Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 385: Biệt thự của Ngô Thiên Long




Chiều hôm đó, mấy người Nhạc Huy lại đến thành phố Đông An.

Chín giờ tối, Nhạc Huy và Kỳ Phi xuất hiện ở gần một khu biệt thự, nhưng hai người không xuống xe.

Ngô Chí Huân – cậu cả nhà họ Ngô rất khó đối phó, dù là Ngô Tịnh Vũ hay Ngô Thắng đều không thể đối phó với anh cả của mình.

Nhạc Huy từng nói anh sẽ tự tay giải quyết Ngô Chí Huân.

Lúc này Nhạc Huy ngồi trong xe nhìn về phía khu biệt thự rộng lớn gần đó và lấy điện thoại ra gọi cho Kim Võ.

“Thế nào, Ngô Chí Huân có nhà không?”, Nhạc Huy hỏi.

“Không có”, Kim Võ trả lời dứt khoát.

“Ông chắc chứ?”, Nhạc Huy lại hỏi.

“Chắc chắn, biệt thự nhà họ tối đen như mực, hẳn là không có ai ở nhà. Tôi canh ở đây từ sáu giờ đến bây giờ, cậu ta không thể ngủ sớm như vậy”, Kim Võ nói.

“Được, vất vả rồi, ông có thể về”, Nhạc Huy cúp máy.

Lúc này biệt thự lớn gần chỗ của họ lại bật đèn sáng choang.

“Ngô Chí Huân không ở nhà của mình, chắc chắn đang ở nhà của Ngô Thiên Long”, Nhạc Huy nói.

Biệt thự mà Kim Võ giám sát là biệt thự riêng của Ngô Chí Huân. Còn biệt thự gần chỗ Nhạc Huy là nơi ở của Ngô Thiên Long.

Theo tin tức mà Ngô Thắng cung cấp, Ngô Chí Huân luôn được Ngô Thiên Long yêu thương. Hơn nữa mẹ của Ngô Chí Huân là vợ cả của Ngô Thiên Long. Vợ cả của Ngô Thiên Long không phải bị bỏ rơi mà đã qua đời lúc sinh Ngô Chí Huân.

Nghe đám người Ngô Thắng nói, mặc dù Ngô Thiên Long lăng nhăng nhưng ông ta chưa bao giờ quên người vợ đầu tiên của mình. Đến bây giờ trong phòng ngủ, ông ta vẫn còn giữ lại những tấm ảnh của người vợ quá cố, thế nên yêu ai yêu cả đường đi, ông ta đối xử rất tốt với Ngô Chí Huân, tốt nhất trong các anh em khác của hắn.

Bình thường, Ngô Thiên Long thường giữ Ngô Chí Huân ở lại nhà trò chuyện với ông ta, tự tay dạy hắn cách điều hành Thánh Hoàng.

“Vậy thì Ngô Thiên Long cũng ở trong nhà, anh muốn làm gì? Không phải muốn xông thẳng vào đấy chứ?”, Kỳ Phi kinh ngạc nhìn Nhạc Huy.

Nhạc Huy suy nghĩ một lát nói:

“Tất nhiên sẽ không xông vào, nhà của Ngô Thiên Long được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, chúng ta không thể đến quá gần”.

“Nhưng lén đột nhập vào thì có thể”.

Kỳ Phi gãi đầu hỏi: “Làm sao mà đột nhập vào? Vệ sĩ của họ có thể gọi một quân đoàn ra đấy, ngay cả cửa sau cũng có người canh giữ, trèo tường thì không thể, khắp nơi đều có người”.

Nhạc Huy cười:

“Vậy cứ quang minh chính đại mà đi vào”.



Nửa tiếng sau, một nhóm vệ sĩ khoảng bảy tám người từ trong nhà Ngô Thiên Long đi ra.

Hình như mấy người này đang thay ca để về nghỉ ngơi, họ vừa đi vừa nói cười không hề cảnh giác phía sau có người đi theo họ.

“Vợ bé của tổng giám đốc Ngô xinh thật đấy, lại còn trẻ nữa, thân hình đó còn đẹp hơn cả siêu mẫu”.

“Các anh nói xem một người lớn tuổi như tổng giám đốc Ngô còn có thể đủ sức chơi đùa sao?”

Mấy người này nói cười đùa một hồi lại nói đến phụ nữ. Chủ đề giữa những người đàn ông không bao giờ có thể tách rời khỏi phụ nữ.

Hơn nữa người phụ nữ họ nói đến là người vợ bé mới mà Ngô Thiên Long vừa đổi cách đây vài tháng.

“Mau ngậm miệng lại, cậu dám trêu chọc phụ nữ của tổng giám đốc Ngô. Nếu ông ấy mà biết được thì chắc chắn lưỡi của cậu sẽ bị cắt đấy”.

“Chúng ta tìm một nơi uống rượu đi”.

Dứt lời, lúc đi ngang qua một công viên bỗng có người phát hiện có hai người biến mất trong hàng.

“Này, thằng Bảy, thằng Tám đâu rồi?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vừa nãy còn đang đi đằng sau mà, tự dưng lại biến mất thế này?

“Có lẽ hai đứa này lại đi tìm gái rồi, hai cái thằng này một ngày không phát tiết là cả người khó chịu mà”.

“Bỏ đi, hai đứa nó không có đây, chúng ta đi uống rượu”.

Nói xong cả đám người không để ý đến hai người bỗng biến mất đó nữa mà cứ thế rời đi.

Trong bụi cỏ công viên, Nhạc Huy và Kỳ Phi đang ôm hai người sát vào lồng ngực, họ chính là hai người biến mất đó.

Nhưng lúc này hai người đó đã bị họ đánh ngất xỉu.

Nhạc Huy sờ soạng trên người họ một lúc thì tìm được hai cái thẻ ra vào, đó là thẻ ra vào nhà của Ngô Thiên Long. Có thể thấy biệt thự của ông ta được bảo vệ rất nghiêm ngặt, ngay cả mấy vệ sĩ này cũng phải có thẻ mới được ra vào.

“Đi thôi, chúng ta quang minh chính đại vào trong”.

Nhạc Huy khẽ cười, lúc này hai người bước ra khỏi bụi cỏ rồi đi thẳng đến biệt thự của Ngô Thiên Long.

“Đứng lại, làm gì đó?”

Hai người vừa đi đến cổng thì bị hai người đàn ông lực lưỡng ngăn lại.

Nhạc Huy không ngờ hai người đàn ông này lại còn được trang bị cả súng, thắt lưng hai người đó căng phồng lên.

“Anh à, chúng tôi là người mới, đây là thẻ ra vào của chúng tôi”.

Nhạc Huy và Kỳ Phi vội cung kính đưa hai tấm thẻ ra vào cho hai người đàn ông.

Hai người đàn ông đó nhận lấy nhìn, cũng không mảy may nghi ngờ, xem như chỉ nhận thẻ ra vào này.

“Quản gia Ngô bảo hai người đến đây à?”, một người đàn ông hỏi.

Nhạc Huy gật đầu liên tục:

“Phải, phải, hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi đến trực ở biệt thự”.

Người đàn ông trả lại thẻ ra vào và gật đầu nói:

“Chú ý một chút, chắc quản gia Ngô đã dặn dò các cậu rồi, không được gây ồn ào trong biệt thự, nhất là vào buổi tối”.

“Làm cho tốt”.

Dứt lời, người đàn ông đó còn vỗ vai Nhạc Huy.

“Vâng, cảm ơn anh, vậy chúng tôi… vào nhé”.

Nhạc Huy nịnh nọt cười, kéo Kỳ Phi lắc lư đi vào trong.

“Anh giả vờ xu nịnh cũng giống quá đấy”, Kỳ Phi không nhịn được trêu.

“Cút!”

Nhạc Huy trừng mắt liếc xéo anh ta, sau đó đi vòng quanh bên trong biệt thự.

Vào bên trong mới phát hiện không chỉ có một căn biệt thự, nơi này giống một khu biệt thự kiểu nhỏ, tất cả đều thuộc sở hữu tư nhân của thủ lĩnh Thánh Hoàng - Ngô Thiên Long.

“Sang ghê, sau này em cũng muốn vào đây sống”, Kỳ Phi lẩm bẩm.

Hai người đi quanh biệt thự một lúc lâu, trong lúc đó gặp không ít người nhưng những người này đều không để ý đến họ. Dù sao có thể vào đây đều là người có thẻ ra vào, mà có thẻ ra vào thì là người của mình.

“Sao mỗi lần cậu chủ về là lại đuổi chúng ta ra ngoài thế nhỉ, chúng ta đang bảo vệ an toàn cho cậu ấy mà”.

“Được rồi, đừng oán trách nữa, cả khu biệt thự đều an toàn mà. Hơn nữa nếu trong biệt thự của tổng giám đốc Ngô có người lạ thì mấy người ở ngoài cổng đó sẽ phát tín hiệu thông báo cho chúng ta”.

“Tổng giám đốc Ngô vừa ra ngoài, hình như có chuyện cần giải quyết, bây giờ chỉ còn cậu cả và phu nhân mới đang ở nhà thôi”.

Lúc này một đám vệ sĩ mặc đồ đen hùng hổ đi ngang qua trước mặt hai người Nhạc Huy.

Chỉ riêng một đám người này thôi đã có hai mươi mấy người nhưng họ nhìn thấy Nhạc Huy và Kỳ Phi cũng làm như không thấy.

Đợi đám người đi xa, Nhạc Huy và Kỳ Phi mới xoay người đi về phía bên trong của khu biệt thự.

Đám người đó đi rất nhanh, Nhạc Huy không khỏi thầm cảm thán, quả nhiên ông trùm xã hội đen thật sự rất khác. Để bảo vệ tính mạng, ông ta rất chịu chi, số lượng bảo vệ trong khu biệt thự nhiều vô số kể, gần như tương đương với một quân đoàn nhỏ.

Vừa nãy nghe cuộc trò chuyện của mấy người kia có vẻ Ngô Thiên Long đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Ngô Chí Huân và vợ bé của Ngô Thiên Long.

Cuối cùng Nhạc Huy và Kỳ Phi cũng đã đến căn biệt thự cao cấp nhất trong khu biệt thự.

Đây là căn biệt thự xây dựng theo phong cách châu Âu, trước biệt thự có hồ bơi rất lớn, nước trong hồ bơi rất trong xanh.

Một ngọn gió thoảng qua, mặt nước phẳng lặng kia lập tức dậy lên những gợn sóng nhẹ. Bóng dáng của Nhạc Huy và Kỳ Phi cũng biến mất tại chỗ, hai người nhanh chóng lẻn vào căn biệt thự trong cùng.

Có vẻ như nhóm hai mươi mấy người lúc nãy là bảo vệ ở căn biệt thự này nhưng tất cả đã bị Ngô Chí Huân đuổi đi. Trong căn biệt thự ngoài vài người giúp việc ra thì gần như không có một ai.

Nhạc Huy và Kỳ Phi dễ dàng trèo lên ban công tầng hai, nấp trước cửa sổ nhìn trộm vào bên trong.

Trong căn phòng ở ban công có hai người trần truồng năm trên chiếc giường hình tròn sang trọng. Một người trong đó là cậu chủ Ngô Chí Huân, người còn lại là một phụ nữ trẻ có làn da trắng trẻo, Nhạc Huy nhất thời không biết là ai.