Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 272: Còn ai có ý kiến không




“Sau này nhà họ Vương ta bỏ qua chuyện cũ chào đón cái mới, sẽ không có gia chủ nữa”.

Vương Côn đứng dậy nhìn tất cả mọi người trong nhà họ Vương. Ánh mắt ảm đạm, giọng nói tang thương, hai câu có thể coi là dấu chấm hết cho sự nghiệp của ông ta.

Từ nay về sau không màng thế sự, an nhiên hưởng tuổi già.

Dứt lời toàn thể người nhà họ Vương đều hết sức kinh ngạc, khó tin nhìn ông cụ.

Tuy bình thường ông cụ rất nghiêm khắc với bọn họ, thậm chí còn có chút không hợp tình hợp lý. Nhưng chính sự sắt đá của ông cụ mới có thể gây dựng nhà họ Vương trở nên vững mạnh, có thể khiến cả nhà họ Vương có chỗ đứng trong xã hội tàn khốc này và được người ta kính trọng.

Nhạc Huy cũng từng nói trong lúc gây sự ở bữa tiệc mừng thọ rằng trong nhà họ Vương anh chỉ kính trọng mỗi ông cụ Vương. Những người khác đều không là gì trong mắt anh cả.

Ông cụ Vương nói vậy là định từ chức sao?

Nhưng nếu từ chức thì chắc người kế nhiệm sẽ là Vương Hạc Niên rồi. Vậy vẫn có gia chủ mà, chẳng lẽ…

“Ông cụ Vương, ý ông là…”

“Ông vẫn rất oai phong, vẫn còn khỏe, sao ông lại…”

“Chẳng lẽ nhà họ Vương ta xảy ra chuyện lớn rồi sao?”

Tâm trạng của mọi người bỗng hơi kích động.

Vương Côn thấy thế trong lòng cũng được an ủi phần nào, chí ít mọi người vẫn biết rõ những đóng góp bao năm qua của ông ta.

Ông ta khẽ giơ đôi tay lên ý bảo mọi người im lặng, nói:

“Mọi người không cần hoang mang, quả thật nhà họ Vương ta gặp phải chuyện lớn, nhưng không phải chuyện xấu, mà đó là chuyện tốt”.

“Bây giờ là thế kỷ hai mốt, không còn là thời đại của chúng ta nữa, cách quản lý của thời đại đó đã không hợp với sự phát triển của nhà họ Vương ta. Cho nên chúng ta phải theo kịp với thời đại, từ nay về sau phương pháp quản lý nội bộ nhà họ Vương cũng sẽ thực hiện theo mô hình quản lý doanh nghiệp hiện nay”.

“Tôi không còn trẻ nữa, đã đến lúc hưởng phúc rồi. Từ nay trở đi nhà họ Vương sẽ không còn gia chủ nữa, chỉ có tổng giám đốc và phó tổng giám đốc. Mọi người sẽ nghe theo sự sắp xếp của tổng giám đốc và phó tổng giám đốc. Mọi người rõ chưa?”

Nghe thấy vậy tất cả bỗng xôn xao cả lên.

Ý của ông cụ là muốn đổi mới nhà họ Vương sao?

Sự ra đời của tổng giám đốc và phó tổng giám đốc cũng đồng nghĩa với việc nhà họ Vương sẽ không chỉ có một người quản lý, mà có tới hai người, thậm chí nhiều hơn. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu là một người quản lý thì ít nhiều cũng có xu hướng “độc đoán” trong đó. Dù là chi nào hay nhánh nào thì đều phải nghe theo người đứng đầu này.

Chẳng hạn như trước đây, người đứng đầu là Vương Côn. Dù là ai cũng phải nghe theo sự sắp xếp của ông ta.

Nhưng nếu là hai người hoặc nhiều người quản lý nhà họ Vương, vậy chắc chắn sau này mọi người trong nhà họ Vương sẽ chia làm nhiều phe.

“Ông ơi, vậy tổng giám đốc và phó tổng giám đốc sẽ do những ai đảm nhiệm?”, bên dưới vang lên tiếng ngờ vực.

Vương Côn nói:

“Không chỉ có hai người thôi đâu, một người giữ chức tổng giám đốc, và bốn người giữ chức phó tổng giám đốc”.

“Vị trí tổng giám đốc đương nhiên là của Vương Hạc Niên – bác cả của mấy đứa. Tin rằng mọi người đều thấy được Hạc Niên đã gánh vác giúp tôi rất nhiều chuyện trong những năm qua. Nó đảm nhiệm chức vụ này thì mọi người cứ việc yên tâm”.

Mọi người cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy Vương Hạc Niên giữ chức tổng giám đốc, dù sao đây là chuyện mà ai cũng biết.

“Bác cả tài đức vẹn toàn, mọi người đều rõ cả, chúng cháu ủng hộ bác cả!”, bên dưới bỗng vang lên tiếng ủng hộ cho Vương Hạc Niên.

Nghe thấy những lời đó, Vương Hạc Niên cũng mỉm cười, vẫy tay chào mọi người.

“Còn vị trí phó tổng giám đốc…”

“Do thằng hai Vương Hạc Tường, Vương Vỹ nhà chú hai, Vương Khuê nhà chú ba đảm nhận”.

“Và cả….”

Nói đến đây, Vương Côn bỗng dừng lại, như thể muốn giới thiệu một nhân vật lớn vậy. Ông ta giơ tay vỗ nhẹ lên vai của Trần Ngọc Đình và tuyên bố tiếp:

“Con bé Ngọc Đình nhà Vương Lệ đảm nhiệm, mọi người đều nghe rõ rồi chứ?”

“Sau này nhà họ Vương sẽ do năm người này dẫn dắt mọi người”.

Ba phó tổng giám đốc đầu tiên mọi người vẫn không phản đối gì, chỉ thì thầm bàn tán. Nhưng khi Vương Côn nói ra phó tổng giám đốc thứ bốn thì sắc mặt mọi người bỗng thay đổi, đồng loạt trợn tròn mắt nhìn về phía Trần Ngọc Đình.

Vương Nam và Vương Huyền còn biến sắc hơn, muốn nói ra nỗi không phục trong lòng.

“Quả nhiên là như vậy…”, trong đám con cháu, chỉ có Vương Tử Ngang gượng cười như thể đã đoán trước được chuyện này từ lâu.

“Cháu không đồng ý!”

Đúng lúc này chị cả Vương Nam không nhịn nổi cục tức, mạnh dạn đứng ra.

“Ông nội, vị trí phó tổng giám đốc phải do bậc cha chú đảm nhiệm, Ngọc Đình có tài cán gì mà có thể giữ vị trí này?”

“Dù có muốn chọn trong đám con cháu thì cũng phải do Tử Ngang đảm nhiệm chứ?”

Nghe Vương Nam nói thế, sắc mặt Vương Côn và Vương Hạc Niên bỗng thay đổi.

Những người này không biết thân phận của Nhạc Huy, nhưng hai người họ đều biết. Vương Nam này đúng là không có mắt, nói vợ của Nhạc Huy trước mặt anh, anh không tức giận mới lạ.

Quả nhiên Nhạc Huy ngồi bên cạnh Vương Côn bỗng nheo mắt, không vui nhìn Vương Nam.

Từ lúc Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình tới nhà họ Vương, người thích đặt điều như Vương Nam luôn gây chuyện khắp nơi, đúng là khiến người khác chán ghét.

“Chị cả, đây là ý của ông ngoại và bác cả. Em có tư cách hay không đâu cần chị phán xét?”

Trần Ngọc Đình sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên khiêu khích Vương Nam.

Nếu là trước kia thì chắc chắn cô không dám đứng đây phản bác Vương Nam ở trước mặt mọi người. Nhưng hiện giờ đã khác, cô có Nhạc Huy bảo kê, nhóm Vương Côn cũng không dám trách móc cô, vậy mà Vương Nam này lại dám coi thường cô?

“Ngọc Đình, anh đâu định tranh với em, anh cảm thấy em rất hợp. Không liên quan gì tới anh nhé, đều là chị ấy nói đó”.

Lúc này, Vương Tử Ngang vội vàng đứng dậy thanh minh cho bản thân, vạch rõ lập trường với Vương Nam.

Thâm tâm hắn đang mắng chửi Vương Nam một trận, đồ chết tiệt, bản thân khốn nạn đã đành, lại còn lôi hắn theo.

Hắn vô cùng thông minh, sao lại không rõ tình hình được. Bây giờ Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy đã là cục cưng bên cạnh ông cụ, thậm chí ông cụ còn rất khách sáo với Nhạc Huy. Giờ ai mà dám gây rắc rối với Trần Ngọc Đình thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

“Các người…”

Vương Nam thấy Vương Tử Ngang giúp Trần Ngọc Đình, sắc mặt bỗng tái mét vì tức giận, vừa giận vừa xấu hổ.

“Vương Nam! Con im mồm cho bố, không thấy mất mặt à? Con cứ thích làm bố mất mặt thì mới vui có phải không?”

“Đồ mắt mù này!”

Vương Hạc Niên đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào cô ta và quát.

“Bố, sao bố lại…”, Vương Nam bỗng trợn tròn mắt khi thấy bố của mình đứng về phía Trần Ngọc Đình.

Vương Côn đâu để cô ta nói tiếp, ông ta lạnh lùng nói:

“Tiểu Nam, cháu nói Ngọc Đình vô dụng bất tài, hay là cháu đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc này đi, cháu thấy sao?”

Lời vừa dứt, Vương Nam bỗng sững sờ tại chỗ, ngại ngùng trả lời:

“Ông nội, cháu… cháu đâu có tư cách để ngồi vào vị trí này”.

“Vậy cháu kích động như vậy làm gì?”, Vương Côn thấy thế lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Còn không chịu ngồi xuống, đây là quyết định của các bậc bề trên, và cũng là quyết định của ông. Cháu có ý kiến gì về quyết định này của ông sao?”

Vương Nam sợ hãi run rẩy, vội vàng ngồi xuống: “Cháu không… không có ý kiến”.

“Không có ý kiến thì im miệng lại cho ông, nói nhiều! Chẳng phải cháu đói sao, nhét đùi gà vào mồm đi, người lớn đang nói chuyện cháu xen vào làm gì!”, Vương Côn lại tức giận trách mắng.

Trước ánh mắt kinh hoàng khiếp sợ của đám con cháu, Vương Nam run rẩy cầm đùi gà nhét vào miệng.

“Ngọc Đình đảm nhận chức phó tổng giám đốc là quyết định chung của các ông”.

“Giờ còn ai có ý kiến gì không?”

Vương Côn chắp tay sau lưng, lướt nhìn cả đại sảnh và hỏi.

Bây giờ làm gì có ai dám liều mạng như Vương Nam nữa, dù có ý kiến thì họ cũng đâu dám nói.

Xem ra nhà họ Vương này không những thay đổi cục diện, mà còn sắp đổi đời.

Lúc này Trần Ngọc Đình và vợ chồng Vương Lệ đều đứng thẳng nhìn mọi người. Đối diện với ánh mắt của ba người này thì ai mà dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng nữa.