*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một chiếc xe buýt chạy hướng ngoại thành dừng
lại ở trạm xe, mấy người Nhạc Huy bước lên xe.
Đám người trong cửa hàng vé số thấy vậy, sợ
nhóm ngưỡi Nhạc Huy chạy mất, cũng lập tức nhảy
lên xe.
Hai nhóm người ở trên xe, chính thức đối mặt với
nhau.
Lúc này, đám người kia ai cũng nở nụ cười khẩy,
dường như bọn họ đã biết nhóm của Nhạc Huy phát
hiện ra bọn họ nên cũng không trốn tránh. Ô huyện
Tứ Thủy này, cướp bóc và bắt cóc giữa ban ngày
cũng không phải là ít, bọn họ có gan và cũng có đủ
khả năng làm việc này.
Tổng cộng có mười bốn người, nhưng nhóm của
Nhạc Huy chỉ có năm người, dù nhìn thế nào đi nữa
thì số lượng người cũng có sự chênh lệch lớn.
“Ông chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi, không biết
ông chủ muốn đi đâu?”
Lúc này có một người bước tới, người này trước
đó đã từng bắt chuyện với Nhạc Huy trong cửa hàng
bán vé số. Lúc này hắn nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt tràn
đầy ý giễu cợt.
“Ra ngoại thành, muốn đi cùng không?” Nhạc
Huy cũng nhìn hắn và cười nhạt, không hề lộ ra vẻ
hoảng sợ.
“Vậy sao, thật trùng hợp, chúng tôi cũng ra ngoại
thành”.
Ngưỡi kia nói xong liền lùi về và nói với những
người xung quanh:
“Lát nữa bọn họ xuống xe ở ngoại thành, nhớ
đừng làm mất dấu đấy”.
Lúc này, Nhạc Huy cũng quay đầu lại nói nhỏ với
đám Kỳ Phi và Kim Võ:
“Lát nữa không được để tên nào chạy thoát, phải
bắt lại hết”.
Đám người Kim Võ gật đầu, ra hiệu “Ok” với Nhạc
Huy.
Xe chạy ra ngoại thành dừng lại hai lần, đến lần
thứ hai thì một cô gái mặc đồng phục tiếp viên hàng
không bước lên. Cô gái đó có khuôn mặt xinh đẹp,
thân hình nóng bỏng kéo theo vali, dường như vừa đi
làm từ sân bay về.
Phải nói là những cô gái có thể làm tiếp viên hàng
không đều là người đẹp bậc nhất chọn ra trong số
hàng nghìn người, khiến Kỳ Phi nhìn không rời mắt.
Cô gái trẻ kia đứng bên cạnh Nhạc Huy, từ sau khi
lên xe, cô vẫn luôn dò xét anh.
“Anh ta ngầu thật..."
Cô gái trẻ nhìn anh đến ngây người, cô đã từng
gặp rất nhiều anh chàng đẹp trai, trong sân bay cũng
có không ít tiếp viên nam tuấn tú. Mọi người đều biết,
tiếp viên hàng không nữ đều là những cô gái xinh
đẹp, tiếp viên hàng không nam cũng thuộc loại cực
phẩm, không phải những nam thanh nữ tú chân dài
thì cũng có khuôn mặt xinh đẹp.
Nhưng so với chàng trai trước mắt cô, thì đều kém
hơn hẳn. Nhạc Huy mặc một bộ âu phục thẳng tắp,
khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao,
khí chất hơn hẳn những anh chàng tiếp viên hàng
không mặt búp bê kia.
Nhất thời, cô gái trẻ bị thu hút bởi Nhạc Huy.
“Đại ca, cô ấy đang nhìn anh kìa, không phải là cô
ấy thích anh rồi đấy chứ...” Đoàn Thiên Hành cưỡi nói
bên tai Nhạc Huy.
Nhạc Huy lắc đầu nói: “Đừng nói nhảm nữa, cần
thận bị người ta nghe thấy”.
Đoàn Thiên Hành nói tiếp: “Thật đấy, anh có tin
cô ấy sẽ tới bắt chuyện với anh không?”
Nhạc Huy phớt lờ Đoàn Thiên Hành, chỉ cảm thấy
cạn lời.