Trời đã tối, Nhạc Huy đi theo Lữ Khuynh Tiêu tới một khu chung cư cao cấp ở vùng ngoại ô.
Sợ đông người sẽ khiến mẹ Lữ Khuynh Tiêu sợ nên Nhạc Huy không dẫn theo mấy người Kim Võ, chỉ dẫn theo Kỳ Phi đi cùng.
“Còn đơ ra đó làm gì? Mở cửa đi”, Nhạc Huy quay đầu nhìn Lữ Khuynh Tiêu.
“Tôi không mang chìa khóa, vừa nãy tôi quên không đem theo vali, anh cũng thấy mà”, Lữ Khuynh Tiêu khó chịu nói.
Nhạc Huy không nói gì, dò soát trên người Lữ Khuynh Tiêu.
“Anh làm gì vậy?”, Lữ Khuynh Tiêu tức giận nói.
“Xem thử coi cô có nói dối không”.
Sau khi xác nhận trên người Lữ Khuynh Tiêu không có chìa khóa, Nhạc Huy gật đầu.
“Vậy cô ấn chuông đi, đừng có giở trò, tôi tìm mẹ cô bàn chuyện làm ăn đó”.
“Ừ…”
Lữ Khuynh Tiêu xoay lưng lại với Nhạc Huy đi tới trước cửa và nở nụ cười gian xảo, nhấn chuông cửa nhưng chỉ nhấn có chút thôi.
“Ai đó?”
Bên trong vang lên tiếng của một người phụ nữ hỏi.
“Mẹ, là con”, Lữ Khuynh Tiêu đáp.
“Ôi, Tiêu Tiêu về rồi đấy à”.
“Cạch”.
Cửa đã mở, ngay khi cánh cửa mở ra, Lữ Khuynh Tiêu bỗng kéo tay Nhạc Huy, xoay người một vòng rồi kéo thẳng Nhạc Huy tới trước mặt cô ta.
Đột nhiên một lưỡi dao sắc nhọn đâm về phía mặt của Nhạc Huy, người cầm dao chính là một người phụ nữ.
Động tác của bà ta nhanh đến nỗi suýt nữa Nhạc Huy không phản ứng kịp.
Ngay khi lưỡi dao suýt đâm trúng mặt, Kỳ Phi đã giơ tay bắt lấy cánh tay phải của người phụ nữ kia và nhíu mày.
Ngước nhìn thì thấy người ra tay là một phụ nữ xinh đẹp trung tuổi, trông cùng lắm cũng chỉ bốn mươi tuổi.
Vẻ ngoài đoan trang, chăm sóc dưỡng da vô cùng tốt, dáng người hơi đẫy đà, nhưng cũng chính nơi quyến rũ lại làm tăng thêm vẻ đẹp trưởng thành, đây vốn là một phụ nữ đã có chồng vô cùng sexy, nhưng lúc này, ánh mắt của bà ta lạnh băng, hiện đầy sát khí, không hề nhu mì.
“Các người…”
Một đòn không thành công, người phụ nữ trung tuổi biết hai người đàn ông trước mặt lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của bà ta, lúc này cũng không dám làm bậy.
Cùng lúc đó, Lữ Khuynh Tiêu đã xoay lại phía sau Nhạc Huy cũng đột nhiên ra tay, cô ta giậm chân phải giày cao gót và đá mạnh lên đũng quần của Nhạc Huy.
“Ối!”
Cảm nhận được cảm giác buốt lạnh ở bên dưới, Nhạc Huy ngạc nhiên hô lên một tiếng, thầm nói: “Ác quá!”
Chẳng mấy chốc Nhạc Huy đã vác Lữ Khuynh Tiêu trên vai rồi bước vào. Kỳ Phi cũng bóp chặt cổ của người phụ nữ xinh đẹp trung tuổi, đóng cửa rồi kéo bà ta đến phòng khách, ném mạnh lên ghế sofa.
“Tôi vượt đường sá xa xôi tới, các người tiếp đãi khách như vậy à?”
Nhạc Huy khoan thai ngồi trên ghế sofa da thật hàng nhập khẩu trong phòng khách, tuy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hơi kinh hãi.
Hai mẹ con nhà này đúng là ác mà, người thì đâm người thì đá, suýt chút nữa khiến anh mất giống.
“Ha ha, thì ra là bạn của Tiêu Tiêu à, Tiêu Tiêu, còn không mau đi pha trà”.
Sắc mặt của người phụ nữ trung tuổi bỗng trở nên vô cùng hòa nhã, bà ta vừa cười lên thì trông y như cơn gió xuân làm tan chảy dòng băng, xinh đẹp không nói nên lời.
“Dạ, vâng”.
Lữ Khuynh Tiêu cũng gượng cười, lập tức ngoan ngoãn đi pha trà.
Người phụ nữ xinh đẹp trung tuổi chỉnh lại tóc tai, nhìn Nhạc Huy cười nói:
“Cậu bạn này, muộn vậy rồi cậu có đói không? Có cần tôi nấu chút đồ ăn đêm cho các cậu không?”
Nhạc Huy sững sờ, hai mẹ con nhà này đúng là cực phẩm!
Giây trước ra tay vừa ác vừa hiểm như muốn lấy mạng người ta, mà giây sau liền ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đây đúng là lần đầu anh nghe thấy có cặp mẹ con như này.
“Cảm ơn, không cần ăn đêm đâu, chỉ là vừa bước vào đã suýt mất mạng. Nếu ăn đêm nữa thì chưa chắc đã còn mạng ra về”.
Khi định thần lại, Nhạc Huy cũng cười nói.
“Ha ha, cậu đúng là biết đùa”.
Người phụ nữ xinh đẹp trung tuổi che miệng khẽ cười.
Ngay sau đó, Lữ Khuynh Tiêu bưng một cốc trà thơm chầm chậm đi tới, nhẹ nhàng đưa tới tay Nhạc Huy.
“Anh à, mời uống trà”.
Nhạc Huy nhận lấy cốc trà, nhưng lại đặt vào bàn trà.
Anh đâu biết được Lữ Khuynh Tiêu có hạ độc vào trong trà hay không.
“Tiêu Tiêu, còn không mau giới thiệu cho mẹ biết về người đàn ông này?”, người phụ nữ xinh đẹp trung tuổi nói.
“Dạ, mẹ, đây là anh Nhạc, hôm nay bọn con vừa mới quen nhau”.
“Anh Nhạc, đây là mẹ của tôi, Tô Tuyết Đại”.
Khi Lữ Khuynh Tiêu giới thiệu xong, Tô Tuyết Đại lại dịu dàng cười:
“Cậu Nhạc, rất vui được làm quen với cậu”.
Nhạc Huy cười nói:
“Chỉ cần là quen gái xinh thì tôi đều rất vui. Nhưng hôm nay tôi lại không vui cho lắm”.
“Hả? Tại sao chứ?”, Tô Tuyết Đại thắc mắc hỏi, dáng vẻ trông như thể bà ta thật sự không biết.
“Tôi vừa vào cửa đã suýt bị hai người đẹp các người lấy mạng. Bà nói xem tôi có thể vui được sao?”
“Ơ? Ai muốn lấy mạng cậu? Cậu Nhạc nói đi, tôi báo cảnh sát ngay!”, Tô Tuyết Đại ngay thẳng nói, giống như bà ta hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nhạc Huy xoay đầu nhìn Lữ Khuynh Tiêu, nhưng chỉ thấy cô cũng đang mơ hồ không hiểu.
Anh đành gượng cười, thầm nghĩ mẹ con nhà này nếu dấn thân vào Hollywood, giải thưởng Oscar mà không trao cho họ thì xem như giám khảo bị mù hết rồi.
“Được rồi, tôi cũng không vòng vo với hai người nữa. Tôi không có ác ý gì với hai người cả”, Nhạc Huy nhìn mẹ con họ rồi nói: “Chỉ là cô Lữ đã nói với tôi về chuyện của tổ chức tình báo - tổ chức Sói”.
“Vừa hay tôi có một cuộc giao dịch muốn bàn với bà Tô”.
Tô Tuyết Đại nghe thấy thế, thản nhiên cười nói:
“Thì ra là bàn chuyện làm ăn, sao cậu Nhạc không nói sớm. Chỉ cần cậu Nhạc bỏ tiền ra, cậu muốn tin tức gì chúng tôi cũng nói cho cậu”.
Nhạc Huy nhìn bà ta nói:
“Tôi muốn các người giúp tôi điều tra thân phận của một người, bao gồm cả người nhà của chú ấy, tiền bạc không thành vấn đề”.
Tô Tuyết Đại và Lữ Khuynh Tiêu bỗng nhìn nhau, thầm nghĩ Nhạc Huy vượt đường xá xa xôi tới đây chỉ để điều tra một người sao?
“Người này tên gì?”, Tô Tuyết Đại hỏi.
Nhạc Huy nói từng câu từng chữ:
“Chú ấy tên là Nhạc Thiên Ngạo, họ thật là họ Vương, Vương Thiên Ngạo!”