“Cậu Hai, hay là chúng ta cược một ván đi”.
Nhạc Huy đột nhiên rút ra một khẩu súng lục, lắp một viên đạn vào trong sáu rãnh đạn của khẩu súng.
“Anh chơi trò cò quay Nga bao giờ chưa?”
Anh bước đến gần và ngồi xuống ghế sofa, cười nói:
“Suýt nữa thì quên mất, anh là cậu chủ thứ hai của Thánh Hoàng, trò chơi nguy hiểm như thế này có lẽ anh vẫn chưa từng chơi nhỉ”.
“Nhưng chắc là anh cũng từng nghe nói tới rồi chứ?”
Lúc này, mặt Ngô Thắng đã trắng bệch. Mặc dù hắn chưa từng chơi nhưng trò chơi chết chóc nổi tiếng như này thì hắn đã thấy thấy trên phim ảnh.
Lắp một viên đạn vào ổ đạn khẩu súng lục, quay đều vòng đạn sau đó đóng ổ đạn lại. Những người tham gia trò chơi lần lượt cầm súng chĩa vào đầu mình rồi bóp cò.
Người trúng đạn sẽ bị loại. Đương nhiên, những kẻ nhát gan cũng sẽ tự động nhận thua. Người giữ được sự gan dạ đến cuối cùng, không bị đạn bắn chết chính là người thắng cuộc.
Thứ được mang ra cá cược trong trò chơi tàn nhẫn này chính là sự can đảm và tính mạng. Thua cũng đồng nghĩa với việc tự tay bắn vỡ đầu mình.
“Dám chơi không?”
Nhạc Huy đập khẩu súng lên mặt bàn, trên gương mặt nở nụ cười bình tĩnh.
“Mày…”
Ngô Thắng yên lặng, phẫn nộ nhìn Nhạc Huy.
Đương nhiên hắn không muốn chơi, thứ mang ra cá cược chính là vận may, một nửa sống một nửa chết. Hắn đường đường là cậu chủ thứ hai của Thánh Hoàng, cần gì phải chơi cái trò chơi nguy hiểm cược cả mạng sống như này.
Có điều, nếu không cá cược thì những tên đàn em đều sẽ nhìn thấy hết, từ chối Nhạc Huy thì có khác gì nhận là mình sợ hãi trước mặt mọi người đâu?
Hơn nữa theo như hắn thấy, Nhạc Huy chính là một kẻ điên, nếu không làm theo ý Nhạc Huy thì chưa biết chừng anh sẽ tiếp tục cho nổ bom?
“Anh… anh Hai, cược đi, có một nửa cơ hội”.
Ngô Lượng tiến lại gần, thì thầm với hắn.
“Mẹ kiếp, sao mày không cược mà bảo ông đây đi chơi đùa với tính mạng!”, Ngô Thắng tức giận đánh mạnh vào đầu hắn.
“Được, mày có khí phách, tao sẽ cược cùng mày!”
Ngô Thắng bước đến ngồi đối diện Nhạc Huy, cười khẩy nói:
“Cược cái gì đây?”
Nhạc Huy cười lớn đáp:
“Cậu Hai thật quyết đoán, nếu như tôi thua thì tôi đã chết luôn ở nơi này rồi”.
“Người của tôi sẽ không kích nổ một quả bom nào nữa, đồng thời bọn họ sẽ giao hai đoạn video cho mấy người”.
“Nếu như cậu Hai thua thì người chết chính là anh. Tất cả đàn em của anh, bao gồm cả cậu Ba đều phải nghe theo sự sai bảo của tôi. Đương nhiên, bây giờ anh cũng có thể nhận thua, nghe theo tôi và phục tùng tôi, ít nhất anh còn có thể bảo toàn tính mạng”.
“Sao nào?”
Ngô Thắng nghe thấy vậy, trong chốc lát, sắc mặt lại thêm trắng bệch, hắn nghiến răng nói:
“Được, tao đồng ý, ông mày sống lâu như vậy rồi, đây mới lần đầu gặp được kẻ tàn ác giống mày”.
“Nói thật tao rất khâm phục mày, nhưng tao sẽ không chủ động nhận thua, bắt đầu đi!”
Nhạc Huy gật đầu, cầm lấy khẩu súng lục và chĩa thẳng vào thái dương:
“Nếu tôi đã là người nghĩ ra trò chơi này vậy thì bắt đầu từ tôi đi”.
Nói xong, Nhạc Huy không hề do dự dù chỉ một giây mà bóp cò súng luôn.
“Cạch!”
Phát súng này rõ ràng không có đạn.
“Xem ra vận may của tôi cũng không tồi, đến lượt anh rồi cậu Hai”.
Nhạc Huy mỉm cười, vứt khẩu súng cho hắn.
Ngô Thắng nhận lấy súng, trên gương mặt đã xuất hiện mồ hôi lạnh.
Hắn không phải kẻ điên giống như Nhạc Huy, càng không có tố chất tâm lý như Nhạc Huy. Trong trò chơi cò quay Nga này, thứ đặt cược chính là vận may, có thể lượt bắn tiếp theo sẽ có đạn, hắn sao có thể không sợ hãi.
“Ngây ra đấy làm gì, bóp cò đi, không phải anh sợ rồi chứ, sợ rồi thì nhận thua đi anh Hai”.
Ngô Tịnh Vũ nhìn thấy phản ứng của Ngô Thắng liền bật cười giễu cợt.
“Thua cái con mẹ mày, mày im mồm cho tao”, Ngô Thắng mở miệng quát tháo: “Ông mày mà sợ à?”
Nói xong, hắn nghiến chặt răng, run rẩy bóp cò súng.
“Cạch”
Vẫn không có đạn!
Gương mặt Ngô Thắng dần nở nụ cười, lạnh lùng nói:
“Vận may của tao cũng không tồi, đến lượt mày rồi!”
Hắn lại vứt khẩu súng trở lại.
Lúc này, ngay cả Ngô Lượng cũng nhận ra sự lo lắng của anh Hai, nụ cười lạnh lùng của Ngô Thắng hoàn toàn là run rẩy, ban nãy trong khoảnh khắc bóp cò súng, hắn gần như đã bị dọa sợ chết khiếp.
“Mẹ nó, tốt nhất là lượt bắn tiếp theo có đạn, một phát bắn chết luôn thằng điên nhà mày!”, trong lòng Ngô Thắng vừa chửi rủa vừa cầu nguyện.
Nhạc Huy nhận lấy súng, không một chút do dự, bóp cò súng ngay lập tức.
“Cạch!”
Vẫn không có đạn.
Sắc mặt Ngô Thắng dần trở nên khó coi, bây giờ đã qua ba lượt bắn rồi, lượt tiếp theo là đến hắn.
Vẫn còn lại ba lượt nữa, trong ba lượt này sẽ có một lượt có đạn, số lượt không có đạn đã giảm đi rất nhiều. Ngược lại, xác suất trúng đạn cũng tăng lên không ít.
Lúc này, đừng nói là hắn, mấy người Đoàn Thiên Hành cũng lo lắng cho Nhạc Huy mà toát mồ hôi. Nếu lượt bắn tiếp theo Ngô Thắng vẫn chưa chết, vậy thì khi tới lượt Nhạc Huy, Nhạc Huy sẽ gặp nguy hiểm.
“Cạch!”
Ngô Thắng lại bóp cò lần nữa.
Lần này, hắn nhảy dựng lên, cười ha ha nói:
“Xem ra vận may của tao tốt hơn mày nhiều, còn lại hai lượt bắn nữa, mày dám chơi tiếp không?”
Dứt lời, hắn vứt khẩu súng về lại chỗ Nhạc Huy, trong ánh mắt là niềm vui trước nỗi đau của người khác.
Hắn không tin, viên đạn này lại ở trong chính lượt bắn cuối.
“Anh Nhạc, đừng chơi nữa! Chúng ta không cần phải liều mạng với anh ta như thế!”, Ngô Tịnh Vũ đã không bình tĩnh được nữa.
Nếu lượt bắn tiếp theo Nhạc Huy chết đi thì sau này ai sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho hắn, anh Hai và anh Ba nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Đúng vậy cậu Nhạc, đừng chơi nữa!”, Triệu Vỹ cũng bắt đầu lo lắng, vội vàng nhắc nhở.
Nhạc Huy cầm súng lên, cười nhạt, nói:
“Trò chơi là do tôi khởi xướng, nếu như tôi nhận thua thì quá mất mặt rồi”.
Nói xong, anh lại chĩa khẩu súng vào đầu và khẽ nói:
“Sống chết có số, phú quý tại trời!”
Vừa dứt lời, anh liền bóp cò súng.
Trong khoảnh khắc này, dù là mấy người Ngô Tịnh Vũ hay mấy người Ngô Thắng và Ngô Lượng cũng hồi hộp tới mức nín thở. Đến phát súng này thì đã có thể quyết định ai sống ai chết rồi.
“Cạch!”
Không có tiếng đạn được bắn ra, vẫn là không có đạn!
Sắc mặt Ngô Thắng biến đổi dữ dội, con ngươi co rút mạnh mẽ và đứng bật dậy.
“Sao có thể như thế!”, Ngô Lượng cuống tới mức hét cả lên.
Mấy tên đàn em của Ngô Thắng càng thêm đau khổ, Ngô Thắng đã thua rồi, viên đạn nằm ở phát súng cuối. Hoặc là nhận thua, hoặc là tự bắn chết chính mình, Ngô Thắng không có lựa con đường thứ ba để chọn lựa.
“Ha ha ha! Còn một lần bắn cuối cùng thôi, anh Hai, anh đang chuẩn bị nhận thua hay là hi sinh anh dũng!”
Ngô Tịnh Vũ lại bật cười rất đúng thời điểm.
Nhạc Huy vứt khẩu súng sang, cười nhạt nói:
“Xem ra vận may của tôi còn tốt hơn anh một chút, cậu Hai, theo như tôi thấy thì phát bắn cuối cùng không cần chơi nữa đâu”.
“Tự mình bắn chết mình, cách chết này cũng thật quá tàn nhẫn”.
Ngô Thắng nhìn khẩu súng lục, cả người run rẩy, mãi một lúc lâu mà không nói gì.
“Cậu Hai? Sao lại không nói gì rồi?”
Nhạc Huy nhìn hắn, như cười như không.
Đột nhiên, Ngô Thắng cầm khẩu súng, không ngắm bắn vào mình mà ngược lại chĩa thẳng vào Nhạc Huy.
“Nhận con mẹ mày! Ông đây không chơi nữa!”
Ánh mắt Ngô Thắng hung tợn, bật cười nói:
“Ông đây không chơi nữa thì mày làm gì được tao? Thằng đần, mày không nên đưa súng cho tao, mau giao hai đoạn video ra đây!”
Nhìn thấy vậy, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ đều chửi rủa:
“Anh Hai, mẹ kiếp! Anh chơi bẩn!”
“Anh có phải là đàn ông không vậy, chết tiệt, quá vô liêm sỉ rồi đấy!”
Ngô Thắng cũng chửi um lên:
“Mẹ nhà mày! Thật sự nghĩ ông mày ngu thế à, dựa vào đâu mà tao phải chơi đùa mạng sống với chúng mày?”
Có vẻ như Nhạc Huy đã sớm đoán được sẽ xảy ra tình cảnh như vậy, anh không hề hoang mang, mà liếc nhìn mấy tên đàn em của Ngô Thắng rồi nói:
“Đại ca của mấy người chơi bẩn khiến tôi rất không vui”.
“Anh ta đang ép tôi cho kích nổ mấy quả bom kia, anh ta có thể bắn chết tôi bằng một phát súng, nhưng sau đó người của tôi nhất định sẽ cho nổ tất cả những quả bom, các người tự xem đó mà làm”.