Vừa bước vào quán bar, bầu không khí mờ ảo, xa hoa đồi trụy lập tức bao trùm.
Dưới ánh đèn lung linh rực rỡ, đủ thể loại nam nữ quấn quýt nhảy với nhau trên sàn nhảy, hô hoán, ôm ấp sờ soạng. Dù Nhạc Huy từng là cậu chủ số một ở thủ đô cũng phải cảm thán độ xa hoa của đám người này.
Những người đến đây chơi không giàu sang thì cũng cao quý. Hơn một nửa đàn ông ở đây đều là đàn ông thành đạt trên ba mươi tuổi, còn nữ chắc chắn không vượt quá hai mươi lăm.
Thậm chí trong những người này còn có nghệ sĩ nữ đang nổi.
Lúc này trên sân khấu, một nghệ sĩ hạng A đang nổi hát nhạc Remix càng khiến bầu không khí thêm náo nhiệt ồn ào.
Với thân phận và độ nổi tiếng của nghệ sĩ nữ hạng A, muốn mời cô ta đến những nơi như quán bar để hát thì không chỉ phải có tài chính, mà còn cần có gia cảnh hiển hách.
Quán bar Kim Ngọc Môn có thể làm được điều này có thể thấy tài lực rất mạnh.
“Mẹ kiếp! Anh Ba thế mà mời được nghệ sĩ hạng A đến!”
Thấy nghệ sĩ hạng A ăn mặc sexy và cố gắng biểu diễn, ánh mắt Ngô Tịnh Vũ sáng lên:
“Đó là nữ thần của tôi…”
Nghe thấy vậy, Nhạc Huy đứng một bên nhíu mày ôm lấy cổ hắn:
“Nếu cậu thích chơi phụ nữ thì đừng nói với tôi cậu muốn chiếm vị trí đứng đầu và muốn làm nên sự nghiệp”.
“Tôi không muốn hợp tác với một tên chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!”
Triệu Vỹ bên cạnh cũng khá bất mãn nhìn Ngô Tịnh Vũ, đã lúc này rồi mà Ngô Tịnh Vũ còn nghĩ đến phụ nữ.
“Không phải, tôi đùa thôi, đùa thôi”.
“Việc quan trọng nhất của đàn ông là sự nghiệp, phụ nữ chỉ là thứ bỏ đi!”
Mặt Ngô Tịnh Vũ đỏ bừng, hừng hực khí thế nói.
Nhạc Huy cũng không nói với hắn nữa, mọi người không dừng lại ở đây quá lâu mà đi thẳng lên tầng hai. Tầng hai đều là phòng VIP riêng biệt, Ngô Tịnh Vũ đi trước, vừa đi vừa nói:
“Anh Nhạc, tôi chỉ biết anh Ba đang ở đây nhưng không biết cụ thể anh ta đang ở phòng nào”.
“Tuy nhiên tầng hai có một phòng VIP chưa từng mở cho người ngoài, là phòng VIP chuyên dụng của anh ta. Nếu anh ta ở đây thì chắc hẳn bây giờ đang hưởng lạc ở trong đó”.
Nhạc Huy gật đầu, hỏi Triệu Vỹ:
“Đã chuẩn bị xong máy ảnh chưa?”
“Cậu Nhạc yên tâm, đây là loại máy ảnh tốt nhất mà tôi mua, dù có tối thế nào cũng có thể chụp rõ nét”.
Triệu Vỹ giơ máy ảnh trên tay ra, gật đầu nói.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến gần một căn phòng VIP có tên là “Hàng đêm vui sướng” ở phía trong cùng của tầng hai. Lúc này có bốn người đứng giữ ở cửa phòng.
Hiển nhiên bốn người này đều là vệ sĩ tinh nhuệ, người nào cũng đứng ở tư thế rất thẳng. Mặc dù xung quanh không có tình huống gì đặc biệt nhưng họ vẫn giữ vững vị trí, thay nhau quan sát xung quanh, không ai nói một câu dư thừa, rất tận tâm với nhiệm vụ của mình.
“Đứng lại!”
Thấy Ngô Tịnh Vũ đi đến, một vệ sĩ giơ tay ra chặn Ngô Tinh Vũ lại, ba tên vệ sĩ còn lại cũng vươn tay sờ sau eo dường như lúc nào cũng có thể chuẩn bị rút súng ra cho người ta một phát trí mạng.
“Tôi là Ngô Tịnh Vũ! Tôi đến tìm anh Ba của tôi, tránh ra!”
Ngô Tịnh Vũ khí thế bừng bừng quát nhưng lần này, vệ sĩ lại không nể mặt hắn như bảo vệ ở cổng.
“Xin lỗi, Ngô Lượng có việc bận, bây giờ không gặp bất kỳ ai. Nếu muốn tìm anh ấy thì lát nữa hãy đến”.
“Có việc? Ha ha, chẳng phải chỉ hít thứ đồ chơi đó sao? Bố tôi nói không để bất kỳ ai trong chúng tôi đụng vào thứ đó. Tốt nhất anh nên tránh ra, nếu không tôi cho anh đẹp mặt!”
Ngô Tịnh Vũ cười khẩy nói.
“Dù cậu là ai thì cũng nên rời khỏi đây ngay, nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt!”
“Ngoài ra, mong cậu biết rõ những gì nên nói và không nên nói. Không có bằng chứng thì đừng nói bậy bạ, cẩn thận chọc phải ổ kiến lửa”.
Giọng nói của tên vệ sĩ cũng trở nên lạnh lùng, bộ dạng đó còn dữ dằn hơn cả Ngô Tịnh Vũ.
Hắn biết Ngô Tịnh Vũ là ai nhưng cũng không xem Ngô Tịnh Vũ ra gì, thậm chí còn đe dọa Ngô Tịnh Vũ.
“Anh!”
Ngô Tịnh Vũ tức đến ngứa ngáy.
Lúc này, Nhạc Huy ở đằng sau vẫy tay với Kỳ Phi và Kim Võ.
Hai người xuất hiện chớp nhoáng như ma quỷ trong bóng tối. Dù có là bốn tên vệ sĩ tinh nhuệ này cũng không có cơ hội phản ứng đã bị kề dao vào cổ.
Kỳ Phi và Kim Võ lặng lẽ kéo thi thể của bốn người họ đến giữa cầu thang.
Thấy động tác thành thạo của hai người này, Triệu Vỹ và Ngô Tịnh Vũ không khỏi rùng mình, thầm nghĩ tàn bạo quá, giết người không cần lý do…
“Vào trong luôn đi. Triệu Vỹ, mở cửa ra là quay hết lại cho tôi, đặc biệt là cảnh Ngô Lượng hít ma túy”.
“Vâng”.
Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ đồng loạt gật đầu, sau đó Ngô Tịnh Vũ đẩy cửa ra rồi bước vào phòng VIP.
Vừa mở cửa, tiếng nhạc xập xình như khiến trái tim cũng rung động theo, loa chói tai với những nhịp điệu có tiết tấu.
“A! A! A!”
Trong phòng VIP cực kỳ tối, dù có người mở cửa nhưng bên trong không ai phát hiện.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tiếng hét của một người phụ nữ vang lên. Nhạc Huy chuyển tầm mắt sang thì thấy một người đàn ông thân hình cường tráng đang ôm lấy người phụ nữ điên cuồng “vận động”.
Mà xung quanh người đàn ông đó cũng có hơn mười cô gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, không mặc gì vây quanh.
Mấy người phụ nữ này vây người đàn ông vào giữa, mỗi người đều liều mạng ngậm lấy các bộ phận của người đàn ông.
Vì căn phòng quá tối, cộng thêm tiếng nhạc khá lớn, những người này đều đã chìm vào thế giới riêng của mình nên dù đám người Nhạc Huy có đi vào cũng không ai phát hiện.
Triệu Vỹ đã bắt đầu chụp ảnh, Nhạc Huy và Ngô Tịnh Vũ cũng không nói gì.
“A!”
Người đàn ông bên trong đang điên cuồng vận động bỗng gào lên một tiếng, sau đó cơ thể dần mềm nhũn. Hắn hết sức nằm rạp trên người một người phụ nữ, sau đó hai người phụ nữ khác lập tức lấy một cái đĩa trên bàn thủy tinh đưa đến trước ngực hắn.
Trong cái đĩa đó còn nguyên một đĩa bột trắng, đều dùng thẻ ngân hàng phân thành từng dải. Một người phụ nữ khác kịp thời đưa một cái ống hút đến.
“Hít!”
Ngô Lượng hít vào một hơi, cảm giác đó dường như cả người bay lên tận nơi cao nhất.
“Được rồi!”
Thấy vậy, ánh mắt Ngô Tinh Vũ lóe sáng, hỏi:
“Triệu Vỹ, ông chụp được chưa?”
Triệu Vỹ làm động tác “ok”.
“Bốp!”
Ngô Tịnh Vũ đưa tay vỗ mạnh, phòng VIP bỗng sáng lên, sau đó hắn bước nhanh đến bên cửa tắt hết nhạc trên bảng điều khiển âm nhạc.
Cả phòng VIP bỗng sáng rực, âm nhạc chói tai cũng biến mất.
“Mẹ kiếp! Chuyện gì thế?”
Ngô Lượng tức giận quát lên, một tay che đi ánh sáng chói mắt và chật vật đứng dậy.
Cả đám phụ nữ cũng vì ánh sáng chói mắt mà không thể mở mắt ra trong chốc lát.
“Anh Ba, anh ở đây chơi thật đã, ha ha!”
Ngô Tịnh Vũ cười khẩy, bước đến trước mặt Ngô Lượng và nói.
“Là mày? Ai cho mày lá gan này, mày dám đến quấy rầy chuyện tốt của tao à, còn không mau cút đi cho tao!”
Ngô Lượng dần thích nghi với ánh sáng, nhìn thấy người đến là Ngô Tịnh Vũ, hắn bỗng tức giận hét lên.