“Tên này bị điên ư, một mình hắn không có sắp xếp gì thật sao?”
Sau khi màn hình tắt, tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau. Ngô Lượng quay sang hỏi Ngô Thắng:
“Anh Hai, chắc chắn có mai phục, nếu không sao chỉ có một mình hắn mà không có sắp xếp gì được chứ. Lẽ nào hắn là thần tiên, có thể một mình tiêu diệt mấy trăm người chúng ta hay sao?”
Chuyện này quả thực kỳ lạ, thường ngày Ngô Lượng hút nhiều ma túy, nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ có thể để Ngô Thắng đưa ra chủ ý.
Lúc này Ngô Thắng cũng trầm mặc không lên tiếng, vừa nãy những gì mà Nhạc Huy nói trong màn hình quả thực kỳ lạ. Một mình anh không có sắp xếp gì, điều này làm sao có thể?
“Cho dù hắn có mai phục thì một tòa nhà nhỏ bé này có thể mai phục được bao nhiêu người chứ?”
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc lâu Ngô Thắng mới nói:
“Hôm nay chúng ta dẫn theo gần một nghìn người tới đây, võ công của Triệu Vỹ và Tịnh Vũ hoàn toàn chẳng ra gì. Cho dù hắn có mai phục thì chúng ta cũng không cần sợ, nói không chừng tên ranh này lại dùng kế vườn không nhà trống”.
Ngô Lượng nghe xong hơi lo lắng:
“Nhưng mà… em cứ cảm thấy có điểm gì đó không đúng, ngộ nhỡ chúng ta cứ tùy tiện đi lên lại trúng phải gian kế của hắn thì sao?”
Ngô Thắng hừ một tiếng và nói:
“Nếu chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi, để người ngoài biết dẫn theo nghìn người mà ngay cả cửa cũng không dám vào thì họ sẽ nói chúng ta thế nào đây? Chẳng phải làm trò cười cho người ta hay sao?”
Nói xong hắn dặn dò một số đàn em:
“Lên thẳng tầng trên, kiểm tra từng tầng một, thấy người thì ra tay luôn, nếu như bọn chúng thật sự mai phục quá nhiều người thì chúng ta sẽ rút lui!”
Ít nhất cũng phải lên xem thử, đối phương đã nói như thế rồi nếu bây giờ lại rút lui chẳng phải quá mất mặt rồi sao?
“Vâng, cậu Hai!”
Mấy trăm gã đàn ông vạm vỡ đồng loạt đi lên tầng trên.
Ngô Thắng và Ngô Lượng đi giữa đội ngũ, nếu như xảy ra chuyện gì bọn họ cũng có thể lập tức bỏ chạy.
Không bao lâu sau họ đã đi đến tầng hai, đám đàn em chia thành các đội nhỏ, mỗi một đội chia ra kiểm tra từng phòng.
Không lâu sau có người truyền tin tới:
“Cậu Hai, cậu Ba, cả tầng này không có một ai!”
Trong lời nói của người này đều là sự kinh ngạc, thậm chí còn không dám tin.
“Cái gì?”
Hai anh em Ngô Thắng ngơ ngác nhìn nhau, nhíu chặt mày lại.
“Các cậu đều kiểm tra hết rồi chứ? Sao có thể không có một ai?”, Ngô Lượng không tin hỏi lại một lần nữa.
“Cậu Ba, đã kiểm tra hết mọi ngóc ngách, cả phòng vệ sinh chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi, thật sự không có một ai!”, người báo tin kích động nói.
“Anh Hai, cái này…”
Ngô Lượng hơi hoang mang, nhìn Ngô Thắng.
Ngô Thắng nhíu mày nói:
“Mẹ kiếp! Rốt cuộc bọn chúng định giở trò gì?”
“Nếu tầng ba có mai phục, nhiều nhất cũng chỉ có hai ba trăm người, với hai ba trăm người mà bọn họ dám khiêu khích tao như vậy sao?”
Nhất thời Ngô Thắng cũng không dám lên tiếp nữa.
Giống như Ngô Lượng nói, mặc dù không biết bên trên có gì nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy không ổn.
“Lên! Cứ như vừa nãy, nếu không ổn thì chạy ngay!”
Ngô Thắng vừa nghiến răng vừa giậm chân, vẫy tay với đội đi đầu ra hiệu cho bọn họ lên trước.
Hơn trăm người đồng loạt bước đi, cả tầng lầu như bị rung chuyển.
“Cậu Hai, cậu Ba, vẫn… vẫn không có ai, mẹ nó, ngay cả một người cũng không có…”
Người tới báo cáo kia run rẩy nói.
Tình hình thực sự quá kỳ lạ, ngay cả một bóng người cũng không thấy đâu.
“Không phải có quỷ đấy chứ?”
Ngô Lượng kinh hãi hét lên.
“Mày hút nhiều ma túy quá rồi à, lấy đâu ra quỷ chứ, đồ điên!”
Ngô Thắng bực dọc chửi bới.
Thực ra trong lòng hắn cũng hơi sợ hãi.
Tầng ba đã là tầng cuối cùng rồi, rốt cuộc mấy người Nhạc Huy giở trò gì đây, lẽ nào thật sự muốn dùng một thủ đoạn xử lý hết tất cả bọn họ sao?
“Bây giờ chỉ còn lại phòng làm việc của Triệu Vỹ là chưa vào, cho dù bên trong đấy toàn là người thì nhiều lắm cũng chưa tới một trăm”.
Ngô Thắng nhíu mày, ra lệnh cho đàn em:
“Đến phòng làm việc, tao không tin bọn chúng thật sự là thần thánh!”
Dứt lời, gần một nghìn người đồng loạt đi về phía phòng làm việc.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng làm việc bị hai gã đàn ông lực lưỡng đá văng ra bay vào bên trong.
Đám người lực lưỡng xăm trổ rồng phượng, tay cầm mã tấu hoặc cầm súng lần lượt xông vào từ bên ngoài.
Sau đó ở trong đám đông, hai anh em Ngô Thắng và Ngô Lượng khoanh tay sải bước đi vào trong.
Khi bọn chúng nhìn thấy căn phòng có người lập tức trừng mắt sững sờ.
Bên trong phòng làm việc vẫn là những người hôm qua đến quận Bắc Công.
Ngoài Nhạc Huy, Ngô Tịnh Vũ, Triệu Vỹ và mấy người Kỳ Phi ra thật sự không hề có thêm bất kì người nào khác.
“Rốt cuộc chúng mày giở trò quỷ gì thế?”
Ngô Thắng đi vào trong liền hét lên với Nhạc Huy và Ngô Tịnh Vũ.
Cho dù bây giờ nhìn thấy những người này ở trong phòng làm việc, không hiểu sao trong lòng của hắn vẫn cảm thấy hoảng loạn.
Nhạc Huy ngồi ổn định trước bàn làm việc, còn Ngô Tịnh Vũ, Triệu Vỹ và mấy người Kỳ Phi đứng ở bên cạnh.
Vẻ mặt của đám người này không chút hoảng loạn, thậm chí còn mang theo sự chế giễu.
“Cậu Hai, cậu Ba, tôi đã nói tôi không sắp xếp người nào rồi mà”.
“Sao các anh lại lên đây chậm vậy chứ, có phải đã kiểm tra các tầng hết một lượt rồi không, các anh nhát gan đến thế cơ à?”
Nhạc Huy cười lớn, ánh mắt mang theo sự giễu cợt nhìn hai anh em Ngô Thắng.
“Chúng mày không sợ chết sao?”
Ngô Thắng vô cùng tức giận, chỉ tay vào Nhạc Huy quát lớn:
“Hôm nay chúng tao dẫn theo gần một nghìn người tới đây, không sợ chúng mày giở trò”.
“Tốt nhất chúng mày nên thành thật một chút cho tao, giao đoạn video ra đây, tao sẽ cho chúng mày toàn thây! Nếu không ông đây sẽ vứt xác của chúng mày lên núi cho chó ăn!”
Nghe xong, Ngô Tịnh Vũ cười chế giễu:
“Anh là tên ngốc sao, đưa cho anh cũng chết, không đưa cũng chết, dựa vào đâu phải đưa cho anh?”
“Có bản lĩnh thì cứ đánh chết chúng tôi đi, hai đoạn video sẽ lập tức được gửi đi đến chỗ ông già”.
Nghe Ngô Tịnh Vũ nói vậy, Ngô Thắng và Ngô Lượng lập tức sững sờ tại chỗ.
“Chết tiệt! Tịnh Vũ mày có ý gì, mẹ kiếp ngoảnh mặt không nhận tình thân, lại đứng về phía người ngoài đối phó với anh em ruột sao?”
Ngô Lượng tức giận lấy súng ra và chĩa vào Ngô Tịnh Vũ.
Ngô Thắng thấy vậy vội vàng gạt tay hắn xuống: “Đừng làm loạn, không nghe thấy nó vừa nói gì sao?”
“Anh em ruột sao? Các anh từng coi tôi là anh em ruột sao?”
Ngô Tịnh Vũ đỏ mặt tía tai cắn răng nói:
“Từ nhỏ đến lớn các anh ức hiếp tôi thế nào? Sao bây giờ lại nói đến tình anh em với tôi?”
“Mẹ kiếp!”
Ngô Thắng lạnh lùng nhìn hắn, nghiến răng nói:
“Vậy mày muốn thế nào?”
Lúc này Ngô Tịnh Vũ im lặng không lên tiếng, Nhạc Huy cười nói:
“Cậu Hai à, chắc chắn các anh đã kiểm tra một lượt hết các phòng rồi nhỉ?”
“Nhưng các anh chỉ kiểm tra bên trong phòng không có người mà chưa kiểm tra chi tiết trong phòng. Anh cho người của anh kiểm tra lại xem, lôi hết sofa ở trong mỗi phòng ra, nhìn xem phía dưới có thứ gì!”
Câu nói này khiến sắc mặt của Ngô Thắng và Ngô Lượng biến sắc.
“Mày có ý gì?”
“Tự mình đi xem là biết rồi, anh không xem làm sao biết chúng tôi dựa vào thứ gì mà không sắp xếp thêm một ai nữa”, Nhạc Huy cười khẩy nói.
Ngô Thắng nghe xong đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Mấy người Nhạc Huy bình tĩnh như vậy rõ ràng là đã giở trò, không phải là…
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa vội vàng cử người đi xuống dưới kiểm tra.
“Nhanh lên! Kiểm tra hết tất cả các phòng, cho dù là thứ gì cũng không được tùy tiện động vào”.
Ngô Thắng dứt lời, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Mệnh lệnh truyền xuống, đàn em ở các tầng lại quay vào mỗi phòng để kiểm tra.
Bởi vì người quá đông nên bây giờ cả đại sảnh vẫn tập trung không ít người.
Không lâu sau tin tức truyền tới.
“Cậu Hai, là…là bom! Mỗi phòng đều có bom…”
Tin tức vừa truyền tới Ngô Lượng đã bị dọa đến nỗi hai chân mềm nhũn. Nếu như không phải bên cạnh có người đỡ, e rằng hắn không đứng nổi nữa rồi.
Cả người Ngô Thắng sững sờ, vô cùng tức giận nhìn mấy người Nhạc Huy và quát:
“Mấy tên điên chết tiệt này, chúng mày muốn làm gì?”