Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 386: Điểm yếu của Ngô Chí Huân




Lúc này trên chiếc giường hình tròn, một nam một nữ đang hôn nhau say đắm.

Một lúc sau, Ngô Chí Huân bỗng lật mình đè người phụ nữ xuống bắt đầu “vận động” cuồng nhiệt.

Nhạc Huy cạn lời, anh không ngờ mình vừa đến lại gặp phải chuyện kích thích này. Chả trách Ngô Chí Huân lại đuổi hết vệ sĩ đi thì ra là muốn làm việc riêng, xem ra tinh lực của Ngô Chí Huân cũng rất dồi dào.

Kỳ Phi há hốc mồm, bộ dạng như thể ước gì có thể vào trong thay Ngô Chí Huân. Anh ta lập tức lấy điện thoại ra mở chế độ ghi hình rồi bắt đầu quay lén cảnh tượng kích thích bên trong.

“A! Thích anh làm vậy không?”

Trong phòng bỗng vang lên giọng gào thét của Ngô Chí Huân.

“Nói, anh mạnh hơn hay bố anh mạnh hơn? Hả? Nói đi!”

“Tất nhiên… tất nhiên là anh mạnh hơn. Ôi, cái lão đó đã già rồi, ông ta có thể làm được gì chứ? Ư ư ư!”, tiếng trả lời đứt quãng của người phụ nữ cũng rất vang.

Nghe vậy, Nhạc Huy nhướng mày.

Chẳng trách tên này lại đuổi vệ sĩ ra ngoài, thì ra đang làm chuyện đó với mẹ kế của mình…

“Ôi mẹ ơi! Thói đời này…”

Nhạc Huy không khỏi cảm thán.

Ngô Chí Huân vừa miệt mài vận động vừa đắc ý nói:

“Ha ha! Nếu lão già đó nghe được mấy lời này thì chắc là sẽ chạnh lòng lắm. Nhưng ông ta đã già rồi mà còn muốn hưởng thụ người đẹp, không biết lão già đó đã đổi mấy người vợ rồi nữa”.

“A! Đúng vậy… nhanh!”, vợ của Ngô Thiên Long kêu rên.

“Nhanh cái gì mà nhanh, muốn thì ngồi lên tự mình vận động đi!”

Ngô Chí Huân nở nụ cười xấu xa, sau đó lật người nằm xuống giường. Vợ Ngô Thiên Long chuẩn bị ngồi lên người hắn thì cô ta bỗng biến sắc, hét lên.

“A!”

“Sao vậy?”

Ngô Chí Huân nhíu mày hỏi, nhìn theo tầm mắt của vợ Ngô Thiên Long thì thấy hai cái đầu lộ ra của Nhạc Huy và Kỳ Phi ở trước cửa sổ.

Lúc này Nhạc Huy cũng không ẩn nấp nữa, thích thú nhìn mọi chuyện trong phòng.

“Rầm!”

Đầu Ngô Chí Huân vang lên một tiếng rầm, bộ dạng bị bắt tại trận. Trên ban công xuất hiện hai người từ lúc nào vậy?

“Bọn mày là ai?”

Sắc mặt Ngô Chí Huân tối sầm lại và đứng bật dậy, vội vàng mặc quần vào, sau đó chỉ vào Nhạc Huy hỏi.

Nhạc Huy và Kỳ Phi kéo cửa sổ ra, chậm rãi bước vào, sau đó kéo cửa sổ lại cười nói:

“Ngại quá, phá hỏng chuyện tốt của hai người rồi nhưng hai người có thể xem như bọn tôi không tồn tại, tiếp tục đi”.

“Đúng vậy, các anh tiếp tục đi, tôi vẫn còn quay mà!”, Kỳ Phi cười ha ha.

Vợ Ngô Thiên Long lấy chăn quấn mình thật chặt như thể một cô gái đơn thuần bị hoảng sợ. Còn Ngô Chí Huân nhíu chặt mày, sắc mặt u ám.

“Có phải anh đang nghĩ tôi đã thấy những gì không nên thấy, hôm nay dù thế nào cũng không thể để chúng tôi sống sót ra khỏi đây không?”

Ngô Chí Huân còn chưa nói gì, Nhạc Huy đã nói hết ý nghĩ của hắn.

“Mày nghĩ bọn mày có thể sống ra khỏi đây sao?”, sắc mặt của Ngô Chí Huân trở nên hung tợn, thẳng thắn thừa nhận.

“Tôi không cần anh nghĩ mà chỉ cần tôi nghĩ thôi, tôi nghĩ anh không làm được đâu”.

Nhạc Huy thích thú nói:

“Tôi rất thắc mắc nếu Ngô Thiên Long biết con trai mình loạn luân với vợ mình thì sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ?”

“Không biết Ngô Thiên Long có để lại vị trí người thừa kế tương lai của Thánh Hoàng cho anh nữa không?”

“Mày!”

Ngô Chí Huân biến sắc, tức giận chỉ vào Nhạc Huy:

“Mày dám uy hiếp tao!”

Nhạc Huy khẽ cười.

“Rốt cuộc bọn mày muốn làm gì? Muốn tiền à?”

Ngô Chí Huân không phát điên ngay mà hít sâu một hơi buộc mình phải bình tĩnh.

Nhạc Huy trầm ngâm một hồi, xem ra Ngô Chí Huân không phải không có năng lực, quả nhiên vẫn bình tĩnh hơn mấy người Ngô Thắng và Ngô Lượng.

“Cậu chủ Ngô, tôi không thích giọng điệu và thái độ của anh”.

Nhạc Huy lạnh lùng cười:

“Anh nói nếu tôi gửi đoạn video quay được lúc nãy cho Ngô Thiên Long xem thì ông ta có đánh chết đứa con phản nghịch này không?”

Kỳ Phi lắc điện thoại, trên màn hình hiện lên cảnh tượng kích thích vừa rồi. Ngay cả cuộc đối thoại của Ngô Chi Huân và cô vợ bé của Ngô Thiên Long cũng có thể nghe rất rõ.

Sắc mặt Ngô Chí Huân cứng đờ, nghiến răng nói:

“Mày muốn bao nhiêu tiền? Nói một con số đi, tao sẽ đưa cho mày ngay”.

Nếu có thể gọi người đến, Ngô Chí Huân đã không đứng đây nói nhảm với Nhạc Huy mà bảo người đánh chết anh rồi tiêu hủy chứng cứ.

Nhưng bây giờ hắn lại đang ở trong biệt thự của Ngô Thiên Long, dưới tình hình này nếu gọi người đến, chỉ sợ người chết trước không phải là Nhạc Huy mà là hắn.

Ngô Chí Huân lại nói thêm:

“Dù mày muốn bao nhiêu tiền thì tao cũng sẽ đưa cho mày”.

“Vậy à? Chơi sang ghê, vậy tôi không khách sáo với anh nữa. Nếu tôi nói thứ tôi muốn là cả Thánh Hoàng thì sao?”, Nhạc Huy nhướng mày, cười ẩn ý nói.

Ngay cả anh cũng không ngờ đêm nay lại suôn sẻ như vậy, không cần tốn sức đã có được thứ có thể uy hiếp Ngô Chí Huân.

“Khẩu vị của mày cũng nặng ghê nhỉ, cả Thánh Hoàng, mày nuốt nổi sao?”, sắc mặt Ngô Chí Huân trở nên u ám.

“Có nuốt nổi hay không thì tự tôi biết”, Nhạc Huy tự tin nói: “Tôi cũng không muốn nói nhiều lời vô ích với anh, tôi muốn anh phải trung thành phục tùng tôi, giúp tôi giành được Thánh Hoàng”.

“Tôi đảm bảo sẽ không bao giờ để lộ đoạn video vừa quay”.

“Mày điên rồi à?”

Ngô Chí Huân nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt kỳ quái.

Nhạc Huy khẽ cười, xoay người đi ra ngoài.

Anh vừa đi vừa nói:

“Trước khi tôi ra khỏi đây, anh chỉ có ba giây để cân nhắc lời tôi nói. Sau ba giây, dù anh có nói gì thì tôi cũng không dừng lại”.

“Đến lúc đó, anh đừng hối hận”.

“Mày…”

Sắc mặt Ngô Chí Huân cứng đờ, muốn nói gì đó. Còn Nhạc Huy và Kỳ Phi cứng nhắc bước ra khỏi phòng.

“Ba…”

“Hai…”



Lúc đếm đến một, Nhạc Huy vừa lúc đi đến cửa, chỉ bước thêm một bước nữa là anh bước ra khỏi căn phòng này.

“Khoan đã!”

Trong lúc cấp bách, Ngô Chí Huân lên tiếng ngăn Nhạc Huy lại.

Bước chân của Nhạc Huy không dừng lại mà vẫn bước ra ngoài.

“Tao đồng ý, đồng ý! Mau quay lại!”

Ngô Chí Huân hét lên, cuối cùng Nhạc Huy dừng lại rồi quay đầu lại, còn nở một nụ cười như nói mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát.

“Xem như anh giỏi! Nói đi, anh muốn tôi làm gì?”

“Quỳ xuống!”

“Cái gì?”

Ngô Chí Huân không dám tin vào tai của mình.

“Nếu anh đã đồng ý phục tùng tôi, vậy tôi phải xem anh có phải là người trong ngoài đồng nhất không chứ?”, Nhạc Huy thản nhiên nhìn Ngô Chí Huân nói.

Ngô Chí Huân khẽ giật khóe môi, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của vợ Ngô Thiên Long rồi lại nhìn Nhạc Huy, cảm thấy cổ họng hơi khô khốc.

“Không quỳ à? Không quỳ vậy thì tạm biệt”, dứt lời Nhạc Huy lại xoay người đi.

“Cộp!”

Chỉ thấy Ngô Chí Huân nặng nề quỳ xuống trước mặt Nhạc Huy.

Hắn cúi đầu, hai mắt như muốn nứt ra, nỗi hận trong lòng đã lên đến đỉnh cao lúc hắn quỳ xuống.