Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 356: Thánh Hoàng




Không lâu sau, ông chủ của cửa hàng vé số nhận được điện thoại của đồng bọn đã đi xe tới.

Vừa rồi gã kia bật loa ngoài nên nhóm Nhạc Huy có thể nghe được giọng nói kích động của Hình Đạo An – ông chủ cửa hàng vé số. Nhất là khi nghe đồng bọn nói Nhạc Huy đồng ý giao lại hết bốn mươi triệu tiền giải thưởng xổ số, Hình Đạo An liền nói sẽ đến ngay.

Lúc này chiếc xe đã đỗ ở gần đó, nhưng Hình Đạo An không xuống xe, dường như ông ta nhìn thấy đồng bọn đang quỳ thành một hàng, và nhóm người Nhạc Huy đang đứng ở bên kia đường với vẻ mặt hung hãn.

Ông ta quay đầu xe, định chạy trốn luôn.

“Kỳ Phi!”

Nhạc Huy hô lên một tiếng.

Thật ra còn chưa đợi anh ra lệnh, nhóm Kỳ Phi và Kim Võ đã như bầy sói đói khát, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe kia.

Hình Đạo An vừa quay đầu xe thì nhóm Kỳ Phi đã vây quanh xe. Cái khí thế hung bạo tàn ác đó lại một lần nữa khiến đám người đang quỳ dưới đất kia khiếp sợ đến toàn thân run rẩy.

Chỉ thấy Kỳ Phi nhảy vụt lên mui xe, đập nứt kính chắn gió.

Thêm một cú đấm nữa, tấm kính chắn gió dày nặng kia bỗng vỡ tung, những mảnh kính bắn thẳng vào mặt Hình Đạo An.

Kim Võ và Hắc Long cũng một trái một phải đập vỡ cửa sổ của xe. Ba người nhảy vụt vào trong xe, chẳng mấy chốc đã thấy cả chiếc xe lắc mạnh lên, trong xe còn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hình Đạo An.

Lữ Khuynh Tiêu luôn trốn sau lưng Nhạc Huy không dám nhìn, nhưng khi nghe thấy tiếng động này cũng sợ tím mặt, thấy ớn lạnh trong lòng.

Cô không khỏi tưởng tượng rốt cuộc nhóm Nhạc Huy là ai, tại sao ban đầu giả vờ yếu đuối như thế mà giờ lại hung hãn đến vậy. Dù có ở nơi như huyện Tứ Thủy thì mấy người Nhạc Huy cũng là trùm một phương, chẳng ai dám động tới.

Cô sinh sống ở huyện Tứ Thủy nhiều năm như vậy, sao chưa từng nghe tới tên tuổi của nhóm Nhạc Huy…

Nhất là Nhạc Huy, anh giống như một tướng quân chỉ huy chiến trường. Anh vừa ra lệnh thì tất cả mọi người ở đây đều phải nghe theo lệnh anh.

Không lâu sau, cửa xe mở ra, chỉ thấy nhóm người Kỳ Phi kéo theo Hình Đạo An máu me khắp mặt, trên người đầy vết thương từ trong xe bước xuống.

“Rầm!”

Nhạc Huy còn chưa kịp lên tiếng, Hình Đạo An đã khuỵu gối, quỳ rạp xuống đất, vừa điên cuồng dập đầu, vừa xin tha mạng:

“Cậu à, tha cho tôi đi, là tôi mắt mù không nhận ra con người thật của cậu!”

“Tôi không dám nữa đâu, cậu tha cho tôi đi!”

Lúc này đám đồng bọn vốn đang quỳ dưới đất cũng dập đầu như gà mổ thóc.

“Tha cho các người? Cho tôi một lý do”.

Ánh mắt Nhạc Huy lộ ra vẻ sắc bén nói.

“Chúng… chúng… chúng tôi cũng là do bất đắc dĩ, trong nhà có mẹ già con thơ, phải nuôi cả một nhà. Chỉ có thể đi theo đường ngang ngõ tắt thôi cậu à…”

“Đúng là lý do hay, cho nên các người bắt cóc tôi tống tiền ư? Một đám cặn bã!”, Kỳ Phi lạnh lùng hừ một tiếng, đá vào một người trong số đó khiến hắn bay ra xa và ngất tại chỗ.

Mấy tên đồng bọn sợ mất vía, dập đầu mạnh hơn.

“Cậu à! Xin tha cho chúng tôi đi, chúng tôi không dám nữa đâu! Xin hãy tha cho chúng tôi!”

“Muốn tôi tha cho cái mạng chó của các ông cũng được thôi, hãy trả lời mấy câu hỏi của tôi”.

Nhạc Huy bình tĩnh hỏi, anh vừa mới đến nên không hiểu rõ về tình hình ở huyện Tứ Thủy. Bây giờ vừa hay có mấy tên côn đồ bị rơi vào tay anh, đúng là đem lại cho anh vài điều tiện lợi.

“Các người thuộc tổ chức hay bang hội nào?”, anh hỏi.

“Chúng, chúng tôi là người của Thánh Hoàng”, Hình Đạo An run rẩy đáp.

“Thánh Hoàng?”

Mấy người Nhạc Huy nghe thấy thế bỗng hơi ngỡ ngàng, rõ ràng bọn họ chưa từng nghe đến cái tên Thánh Hoàng này.

“Tôi biết, Thánh Hoàng là một trong những bang hội lớn nhất ở chỗ chúng tôi!”

Đột nhiên Lữ Khuynh Tiêu từ phía sau thò đầu ra, yếu ớt nói:

“Người của Thánh Hoàng rất bá đạo, nếu bọn họ biết các anh động tới người của bọn họ thì chắc chắn sẽ tìm các anh trả thù”.

Nhạc Huy thấy vậy, khẽ cười rồi nhìn Hình Đạo An.

“Nếu thế lực của Thánh Hoàng rất lớn, vậy ông dẫn tôi tới gặp ông trùm của Thánh Hoàng. Khi tôi gặp được ông ta thì sẽ tha cho các ông một mạng. Nếu không gặp được, các ông chết cả đi”.

Hình Đạo An bỗng run rẩy, vội nói:

“Cậu à… không giấu gì cậu, thế lực của Thánh Hoàng rất rộng lớn, mấy tên tay sai như bọn tôi cũng chỉ là đám đàn em ngoài cùng của Thánh Hoàng. Vốn không có tư cách tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao của Thánh Hoàng, chứ đừng nói là ông trùm…”

“Vậy dẫn tôi đi gặp lãnh đạo cấp cao của các ông đi”, Nhạc Huy lạnh lùng nói.

“Được, được! Bây giờ tôi sẽ dẫn các cậu đi ngay!”

Thủ đoạn tàn nhẫn ở trước mặt, Hình Đạo An nào dám nói không, vội vàng gật đầu đồng ý.

“Dẫn đường!”

Nhạc Huy khẽ quát một tiếng, Hình Đạo An bỗng lo sợ đứng dậy, đi về phía trước.

Nhóm Nhạc Huy cũng chẳng thèm quan tâm tới mấy tên đồng bọn khác nữa.

“Anh à!”

Ngay khi nhóm người Nhạc Huy bước chân đi theo, Lữ Khuynh Tiêu lên tiếng gọi Nhạc Huy lại.

Nhạc Huy hơi quảnh đầu nhìn cô: “Có chuyện gì nữa sao?”

“Các, các anh muốn đi theo ông ta thật sao? Thế lực của Thánh Hoàng ở huyện Tứ Thủy vô cùng lớn, nguy hiểm lắm đó”.

Thấy Nhạc Huy vừa đến đã muốn gây sự với Thánh Hoàng, Lữ Khuynh Tiêu chủ quan nghĩ rằng chắc Nhạc Huy có thù hằn gì sâu nặng với Thánh Hoàng lắm, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn khi Nhạc Huy cứ trực tiếp gióng trống khua chiêng đi tìm người của Thánh Hoàng trả thù.

Dù nhóm Nhạc Huy có giỏi tới đâu thì họ cũng chỉ có vài người, còn người của Thánh Hoàng ở huyện Tứ Thủy còn trên cả con số trăm nghìn, cho nên cô hơi lo lắng cho sự an nguy của Nhạc Huy.

Nhạc Huy hỏi một đằng trả lời một nẻo, anh nói: “Cô đã an toàn rồi, mau về nhà đi”.

Ý mặt chữ đã rất rõ ràng, anh không muốn Lữ Khuynh Tiêu đi theo anh nữa.

Nhưng câu này lại khơi dậy cơn giận của Lữ Khuynh Tiêu, cô vứt vali xách tay sang một bên, giận dữ nói:

“Tôi đi cùng các anh, chút nữa nếu xảy ra chuyện gì thật thì không chừng tôi còn có thể giúp các anh”.

“Phì…”, Nhạc Huy khẽ cười: “Cô giúp chúng tôi?”

“Anh đừng có mà coi thường người khác! Tôi cũng là người luyện võ đó!”

Lữ Khuynh Tiêu ra vẻ giơ nắm đấm, rồi lại nói:

“Hơn nữa mẹ tôi cũng có chút quan hệ ở huyện Tứ Thủy, nếu anh gặp rắc rối, có khi sẽ cần đến sự giúp đỡ của tôi”.

“Tùy cô thôi”, Nhạc Huy lắc đầu, chẳng thèm nói nhiều với cô nữa, quay đầu đi theo bước chân của nhóm Kỳ Phi.

“Đồ đáng ghét!”

Lữ Khuynh Tiêu thầm chửi một câu rồi vội vàng đi theo.

Nửa tiếng sau, trong quán mạt chược ở cuối một con phố trong huyện Tứ Thủy, nhóm người Nhạc Huy thẳng thừng đạp tung cánh cửa một cách thô bạo.

Chuyến đi này của họ như thể tới trả thù vậy, hừng hực khí thế.

“Ầm!” một tiếng cực lớn, cánh cửa của quán mạt chược bị Kim Võ và Hắc Long đạp tung ra, bên trong quán bỗng vang lên tiếng hét.

“Mẹ kiếp! Có người dám gây sự ở đây! Là kẻ nào tới tìm đường chết vậy?”

Ngay sau đó, một tiếng thét giận dữ vang lên trong quán mạt chược, một người đàn ông trên người xăm hình rồng và hổ dẫn theo bảy tám tên đàn em, tay cầm con dao nhỏ sắc bén tràn đầy khí thế xuất hiện trước mặt mấy người Nhạc Huy.