“Nhạc Huy, thằng nhóc này, con thật sự khiến
người làm bố như bố phải nhìn con bằng con mắt
khác đó!”
“Giỏi lắm con trai, nếu ông nội có thể thấy được
thành tựu của con bây giờ, nhất định sẽ rất tự hào!”
Ngay sau khi Nhạc Huy trở về thành phố Thiên
Hải, anh đã gọi điện thoại cho Nhạc Thiên Hùng.
Dù trong giới kinh doanh anh có làm mưa làm gió
đến đâu, có điềm tĩnh và mưu trí thế nào thì khi ð
trước mặt Nhạc Thiên Hùng, cuối cùng anh vẫn là
con trai của ông. Là một người con, ai chẳng muốn
chứng tỏ mình trước mặt bố, ai chẳng muốn được bố
khen.
Nhạc Huy cảm thấy bản thân đã có được chút
thành tựu, vì vậy anh rất muốn chia sẻ thành công
của mình với Nhạc Thiên Hùng.
“Bố, lần này tất cả các doanh nghiệp lớn ở tỉnh
Giang Kiên đều tham gia hiệp hội kinh doanh của
con. Nhưng đây cũng là nhờ chú Ngụy và người của
chú ấy giúp đỡ, nếu không, hiệp hội kinh doanh này
sẽ không thể thành công như vậy”.
Nghe được lời khen ngợi của Nhạc Thiên Hùng,
Nhạc Huy rất vui mừng, nhưng anh cũng không quên
nhắc tới sự giúp đỡ của Ngụy Trường Canh với Nhạc
Thiên Hùng.
“Bố cũng đã quyên góp nhiều tiền như vậy cho
tỉnh Giang Kiên của Ngụy Trường Canh, nếu có chút
chuyện cỏn con như vậy mà ông ta cũng không giúp
thì ông ta mới là người không hiểu đạo lý”, Nhạc
Thiên Hùng cười nói: “Cho dù bọn họ không giúp đỡ
đi nữa thì bố vẫn tin rằng con trai của bố vẫn có khả
năng giải quyết mọi việc, ha ha!”
Ngay cả qua điện thoại, Nhạc Huy cũng có thể
cảm nhận được sự phấn khích và sự công nhận của
Nhạc Thiên Hùng đối với anh.
Trên thực tế, anh làm tất cả những điều này,
không chỉ vì cái gọi là lợi ích, mà còn đề chiêu mộ
lòng người. Quan trọng nhất là, Nhạc Huymuốn
chứng tỏ bản thân trước mặt Nhạc Thiên Hùng và
trước mặt mọi người nhà họ Nhạc.
Khi còn nhỏ, Nhạc Thiên Hùng chưa bao giờ công
nhận anh như vậy, ông luôn đánh mắng và răn dạy
anh. Anh cũng ý thức được, bản thân ở trong một
ngôi nhà quyền quý thì anh nhất định cũng phải chịu
đừng nhiều thứ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa,
huống hồ anh còn là cậu chủ của nhà họ Nhạc, vì vậy
mà ngay từ nhỏ anh đã được giáo dục hết sức
nghiêm khắc.
Khi còn nhỏ, Nhạc Huy thỉnh thoảng còn oán
trách Nhạc Thiên Hùng quá nghiêm khắc với mình,
nhưng khi lớn lên, anh cũng bắt đầu hiểu Nhạc Thiên
Hùng. Nếu từ nhỏ anh không được ông dạy bảo một
cách nghiêm khác như vậy, thì có lẽ bây giờ anh cũng
như các cậu ấm khác ở thủ đô, chỉ là một đứa “con
ông cháu cha” rất đỗi tầm thường mà thôi.
Trong tương lai, liệu anh có thể kế thừa sản
nghiệp cùa gia tộc, liệu có thể chèo chống cả gia tộc
họ Nhạc này hay không?
Vì vậy, anh đang nỗ lực làm việc để có được tất cả
những thứ này, chính là để sau này anh có thể chống
đỡ cả nhà họ Nhạc, và cũng là để nói với Nhạc Thiên
Hùng rằng anh đã không làm ông thất vọng.
Chỉ là hiện tại, anh vẫn chưa thề để lộ tài năng
của mình ra trước mặt những người khác trong nhà
họ Nhạc.
Ít nhất trước khi anh có đủ năng lực đề ngăn chặn
những sóng gió xảy đến với nhà họ Nhạc, anh phải
vào vai một cậu ấm vô dụng đã.
“Bố, tam thời bố hãy giữ bí mật chuyện này cho
con. Con cũng đã căn dặn các doanh nghiệp ở tỉnh
Giang Kiên không được tiết lộ danh tính của chủ tịch
hiệp hội kinh doanh”.
Nhạc Huy lại nói với Nhạc Thiên Hùng qua điện
thoại.
“Được rồi, bố biết rồi. . “, Nhạc Thiên Hùng im
lặng chốc lát rồi nghiêm túc nói: “Bố sẽ giữ bí mật
cho con, vất vả cho con rồi. Những người đó chỉ biết
con là loại cậu ấm ăn không ngồi rồi, không ai biết
được thành tích mà con đã đạt được hiện giờ, đó là
thứ mà không ai trong số bọn họ có thể so sánh được
với con cả”.
“Nhưng con cứ yên tâm đi, một ngày nào đó, con
trai của Nhạc Thiên Hùng sẽ làm nên sự nghiệp kinh
thiên động địa khiến tất cả mọi người đều phải kinh
ngạc”.
Trong cuộc gọi, Nhạc Huy và Nhạc Thiên Hùng đã
thảo luận chỉ tiết về các vấn đề của hiệp hội kinh
doanh. Nhạc Thiên Hùng đã đưa ra một số gợi ý, và
Nhạc Huy cũng đã tiếp nhận. Suy cho cùng, nói đến
chuyện làm ăn, cho dù Nhạc Huy có tài năng thiên
bầm nhưng làm sao có thể so sánh với chủ nhân của
nhà họ Nhạc, người từ lâu nồi tiếng thế giới và có
nhiều năm kinh nghiệm trong việc quản lý các doanh
nghiệp lớn.
Khi sắp cúp điện thoại, giọng điệu của Nhạc
Thiên Hùng đột nhiên trở nên nghiêm túc, ông ấy hỏi:
“Nhạc Huy, chuyện giữa con và Trần Ngọc
Đình. . . giải quyết đến đâu rồi?”
Nhạc Huy nghe thấy vậy chợt sững người, anh
vẫn luôn tránh né chuyện này vì anh biết rằng cả nhà
họ Nhạc và Nhạc Thiên Hùng đều không đồng ý cho
anh ta và Trần Ngọc Đình ở bên nhau.
“Tạm thời. .. Con vẫn chưa xử lý. ..”, Nhạc Huy
chột dạ nói.
“Tại sao?”, giọng điệu của Nhạc Thiên Hùng hơi
gay gắt: “Con không nỡ đúng không? Hay là con định
âm thầm đi đăng ký kết hôn với con bé đó như
trước?”
Cuối cùng vẫn bị nói trúng tim đen, Nhạc Huy lúc
này đang ngồi trong phòng làm việc, tay phải bấu
chặt lên đùi, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh. Nhạc
Thiên Hùng vẫn chưa biết, anh đã đi đăng ký kết hôn
với Trần Ngọc Đình từ lâu rồi.
“Sao con không lên tiếng? Con cũng không còn
nhỏ nữa. Đã hai năm rồi, con nên biết rằng, cả bố và
nhà họ Nhạc đều không đồng ý chuyện của con và
Trần Ngọc Đình. Chuyện này không có lý do gì để
thương lượng đâu!”
Thấy Nhạc Huy không lên tiếng, Nhạc Thiên Hùng
lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu trở nên cứng rắn
hơn.
“Bố, thật ra. . .”, Nhạc Huy do dự một lát, chuẩn bị
nói thật với Nhạc Thiên Hùng.
“Thật ra cái gì? Bố nói cho con biết, chuyện này
bố không thể nhân nhượng, cho dù bây giờ con và
Liễu Nhược Hà ở bên nhau bố vẫn có thể chấp nhận
được, nhưng Trần Ngọc Đình thì tuyệt đối không thể!
Con bé đó không thể sinh con, chẳng lẽ con muốn
nhà họ Nhạc chúng ta không có con cháu nối dõi
sao?”
Nhạc Thiên Hùng hơi kích động và tức giận,
không để Nhạc Huy nói hết câu mà hoàn toàn cắt đứt
dòng ý niệm trong đầu anh.
“Nhạc Huy, con phải biết tính chất nghiêm trọng
của chuyện này. Nếu con nhất quyết ở bên cạnh Trần
Ngọc Đình, rất có thể con sẽ bị đuồi ra khỏi nhà. Dù
sao chúng ta cũng là một gia tộc hàng đầu đang
đứng nơi đầu sóng ngọn gió, con nghĩ rằng các chú
của con sẽ đồng ý cho con cưới một người phụ nữ
không thể sinh con về nhà sao?”
“Con nhất định phải chia tay với con bé đó càng
sớm càng tốt, bố cũng biết con bé đó vô tội, nhà họ
Nhạc có thể bồi thường, con bé đó có yêu cầu gì thì
cứ nói. Con nhất định đừng làm chuyện ngu ngốc,
nếu không con sẽ phải hối hận!”
Nhạc Thiên Hùng nói một tràng, nói đến nỗi
những lời còn chưa thốt ra của Nhạc Huy đều phải
kìm nén lại. Anh không còn dám nói với Nhạc Thiên
Hùng những lời còn chưa nói đó nữa, thái độ của
Nhạc Thiên Hùng cứng rắn như vậy, nếu bây giờ nói
ra, có lẽ ngày mai Nhạc Thiên Hùng sẽ dẫn những
người lớn tuổi trong nhà đến thành phố Thiên Hải
“tính sổ” với anh.
Anh và Trần Ngọc Đình đã trải qua bao nhiêu thử
thách, phải khó khăn lắm mới có thể quay lại với nhau
sau bao khó khăn, còn chưa được mấy ngày êm ấm.
Anh không muốn phải đối mặt với cơn nịnh nộ của
Nhạc Thiên Hùng nhanh như vậy.
“Con biết rồi… ”
Nhạc Huy cũng không nói thêm lời nào đã cúp
điện thoại.
Anh ngồi bệt xuống trên ghế sofa, tựa đầu ra sau
và nhắm mắt lại, áp lực lớn như những tảng đá đè
nặng lên người anh.
Anh không dám tưởng tượng Nhạc Thiên Hùng sẽ
làm gì sau khi biết sự thật rằng anh và Trần Ngọc
Đình đã đăng ký kết hôn. Đến lúc đó, Trần Ngọc Đình
cũng sẽ biết sự thật là cô không thể có con, nghĩ đến
hai chuyện này, Nhạc Huy không biết phải làm sao.
Nếu chỉ giải quyết các vấn đề kinh doanh thì anh
dư sức làm được, nhưng một khi đó là vấn đề tình
cảm thì anh lại hoàn toàn bất lực.
“Chết tiệt, khó quá… .”