ đã không nói vậy.

Nhưng vào lúc này, Vu Tiểu lệ cũng chỉ biết an ủi:

“Sẽ khỏi, nhất định sẽ chữa khỏi, anh đừng kích động”.

“Được rồi, em ra ngoài trước đi”, Ngô Chí Huân nhìn Vu Tiểu Lệ, nói: “Đây là bệnh viện, hai chúng ta không nên quá thân mật, lỡ truyền đến tai bố anh thì cả hai sẽ xong đời”.

“Vâng, anh nghỉ ngơi đi, em ở bên ngoài trông chừng, có chuyện gì cứ gọi em”.

Vu Tiểu Lệ nói xong, ánh mắt không nỡ đi ra ngoài.

Ngô Chí Huân chỉ coi cô ta như một món đồ chơi, nhưng cô ta lại thật lòng thích hắn.

Vu Tiểu Lệ ra ngoài được một lúc, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào trong.

Nhìn thấy người đến, ban đầu Ngô Chí Huân khá kinh ngạc, sau đó liền phẫn nộ nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt và nghiến răng nói.

“Mày còn dám đến gặp tao, súc vật!”

“Cậu chủ, vẫn ổn chứ?”, người đến nhìn Ngô Chí Huân trên giường bệnh, vẻ mặt hơi phức tạp.

Tối qua, chính tay hắn đã đánh gãy chân trái và cắt bỏ một ngón tay của Ngô Chí Huân.

Người này chính là Chu Tứ Hải, hôm qua hắn mang ngón tay của Ngô Chí Huân đến gặp Nhạc Huy và Kỳ Phi, vốn dĩ Kỳ Phi muốn đưa cho hắn năm trăm nghìn tệ rồi rời khỏi đây, nhưng Chu Tứ Hải không chịu đi.

Hắn định ở lại bên cạnh Nhạc Huy và Kỳ Phi, nhất là khi biết Nhạc Huy sắp lật đổ Thánh Hoàng, nắm toàn quyền điều khiển nó trong tay, Chu Tứ Hải càng quyết tâm ở lại bên cạnh Nhạc Huy.

Đàn ông chí lớn bốn phương, hắn không muốn cả đời này làm một kẻ tầm thường, mà hắn cũng có tham vọng được như đám Kim Võ.

Nhạc Huy và Kỳ Phi cũng không từ chối, dù sao họ cũng đang thiếu nhân lực, nên đã để Chu Tứ Hải ở lại.

Có điều họ bảo Chu Tứ Hải tạm thời đừng rời khỏi Thánh Hoàng, trước tiên cứ ở lại bên cạnh Ngô Chí Huân.

“Tốt cái con khỉ!”

Ngô Chí Huân nhìn thấy Chu Tứ Hải càng thêm tức giận, hung hăng nói.

“Chu Tứ Hải, gan mày lớn thật đấy. Mày dám ra tay với tao, nếu tao nói chuyện này với bố tao thì mày sẽ xong đời!”

Vẻ mặt Chu Tứ Hải vô cảm bước đến ngồi xuống, bình tĩnh nói.

“Vậy bây giờ cậu có thể nói với tổng giám đốc Ngô chuyện tối qua tôi làm với cậu, tại sao lại không nói, không dám à?”

Nghe vậy Ngô Chí Huân chợt sững sờ.

“Cậu Nhạc nói rồi, cậu sẽ không vạch trần tôi, nhược điểm của cậu nằm trong tay cậu ấy. Bây giờ tôi đã là người của cậu Nhạc, cậu nên bình tĩnh đi, tức giận với tôi cũng vô dụng. Tôi chỉ làm việc theo lệnh thôi, lúc trước tôi làm việc cho nhà họ Ngô các người, giờ tôi làm việc cho cậu Nhạc”.

Chu Tứ Hải từ tốn nói.

Ngô Chí Huân vậy liền cau mày hỏi:

“Cậu Nhạc? Mày đang nói đến người kia?”

“Vì sao mày lại phản bội Thánh Hoàng, rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào, hắn cho mày lợi ích gì mà mày lại một lòng trung thành như vậy?”

Chu Tứ Hải lắc đầu.

“Cậu không cần biết quá nhiều, nếu thật sự muốn biết nguyên nhân thì ba ngày nữa tự mình đến Tứ Thủy, đến chỗ Triệu Vỹ tìm cậu ấy đi”.

“Đây là lời cậu Nhạc bảo tôi nói lại với cậu”.

Ngô Chí Huân ngây người, sau đó nói: “Đi tìm hắn? Vì sao tôi phải đi tìm hắn?”

Chu Tứ Hải đứng dậy, như thể chuẩn bị rời đi.

“Không biết nữa, đây là ý của cậu Nhạc, cậu đi hay không thì tùy”.

“Nhưng cậu Nhạc cũng nói, nếu cậu cầu xin cậu ấy thì cậu ấy có thể giúp cậu chữa cái chân bị gãy kia”.

Nói xong, Chu Tứ Hải dứt khoát rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.

“Hắn có thể chữa lành chân cho mình?”

Ngô Chí Huân vẫn còn đang bàng hoàng, thẫn thờ nhìn xuống chân, suốt từ đùi xuống không có bất cứ cảm giác gì. Khi biết chân mình tàn phế, sau này sẽ thành một kẻ tàn tật, quãng đời còn lại chỉ có thể ngồi xe lăn, Ngô Chí Huân gần như tuyệt vọng.

Nhưng bây giờ, trong lúc hắn đang vô cùng tuyệt vọng, lại đột nhiên lóe lên chút hi vọng.

Vốn dĩ hắn không định đi gặp Nhạc Huy, nhưng giờ dù có người muốn can ngăn hắn cũng nhất định phải đến Tứ Thủy tìm Nhạc Huy.

Tâm trạng bỗng nhiên trở nên nôn nóng, Ngô Chí Huân không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa.